Lạch sâu đáy biển này có công dụng che chắn thần thức, cho nên mặc dù là Long tộc xưng vương ở biển rộng có tung thần thức ra tra xét cũng không đến được phạm vi trăm dặm. Nhưng Minh Tôn lại có thể dễ dàng nói ra nơi Ngao Dã đang ở, có thể thấy được thần thức của hắn vô cùng cường đại.
Tốc độ của Ngao Liên cực nhanh, chỉ mất mấy giây đã đi sâu xuống dưới của lạch sâu, mắt rồng vô cùng lợi hại, quét mắt liếc một cái, đã thấy vảy rồng màu đỏ sậm của Ngao Dã đang run rẩy trên một tảng đá thật lớn dưới đáy biển.
“Dã nhi!”
Lúc này gió lốc biển sâu đã cuốn vào trong lạch, tiếng rồng ngâm khó có thể phát ra, Ngao Liên đành lấy thần thức để kêu gọi.
Ngao Dã nhìn thấy phụ vương, nhất thời mắt rồng to như hai cái đèn ***g lóe ra ánh nước, sợ hãi mà kêu gọi:
“Phụ vương cứu con!”
Ngao Liên lúc này mới phát hiện, Ngao Dã không phải đang nằm trên tảng đá, mà là bj một gốc cây ma thực dưới đáy biển cuốn lấy. Ma thực kia rất lớn, giác hút phát triển, gắt gao hút lấy thân thể của Ngao Dã, hấp thu long lực của hắn.
Ngao Dã thần sắc suy yếu, mắt thấy sắp không chống đỡ được.
Gió lốc đáy biển gào thét xông đến, lạch sâu vốn tịch mịch mà ma lực cuồng loạn bốn phía, vô số thảm ma thực vật bị thôn tính bên trong, biến mất không thấy đâu.
Ngao Liên khẩn trương, quất đuôi rồng lên, nặng nề quét về phía gốc cây ma thực kia.
Toàn bộ vách đá đều run rẩy, vô số đá tảng rơi xuống, ma lực xung quanh càng thêm bạo loạn. Nhưng gốc cây ma thực kia tuổi thọ đã hơn vạn năm, ma lực mạnh mẽ. Vả lại gió lốc đáy biển đến gần, vì muốn sống, nó càng gắt gao hút lấy Ngao Dã không buông. Chỉ có hấp thu được tất cả sức mạnh của con rắn vừa mới trưởng thành này, nó mới có thể vượt qua được trận gió lốc.
Ngao Liên liền quất đuôi rồng qua ba lượt, vách đá xung quanh rơi rụng, cây ma thực kia lộ ra phần gốc bám rất sâu. Ngao Liên vươn vuốt rồng cực lớn, xé rách chùm rễ, mỗi lần xé ra một chút liền có những tảng đá lớn màu đen từ trên vách đổ xuống.
Mà gốc cây ma thực kia cũng không phải ngồi không. Bỗng nhiên vô số dây leo thoát ra, quấn quanh bốn phía Ngao Liên, khí đen lượn lờ, hấp thụ linh lực của Long thần, ngay cả Long chủ Đông Hải cũng muốn làm thành thức ăn cho vào bụng.
Mắt rồng của Ngao Liên chợt lóe, mở to miệng rồng, phát ra từng tiếng rồng ngâm khiến vạn vật run rẩy, đánh tan khí đen xung quanh, vô số dây leo kia giống như bị một vách tường ngăn cản, không thể đến gần thân rồng màu vàng.
Đúng lúc này gió lốc biển sâu khủng bố đã đến, sức mạnh cực lớn có thể xé nát mọi vật đánh sâu vào khiến Ngao Liên chao đảo không ngừng, nếu không phải hai vuốt rồng của y đang nắm chặt gốc của cây ma thực kia, gần như sẽ bị cuốn đi.
Long mang trên người Ngao Dã càng lúc càng ảm đạm, ngay cả hai mắt cũng không thể mở ra.
“Dã nhi!”
Ngao Liên lo lắng kêu gọi, nhưng Ngao Dã đã rất suy yếu không còn sức để trả lời.
Ma thực kia giống như phát hiện ra sức mạnh của Ngao Dã đã cạn, đột nhiên thu lại lực hút, toàn lực đối phó với Ngao Lên.
Mất đi lực hút của ma thực kia, Ngao Dã nhất thời bị gió dữ hất tung lên.
“Không!”
Ngao Liên mở to hai mắt, tuyệt vọng hô lên.
Một khi bị gió lốc biển sâu cuốn vào, con rắn nhỏ đã mất phần lớn sức mạnh lại ngất đi kia chỉ có một con đường chết.
Ngay tại thời điểm nguy cấp này, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ rất nhanh dễ dàng đột phá sức mạnh của gió lốc, vây quanh Ngao Dã, luồng sáng đỏ nhanh chóng thu hồi lại. Đồng thời bên tai Ngao Liên truyền đến giọng nói của Minh Tôn:
“Không cần lo lắng, ta đã thu nó vào đan điền.”
Ngao Liên còn chưa kịp phản ứng trong sự chênh lệch của mức nước, Minh Tôn đã nói tiếp:
“Ngươi không thể ở lại trong này lâu. Ta đến giúp ngươi!”
Ngao Liên chỉ cảm thấy áp lực xung quanh nhẹ hẫng đi, gốc cây ma thực kia bỗng nhiên héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Này, đây là…”
Ngao Liên khiếp sợ trừng to mắt, ma lực của gốc cây ma thực kia rõ ràng là bị người khác nhanh chóng hút khô rồi.
Minh Tôn đột nhiên lớn tiếng nói:
“Mau hóa thành hình người!”
“Nhưng mà…”
Ngay cả thân rồng của y cũng không thể ngăn cản sự tấn công của gió lốc nơi đáy biển, huống chi là thân người?
“Tin tưởng ta! Mau hóa thành hình người!”
Ngao Liên chỉ do dự trong một cái chớp mắt, cuối cùng quyết định tin tưởng Minh Tôn. Cắn răng một cái, kim quang biến đi, chỉ trong nửa khắc hóa thành hình người. Sau đó y chỉ cảm thấy sống lưng căng thẳng, thân thể bị người khác gắt gao ôm chặt, giống như thân thể bị đẩy vào trong một không gian nhỏ hẹp.
“Có thể mở mắt ra rồi.”
Hô hấp nóng bỏng sát bên tai, y mở to mắt, chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ gần như dán lên mặt y, nụ cười tủm tỉm, chóp mũi cao thẳng gần như chạm vào mũi y.
“Ngươi –“
Ngao Liên hơi nghiêng đầu sang, muốn tránh đi.
“Đừng nhúc nhích!”
Minh Tôn thấp giọng quát một tiếng, ngăn y lại.
Ngao Liên thử một chút, phát hiện nơi này thế nhưng không thể sử dụng thần thức, đành phải bất đắc dĩ mà chuyển đầu, dùng hai mắt quét qua một vòng khắp bốn phía, phát hiện hình như hai người đang tránh trong một khe hở trên vách lạch sâu, nước biển màu đen bên ngoài bắt đầu cuồng bạo khởi động.
Minh Tôn cười hắc hắc nói:
“Đây là cái khe tạo ra do cây thực ma kia bám vào, ta phong ấn một tầng bên ngoài, hẳn là có thể ngăn cản gió lốc biển sâu kia.”
Ngao Liên có chút mất tự nhiên hơi giật giật nói:
“Nơi này… có chút quá mức chật hẹp, ngươi có cách nào không…”
“Đừng nhúc nhích!”
Minh Tôn lại siết chặt y, thần sắc có chút cổ quái, thấp giọng nói:
“Kêu ngươi đừng tùy tiện lộn xộn.”
Lúc này Ngao Liên mới chợt cảm giác được thứ cứng rắn đang chạm lên bụng dưới của mình, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ thẫm, lúng túng nói:
“Được được, ta không động.”
“Có hơi chậm…”
Minh Tôn ôm chặt thắt lưng y kéo y dán chặt lên người mình, lại nhịn không được cọ cọ hai cái, lẩm bẩm:
“Nơi này quá mức chật hẹp.”
Toàn thân Ngao Liên cứng ngắc, nghiêng qua, gương mặt tuấn tủ đỏ bừng như sắp bốc cháy, mắng to Minh Tôn trong lòng: như vậy cũng có thể động dục sao!?
Bất quá y cũng lo lắng trong lòng: nơi này có muốn tránh cũng không tránh được, này phải làm sao mới được chứ?
Minh Tôn giữ chặt tay y lần xuống thân dưới mình, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói:
“Ngươi sờ sờ giúp ta một chút được không? Quá khó chịu đựng rồi.
“Ngươi –“
Ngao Liên buồn bực xấu hổ không thôi.
Minh Tôn tội nghiệp nói:
“Coi như ta cầu ngươi đi. Cứng rắn như thế cũng không được a, ai biết trận gió lốc này bao giờ mới đi qua chứ?”
Ngao Liên ngẫm nghĩ, không khỏi có chút tuyệt vọng. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, gió lốc biển sâu này phải mất thời gian ba năm mới có thể chấm dứt. Mà lần này nó cuốn vào lạch sâu dưới đáy biển, ở mảnh đất hẹp dài này, thời gian gió lốc duy trì nói vậy sẽ càng lâu. Như thế… loại tình trạng này của Minh Tôn cũng sẽ kéo dài thật lâu a (trải qua kinh nghiệm lần trước, Ngao Liên vô cùng tin tưởng vào lực kéo dài của Minh Tôn = =|||)
Y cân nhắc lợi hại một chút, rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ vươn tay, do do dự dự cầm lấy thứ cách một lớp quần áo kia của Minh Tôn.
Minh Tôn phát ra một tiếng than nhẹ, lại không quá thỏa mãn, lưu loát cởi quần, ấn tay Ngao Liên trực tiếp nắm lấy thứ vừa cứng lại vừa nóng kia của mình.
“Liên, mau sờ!”
Đây là lần đầu tiên Ngao Liên nhận thức được rõ ràng cái gì gọi là ‘Khoai lang bỏng tay’! Nhưng y hiện tại đâm lao phải theo leo, đành cứng ngắc ngây ngốc mà thong thả bắt đầu luật động.
“Ân hừ…”
Minh Tôn phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng, không quá thỏa mãn với sự có lệ của Ngao Liên, thúc giục nói:
“Nhanh lên a. Bình thường ngươi tự mình làm như thế nào, hiện tại liền giúp ta làm như thế thôi.”
Ngao Liên buồn bực nói:
“Bằng không ngươi tự làm đi!”
Còn dám ngại này ngại kia. Nếu không nể hắn đã cứu phụ tử bọn họ một mạng, y tình nguyện đi ra ngoài đối diện với gió lốc biển sâu nguy hiểm kia, cũng không muốn tránh ở trong không gian nhỏ hẹp này đối phó với thứ khó chơi kia của hắn.
Ai ngờ Minh Tôn đột nhiên cúi đầu cười:
“Được rồi, ta tự mình làm.”
Nói xong, bàn tay lần xuống phía dưới, chậm rãi lướt qua vòng eo mảnh khảnh của Ngao Liên, khi lướt qua mông y liền nhẹ nhàng nhéo một cái, sau đó quay về thân dưới của y.