Trần Hoàng Nam nhìn cô vẫn bình tĩnh thậm chí còn có sức lực đùa giỡn với anh thì thở phào một hơi, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng mà chạy đến bên cạnh cô bắt đầu xem xét xung quanh người cô, kiểm tra xem có vết thương nào hay không.
Nguyễn My An thấy anh đi đến gần cô thì cũng nhanh chóng chạy lại xem xét xung quanh cô, lúc nãy khi cô đánh nhau cùng nhóm lưu manh kia cô ấy đã lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh, bởi vì bọn họ đều không chú ý đến cô ấy nên không phát hiện ra.
Tuy rất lo lắng cho cô, nhưng cô ấy càng phải bình tĩnh để kiếm người trợ giúp, cô ấy hoàn toàn không biết cô sẽ lợi hại như thế này, thậm chí bảo vệ một của nợ như cô ấy mà vẫn dư sức đánh gục những kẻ xung quanh.
“Băng Nhi.” Nguyễn My An nhào vào lòng Mộng Y Băng bật khóc, tuy hai người bọn cô không có chuyện gì nhưng lúc nãy cô ấy thực sự rất sợ hãi, đến lúc này mới bật khóc đã là đã kiềm nén hết mức rồi.
“Ngoan ngoan.” Mộng Y Băng ôm cô ấy sau đó dịu dàng dỗ dành.
Lúc này phía sau nhóm bảo vệ trường mới xuất hiện, bên cạnh bọn họ còn vài người mặc trang phục cảnh sát, vừa chạy lại bọn họ nhìn thấy cảnh tượng không hề giống như mình tưởng tượng, hai tiểu cô nương bị một nhóm lưu manh bao vây đáng lẽ sẽ có một cảnh tượn khác chứ, mà lúc này trước mắt bọn họ chính là một bên tình cảm thấm thiết hai cô gái đang ôm nhau một người khóc lóc một người giỗ dành, một bên chính là thảm trạng của một nhóm thanh niên vai hùm mặt gấu, cùng một cô gái đang ngồi bệt trên đất.
Phạm Vy vẻ mặt đầy căm hận nhìn Mộng Y Băng, sau khi nghe thấy những tiếng bước chân đằng sau liền thay đổi sắt mặt, cô ta giả vờ yếu đuối đáng thương, khuôn mặt đầy nước mắt mà xoay người lại nhìn nhóm người vừa đến.
“Cứu, cứu cứu tôi, cô ta kêu người đến đây chặn tôi lại...Muốn.. Muốn... Hu hu hu...” Cô ta nói xong rồi giả vờ bật khóc nức nở.
Cảnh sát ngơ ngác nhìn cô ta, bọn họ không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sau khi nhận điện thoại có người báo tin một sinh viên dẫn theo một nhóm lưu manh lẻn vào trường hành hung người khác bọn họ liền nhanh chóng chạy đến nơi, bởi vì bọn họ đang tuần tra ở khu vực gần ngôi trường này nên mới có thể đến nhanh như vậy, nhưng chỉ nghe tin báo cũng chưa hoàn toàn biết được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nên lúc này bọn họ thoáng do dự không biết phải bắt ai.
Nhưng bọn họ không biết không có nghĩa nhóm bảo vệ cũng không biết, bởi vì khi Trần Hoàng Nam chạy đến phòng bảo vệ báo tin thì có nhìn thấy cuộc gọi video khoảng vài phút, có lẽ người bên kia muốn có chứng cứ để người khác tin tưởng nên mới làm như vậy, cho dù đang trong hoàn cảnh khó khăn vẫn cố gắng tạo bằng chứng.
Lúc đầu nhóm bảo vệ hoàn toàn không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô gái xuất hiện trong video đứng đằng xa nhìn thì bọn họ liền hiểu, bởi vì người làm ra chuyện này là con cái của một trong những người đóng góp cho trường học.
Lúc đầu bọn họ định nhắm mắt làm ngơ kêu Trần Hoàng Nam bỏ đi, nhưng bọn họ không ngờ trước khi anh báo tin cho họ thì đã gọi cho cảnh sát rồi, không những thế anh còn lạnh lùng nói với bọn họ nếu như họ không đi theo thì công ty A Kiều sẽ không bao giờ để yên cho bọn họ.
Nhóm người bảo vệ sau khi nghe đến tên công ty nháy mắt liền xanh mặt, cho dù hiện tại bọn họ không tin đi nữa thì với danh tiếng của công ty này thì những bảo vệ nhỏ nhoi như họ không thể đắc tội được, nhưng đối với cô gái bên trong video kia bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Lưỡng lự một hồi bọn họ quyết định đi theo sau, đối với ngôi trường này thì người giàu có bên trong không ít, lở như anh thật sự là con trai của ông chủ phía sau A Kiều thì dù bọn họ làm chứng cho anh cũng không phải không thể.
Mà lúc này đây ba người Mộng Y Băng bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Vy quay cua đột ngột như thế không khỏi kinh ngạc, thì ra trên đời này vẫn có loại người vừa ăn cướp vừa la làng như vậy, Nguyễn My An đang khóc nức nở cũng dừng lại trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta.
“Các anh phải làm chủ cho tôi...” Phạm Vy vẫn tiếp tục gải bộ, cô bầy ra vẻ mặt cực kỳ đáng thương giống như muốn người khác tin tưởng lời mình nói vậy.
“Quả không hổ danh học viên xuất sắc, diễn thật tốt.” Nguyễn My An há miệng rồi ngậm miệng cuối cùng bật hốt.
Nhưng Trần Hoàng Nam lại không có kiên nhẫn nhìn cô ta giở trò, chỉ cần nghỉ đến việc mém chút nữa cô có thể gặp chuyện không hay thì anh đã cực kỳ tức giận rồi, anh nhìn những cảnh sát vẫn đang mơ hồ đứng im ở đó liền nói.
“Cô ta mới chính là chủ mưu, những tên lưu manh này là cô ta dẫn đến.”
“Anh nói bậy, tôi biết anh là bạn của cô ta nhưng anh không thể đổi trắng hay đen như vậy.” Phạm My trừng mắt nhìn anh rồi tiếp tục xoay đầu nhìn cảnh sát “Các anh đừng tin lời anh ta, bọn họ chính là đồng bọn với nhau.”
Nghe cô ta nói vậy một cảnh sát liền không hiểu hỏi “Nếu thật sự như cô nói, vậy sao anh ta lại gọi điện báo cảnh sát.”
Phạm Vy nghe vậy khuôn mặt liền trắng bệch sau đó lấp bấp nói “Bởi vì... Bởi vì bọn họ muốn du oan cho tôi.”
“Nếu cô nói như vậy thì không bằng chúng tôi dẫn tất cả mọi người về đồn.” Cảnh sát nhanh chóng đưa ra quyết định, vài người đi lại kéo tay những tên lưu manh đang nằm trên đất lại sau đó lấy còng tay còng bọn họ lại.
Câu nói này cảu anh ta khiến Phạm Vy hài lòng mỉm cười trong lòng, cô ta xấu xa nghỉ chỉ cần vào đồn thì ba cô ta chắc chắn sẽ bảo lãnh cô ta, thậm chí việc này sẽ đổ hết lên đầu Mộng Y Băng, lúc này danh dự của cô ta chắc chắn bị tổn hại, nhà trường không còn cách nào khác sẽ đuổi học cô.
Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy hài lòng với kết quả này, tuy không thể làm gì cô nhưng chỉ cần như vậy cũng quá đủ rồi, chỉ cần không còn cô thì chắc chắn trong trường này cô ta là đệ nhất.
Nhưng quyết định này của cảnh sát khiến Trần Hoàng Nam không hề hài lòng, anh không muốn cô vừa bị một trận hoảng hốt còn phải vào đồn cảnh sát ngồi, như vậy thật sự rất quá đáng.
Anh lạnh lùng nhìn Phạm Vy đang mỉm cười thả lỏng đang được cảnh sát dìu đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn nhóm bảo vệ từ đầu đến cuối không nói một lời nào bên cạnh, sau đó anh lạnh lùng nhìn người cảnh sát được xem là cầm đầu đối diện mà lạnh lùng nói.
“Tôi có bằng chứng để chứng minh cô ta mới là người gây tội.”
“Anh...” Phạm Vy trợn mắt nói, nhưng cô ta không tin anh có bằng chứng, rõ ràng xung quanh đây không có camera nào cả mà chẳng lẽ.
Nghĩ đến đây cô ta cứng đờ mặt nhìn sang Nguyễn My An đang vùi vào lòng Mộng Y Băng.
“Bất ngờ không, chính là như cô nghĩ đó tôi quay video lại rồi.” Nguyễn My An đón lấy ánh mắt của cô ta sau đó nhe răng cười.
“Tao giết mày.” Phạm Vy nghe vậy liền không thể nào tỏ vẻ đáng thương được nữa, cô ta vùng ra khỏi tay cảnh sát sau đó lấy một con dao rọt giấy trong người ra hét lớn một tiếng rồi nhào vào chỗ hai cô đang đứng.
Trong lúc mọi người vẫn đang kinh ngạc đến không kịp phản ứng thì Mộng Y Băng xoay người tránh lấy con dao đang đâm tới sau đó từ phía sau đáp vào người cô ta khiến cô ta ngã úp người xuống đất.
“A.”