Lúc nghe Trần Hoàng Nam nói có chứng cứ trong tay còn khiến bọn họ nữa tin nữa ngờ, ai ngờ rằng bọn họ còn chưa kịp coi bằng chứng thì chính người phạm tội đã làm ra hành động bán đứng mình trước, đúng là cực kỳ kinh ngạc, vì vậy lần này bọn họ không thề nhẹ tay nữa mà tóm chặt lấy tay cô ta giống như bọn lưu manh kia rồi kéo cô ta đứng dậy.
"Buông ra, thả tao ra, bọn mày biết tao là ai không, bỏ tao ra nếu không tao sẽ nói ba tao đuổi việt hết bọn mày." Phạm Vy bị bọn họ nắm dậy, hai tay bởi vì kéo ra sau mà đau đớn, cô ta liền không chịu được mà bắt đầu hâm dọ uy hiếp, một tiểu thư như cô ta từ nhỏ đến giờ làm sao chịu được cách đối sử như thế này.
Nhưng có lẽ hôm nay cô ta hoàn toàn không gặp may chút nào rồi, nhóm cảnh sát này hoàn toàn không quan tâm lời hăm dọa của cô ta, dù bọn họ biết cô ta có thể có quyền lực làm như vậy, mà họ càng biết hơn những học sinh giàu có như thế này có thể dùng tiền mà làm bất cứ chuyện gì.
Bọn họ là nhóm cảnh sát trẻ tuổi, nhiệt huyết vẫn tuông trào trong người, ghét ác như thù chẳng để chút uy hiếp này vào mắt, bởi vì khi nghĩ tới nếu thật sự những kẻ lưu manh này phạm tội thành công thì người bị hai là hai cô gái nhỏ tuổi kia phải làm sao đây, tương lai chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Càng nghĩ họ càng đen mặt, ánh mắt nhìn Phạm Vy đầy lạnh lùng.
Trần Hoàng Nam thấy Phạm Vy đã bị vịn chặt liền lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó anh lấy điện thoại của Nguyễn My An rồi đi lại đưa cho một người cảnh sát gần mình nhất "Bên trong có bằng chứng chứng minh cô ta muốn hại người."
Anh cảnh sát cầm lấy điện thoại rồi nhìn chàng trai đeo mắt kính to che hết cả khuôn mặt phía trước trịnh trọng nói "Được cảm ơn mọi người đã hợp tác, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng sau đó cho các em một câu trả lời thích đáng."
"Cảm ơn ạ." Mộng Y Băng gật đầu cảm tạ.
Anh cảnh sát gật đầu sau đó xin số điện thoại cùng tên của bọn họ, Mộng Y Băng liền lấy bút giấy ra mà ghi lại rồi đưa qua, sau khi xong nhóm cảnh sát liền mang theo nhóm lưu manh cùng Phạm Vy rời đi, nhóm bảo vệ bên cạnh nop nóp lo sợ mà nhìn tứ tung, lúc này đây bọn họ không biết phải làm sao, không biết công việc này của mình có thể giữ được hay không, chuyện này khiến bọn họ khủng hoảng vội vàng nhìn Trần Hoàng Nam nhưng đổi lại là cái lưng đầy lạnh lùng của anh.
"Các em mau chóng dẹp đồ đi, chắc hai người đói bụng rồi." Anh kéo Mộng Y Băng đi, thời gian bọn họ tính toán đã quá lố rồi, hiện tại không thể đi kiếm những quán ăn hơi xa trường được, chỉ đành đến quán quen thuộc của bọn họ vậy.
Mộng Y Băng để mặc anh kéo còn mình thì cũng kéo Nguyễn My An, ba người lôi kéo nhau mà đi đến bên dưới ký túc xá nữ.
"Lên đi, anh ở đây chờ." Bởi vì chuyện vừa xảy ra hiện tại Trần Hoàng Nam hoàn toàn không muốn cách quá xa hai người,
"Được." Mộng Y Băng biết anh lo lắng cho bọn cô nên cũng không nói nhiều mà nhanh chóng kéo vali đi vào trong ký túc xá.
"Bọn em sẽ nhanh chóng xuống." Nguyễn My An nói xong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn hai cô hoàn toàn đi vào trong ký túc xá thì Trần Hoàng Nam mới thay đổi sắc mặt, cả người toát ra sự tức giận cùng khí lạnh bao quanh, nếu lúc này có ai đó đi đến gần sẽ phát hiện mọt sách trong trường bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ.
Anh cầm điện thoại lên rồi bấm gọi cho trợ lý của mình, sau hai tiếng tút vang lên bên kia đầu dây liền bắt mấy một giọng nói nữ tính đầy lạnh nhạt vang lên.
" Alo."
"Gọi điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát, nói với họ hãy trừng trị đúng tội đối với người cần bị trừng trị." Trần Hoàng Nam lạnh lùng nói vào điện thoại rồi tiếp tục ra thêm mệnh lệnh "Gọi cho trường học đuổi việc tất cả bảo vệ trực ca hôm nay."
"Đầu tư vào trường một trăm triệu gắn camera hết những nơi vắng vẻ trong trường."
"Tôi đã rõ." Cô gái bên kia đầu dây nhanh chóng đáp lời, dù cô ta không hiểu chuyện gì nhưng lời nói của ông chủ thì chỉ cần làm theo là được rồi vì vậy cô ta chẳng hỏi gì cả mà nhanh gọn đáp ứng.
Trần Hoàng Nam cảm thấy không cần dặn dò gì nữa liền cúp máy sau đó nhìn vào cửa ký túc xá chờ đợi hai cô xuống.
Mười phút sau hai cô đã từ trong ký túc xá đi ra ngoài, Nguyễn My An ngại ngùng nhìn Trần Hoàng Nam xin lỗi " Xin lỗi đã để anh đợi lâu."
"Không sao, giờ chúng ta đi." Trần Hoàng Nam lắc đầu nói, anh nhìn hai cô đã thay đổi đồ, cũng như trên mặt Nguyễn My An có thoa một chút phấn liền đoán được.
Dù sao tương lai của hai người đều là làm diễn viên vì vậy hình tượng bên ngoài cần phải chú ý nhiều hơn.
Ba người đi ra cổng trường, khi nhìn vào phòng bảo vệ thì không thấy nhóm người lúc nãy đâu mà hiện tại đều là gương mặt khác, khỏi phải nói trợ lý của anh đúng là nhanh tay chỉ trong mười phút đã sử lý xong hết mọi chuyện.
"Hình như bảo vệ khác rồi nhỉ." Nguyễn My An khó hiểu hỏi, tuy nhóm bảo vệ trong trường cực kỳ gió chiều nào theo chiều đó nhưng từ trước đến nay nhà trường đều nhắm một mắt mở một mắt sao hiện tại liền đổi hết người rồi.
"Chắc trên sở cảnh sát đã điều tra xong mọi chuyện, nhà trường sợ bị mang tai tiếng nên không thể không đuổi bảo vệ làm việc thức trách đi được." Mộng Y Băng nói, cô thấy như vậy hợp lý nhất.
Nguyễn My An nghe vậy liền buồn rầu "Vậy bọn họ sẽ xử chuyện này thế nào." Dù sao bọn cô cũng chẳng có thân phận gì, chỉ sợ khi ba cô ta vào trong lại đổi trắng thay đen.
Mộng Y Băng lại không quá lo lắng về chuyện này cho dù ba cô ta có thể bảo lãnh cô ta đi nữa thì cũng không thể làm khiến sự tình lật ngược được bởi vì trong tay bọn họ vẫn còn bằng chứng mà điều này cảnh sát cũng cực kỳ rõ ràng.
"Đừng nghĩ đến việc này nữa." Trần Hoàng Nam lên tiếng kéo hai cô vào chuyện khác, anh hoàn toàn không muốn cô phiền lòng về chuyện này chút nào cả "Hai em muốn ăn gì."
"Thời gian cũng không còn sớm, hay cứ đến quán cũ ăn vậy." Mộng Y Băng nhìn giờ trên đện thoại rồi nói, bởi vì vụ kia mà hiện tại đã là hai giờ, nếu bọn họ đi quá xa có khi lại không kịp về ký túc xá.
"Nghe theo em." Trần Hoàng Nam gật đầu đồng ý.
Ba người chậm rãi đi bộ đến khu ăn uống, bởi vì hiện tại còn quá sớm nên khu ăn uống chỉ mở lát đát vài gian hàng, nơi đây chỉ đông khi mặt trời vừa lặn xuống mà thôi, bởi vì lúc ấy rất nhiều quán sẽ được mở ra, mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp con đường.
Quán cũ của ba người là một quán nướng, không gian quán khá nhỏ nhưng hương vị của xiên nướng thật sự rất tuyệt vời, mỗi lần đến đây bọn họ đều gọi rất nhiều xiên nướng, cho dù không ăn hết cũng có thể gói mang về, vì vậy nơi này trở thành nơi quen thuộc mỗi khi tu tập của bọn họ.
Tuy rằng hiện tại ăn đồ nướng không hợp lý cho lắm, nhưng mà cũng lâu rồi bọn họ chưa đến đây, nên cứ ăn đại vậy, miễn sao vừa no bụng vừa ngon miện là tốt rồi, không cần quá xem trọng thời gian hợp lý hay không.
Cứ như thế ba người ăn uống no say rồi trở về trường, thời gian cứ thế mà nhanh chóng trôi qua.