• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lam Linh trên thân một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông thả tự nhiên cầm cọ chăm chú chấm từng nét trên bức tranh, tuy cô không ý thức được bản thân nhưng lúc này nhìn vào cô giống như một thiên thần vậy.

Trương Ngạn đút tay vào túi, ngắm nhìn cô những ánh nắng kia cũng thật biết tưởng thức cái đẹp, quấn lấy cô khiến Lam Linh nhìn như một nữ thần có thể điều khiển, chơi đùa cùng nắng gió vậy, thật khiến người khác đắm say.

Anh bước đến từ phía sau, ôm lấy cô đặt cằm lên bờ vai mỏng manh của cô, trầm trồ bức tranh cô đnag vẽ
-Hôm nay sao lại muốn vẽ cảnh?
-Mùa đông hiếm có ngày nắng đẹp thế này, rất dễ chịu cảm giác quen thuộc vô cùng
Trương Ngạn mắt sáng lên, nhìn cô , cảm giác quen thuộc lẽ nào đã nhớ ra gì rồi?
-Rất quen thuộc đúng không? Trước kia em đều thích vẽ tranh ở đây, anh luôn đến ôm và dựa vào vai em như thế này!

Lam Linh nghi hoặc nhìn anh, thật sự trước kia cô cũng thích như vậy sao? Dù như vậy cũng thấy không có gì vô lý, ngay từ khi tới ngôi nhà này cô đã có cảm giác rất thích khu vườn trước sân này.

Bỗng cô như nhớ ra gì đó, ánh mắt ánh lên tia lo lắng xen lẫn chút sợ hãi nhìn anh.

Lúc đầu Trương Ngạn chỉ chăm chú vào bức tranh của cô, sau khi rời ánh mắt sang khuôn mặt của cô gái này anh liền nhận ra ánh nhìn kia đối với em có vẻ không bình thường.

Trương Ngạn tất nhiên sẽ hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì, Lam Linh thì chắc chắn không hé răng, hình ảnh đáng sợ đó lại cứ chạy quanh đầu cô ánh mắt cô càng lúc càng sợ hãi, anh lo lắng ôm lấy cô vào lòng trấn an, dỗ dành.

Người đàn ông này luôn cho cô cảm giác an toàn, tin tưởng có lẽ như anh nói cô và anh chắc chắn là vợ chồng, tuy sau khi mất trí nhớ trong đầu cô giông như một chiếc thẻ nhớ trắng không một thông tin, âm thanh, hình ảnh cảm giác ấy còn bỡ ngỡ hơn một đứa bé mới chào đời tại sao ư? Chính là vì đứa bé mới chào đời có thể nghe tiếng ba mẹ vào ghi nhớ từ trong bụng mẹ, sau khi chui ra khỏi bụng liền nghe thấy âm thanh quen thuộc đó còn cô thì hoàn toàn không, âm thanh cô nghe tuy trước kia rất nhiều nhưng lại không thể nhớ giọng nói của anh, gương mặt của anh, thứ tình cảm anh mang lại cũng chính là những gì cô cảm nhận được đầu tiên, chính vì thế anh đối với cô có lẽ không phải sự giàng buộc mà là cần nhau, vì nhau, dựa vào nhau! Lam Linh suy nghĩ một hồi rất lâu, anh cũng quyết không từ bỏ vẫn ôm cô như vậy cuối cùng cô quyết định nói ra với anh
-Lúc ở viện, có mấy lần bưu phẩm gửi tới phòng bệnh một chiếc hộp màu đỏ lúc đầu tôi nghĩ là đồ anh đưa tới, nhưng không phải gửi tới 3 lần như vậy rồi không gửi nữa
Anh kéo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt đa nghi tò mò nhìn cô:
-Trong hộp có gì?
-Đại bàng! Lần nào cũng vậy một chiếc đầu đại bàng rấy nhiều máu, lần cuối cùng còn có ảnh của anh trong đó
Trương Ngạn sửng sốt, cũng đúng như những gì anh nghĩ không trách vài hôm trước cô thấy đại bàng lại sợ hãi đến vậy.

Nhưng rốt cuộc đại bàng là gì? Là ai bày ra trò quái quỷ đó tại sao lại nhắm vào cô và anh? Liệu rằng đại bàng và vụ tai nạn của cô có liên quan đến nhau? Trương Ngạn môit đầu câu hỏi, nhưng vẫn không nói xoa đầu dỗ dành cô, muốn trấn an để cô yên tâm hơn, não bộ vừa ảnh hưởng bây giờ vừa tỉnh vừa mê căn bản cũng chẳng khác một đứa trẻ bị những hình ảnh đó ám ảnh hẳn rất đáng sợ, hơn nữa Lam Linh nằm ở đó ngoài gia đình vốn dĩ không ai biết được, chẳng lẽ có người theo dõi? Càng suy nghĩ lông mày anh càng nhíu chặt, Lam Linh tuy không còn nhạy bén như xưa nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu, chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng

-Rất nghiêm trọng sao?
-Đúng, có chút nghiêm trọng.

Nhớ lời anh, sau này ra ngoài người lạ tiếp cận em tuyệt đối trách xa, sau đó tìm mọi cách liên hệ với anh, nếu không cod việc gì cũng không cần thiết ra ngoài, muốn ra thì kếu anh đi cùng em biết không?
Lam Linh nhăn mặt mập mờ ý hiểu ý không cô cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với anh.
Lục gia vẫn thế, hoa đèn tráng lệ rực rỡ căn bản sợ người ta không biết mình giàu.

Phòng khách rộng lớn, hai cha con một già một trẻ nhìn nhau trên mội đều treo một nụ cười nham hiểm, Lục Lam Anh nhìn ba mình mỉm cười ánh mắy mang đầy ý niệm sâu xa
-Sau này ba cũng không cần hao tâm tổn sức nhiều nữa, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Có thể đi du lịch, đi đánh bài uống rượu
Lục lão gia cười hà hà đắc ý nhìn đứa con gái ngồi trước mặt ông, giống ông y đúc tiếc là không phải một thằng con trai nếu không nhất định sẽ đạp được lên rất nhiều người.


Đứa con gái này chính là niềm tự hào của ông, xinh đẹp thông minh hơn nữa luôn biết dùng đúng lúc, đúng chỗ lần này lại lợi dụng được một tên giúp ông lật đổ tên Trương Ngạn hống hách kia, vốn định lên kế hoạch để đưa Lam Anh lên giường, bước chân vào cửa Trương gia trên danh nghĩa bố vợ cũng nhờ vả không ít việc, vậy mà lại thành con ranh kia cuối cùng hại ông luôn phải luồn cúi, dè dặn nhưng giờ thì khác rồi không lâu nữa ta sẽ tận mắt thấy thằng ranh kiêu ngạo đó quỳ gối mà van xin ta.
-Ba, bây giờ con nhỏ kia mất trí nhớ rồi, con nghe ngóng được nó bây giờ giống như một ngốc vậy, suốt cả ngày cũng chẳng thốt ra được một câu chắc hẳn anh ta cũng ít nhiều chán nó rồi, mình có nên....
Lục lão gia ấn ngón tay trỏ vào trán Lục Lam Anh tỏ ý trách móc nhưng lại mang biểu cảm vô cùng yêu chiều, ánh mắt cưng nựng:
-Con nhóc này, thật vội vàng.

Để ngày mai ba mời anh ta qua đây chúng ta quan sát đánh giá một chút, sau đó ba kêu người chuẩn bị cho con
Lam Anh như một đứa trẻ, nhảy bổ vào ông ôm lấy cổ ông mà hôn rối rít lên má, cuối cùng ngày cô leo lên giường người đàn ông cô hằng mơ ước cũng sắp tới rồi, Lục Lam Anh này sẽ từ từ thưởng thức cơ thể đó rồi từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK