Buổi sáng Nhậm Nhã Lâm tỉnh dậy đã thấy Lục Thành không có ở trong phòng, cô ấy đi ra ngoài thì thấy anh ấy đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Vừa thấy cô ấy anh đã dịu dàng mỉm cười chào cô.
“Chào buổi sáng, tôi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, chúng ta ăn sáng xong sẽ cùng về nhà mẹ”
“Hôm nay anh không đi làm sao ?”
“Công việc tôi đã sắp xếp xong từ trước rồi, vì sau khi kết hôn sẽ được nghỉ phép nên tôi sẽ giải quyết công việc ở nhà, cô yên tâm, không ảnh hưởng công việc đâu”
“Vậy anh đợi tôi một lát, tôi đi thay đồ đã”
“Ừm”
Một lúc sau Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm cùng nhau ra khỏi nhà, vì trời sắp vào đông nhưng Nhậm Nhã Lâm lại không mang áo khoác, Lục Thành thấy vậy nên giúp cô ấy cầm theo áo khoác.
Đến nhà họ Lục mọi người đã chờ sẵn họ ở đó.
“Bà nội, ông nội, mẹ….
.
”
“Tiểu Lâm, mau đến đây”
Lục Thành theo sau, cùng Lục phu nhân trò chuyện.
“Hai đứa ngày đầu ở cùng nhau thế nào ?”
“Vẫn ổn, vả lại chúng con đều đã lớn rồi, mẹ không cần lo”
“Được rồi mẹ không lo, đúng rồi, có người tìm con đó”
“Ai vậy ạ ?”
Vừa vào đến bên trong đã có một cô gái từ trên lầu chạy nhanh xuống gọi Lục Thành.
“Tủ lạnh, lâu quá không gặp anh có nhớ em không ?”
Cô ấy chạy đến trước mặt Lục Thành vui vẻ nhìn anh, Nhậm Nhã Lâm lại vô cùng bất ngờ với hình ảnh đó.
Lục Thành vừa thấy cô ấy thì đã cau mày nói.
“Con nhóc thối tha, sau này đừng gọi anh là tủ lạnh nữa có được không ?”
“Không thích, ai bảo từ nhỏ đến lớn anh lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, em đứng gần tủ lạnh còn cảm thấy ấm áp hơn đứng gần anh”
“Em……”
Lục phu nhân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nhậm Nhã Lâm thì liền giải thích với cô ấy.
“Tiểu Lâm, mẹ giới thiệu với con một chút, đây là Vĩnh Tâm, em gái của A Thành”
Đây là em gái của Lục Thành, Lục Vĩnh Tâm trước đây luôn học ở nước ngoài nên rất ít khi gặp mọi người.
Lục Vĩnh Tâm là một cô gái rất đáng yêu, hoạt bát, hoàn toàn khác với Lục Thành lạnh lùng.
Cô ấy nhìn thấy chị dâu thì vui vẻ đi đến chào hỏi.
“Chị dâu, chào chị…….
hôm qua vì sự cố máy bay nên không về kịp dự lễ cưới, hôm nay mới gặp mặt”
“Không sao”
“Chị dâu, chị xinh đẹp thật đó nhưng đáng tiếc là mắt chị có vẻ không được tốt lắm”
Nhậm Nhã Lâm không hiểu ý của cô ấy nên ngẩn người một lúc.
“Ý em là mắt chị không tốt nên mới nhìn trúng anh của em”
Nhậm Nhã Lâm hoang mang không biết nói gì, mọi người xung quanh lại thích thú cười vui vẻ, Lục Thành thì lại tức giận đi đến muốn xử lí em gái.
“Em nói cái gì vậy hả ? Con nhóc này”
Lục Vĩnh Tâm lém lỉnh lập tức trốn phía sau Nhậm Nhã Lâm.
“Chị dâu, cứu em, đừng để anh ấy đánh em”
Nhậm Nhã Lâm thuận thế giang tay ra chắn trước mặt Lục Vĩnh Tâm làm cho Lục Thành cũng không biết phải làm sao.
“Nè, em ấy chỉ là đùa thôi, anh đừng giận”
“Em còn bao che cho nó, con nhóc này anh không dạy dỗ nó thì nó sẽ không biết sợ là gì”
“Được rồi, đừng la em ấy nữa mà, em ấy cứ đứng phía sau em như vậy anh cũng đâu làm gì được em ấy”
Lục Thành bất lực nhìn Lục Vĩnh Tâm đang đắc ý đứng sau chị dâu.
Khung cảnh vô cùng hoà thuận vui vẻ, Lục Vĩnh Tâm cũng rất thích người chị dâu này.
Phía sau vườn mọi người đang chuẩn bị bữa ăn ngoài trời cùng nhau, Lục Thành vừa cùng ông nội trò chuyện vừa nướng thức ăn.
“Công việc ở bệnh viện vẫn tốt chứ ?”
“Vẫn tốt ạ, gần đây mấy ca phẫu thuật cũng ít dần nên cũng việc cũng không quá mệt mỏi”
“Con và Tiểu Lâm có dự định hưởng tuần trăng mật hay chưa ?”
“Con vẫn chưa hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi đâu thì con sẽ sắp xếp cùng cô ấy đi”
“Đúng, yêu thương vợ như vậy là rất tốt, tính tình này của con rất giống ba của con”
Lục Thành nghe xong thì mỉm cười, anh ấy chú ý thấy gió bắt đầu thổi mạnh thì lập tức dừng công việc lại rồi đi vào trong mang áo khoác ra khoác lên cho Nhậm Nhã Lâm.
“Gió lạnh, cẩn thận bị cảm”
“Em biết rồi”
Thấy hành động ân cần của Lục Thành làm cho mọi người đều thích thú, Lục Vĩnh Tâm bên cạnh thì lên tiếng châm chọc.
“Anh, em cũng lạnh nữa, sao trước giờ chưa thấy anh quan tâm em như vậy chứ ?”
“Em da thịt dày, không cơn gió nào làm lạnh nổi em đâu”
“Anh…….
”
Nhậm Nhã Lâm bật cười đứng dậy kéo Lục Thành sang một bên.
“Được rồi, chúng ta mau đi nướng thịt đi, em đói rồi”
“Chị dâu, em giúp chị”
“Được”
Lão phu nhân nhìn cảnh tượng cả nhà vui vẻ thì lại có chút ngậm ngùi, bà ấy nói với con dâu bên cạnh.
“Nếu như Thiên Phong còn sống thì tốt biết mấy”
“Gia đình sum họp, nếu như có thêm cả Thiên Phong thì đúng là sẽ vui hơn”
“Nếu nói thật sự là sum họp thì nên có cả Thiên Phong và Thiên Chính, như vậy mới trọn vẹn”
“Chỉ là ba…….
.
”
“Ông ấy cố chấp, bao nhiêu năm vẫn luôn cứ hành xử lạnh nhạt với cậu ấy, đều là con trai của mình, làm như vậy có chút không đúng”
“Từ từ khuyên giải chắc là sẽ ổn hơn thôi”
“Khuyên được ông ấy thì cũng không cần kéo dài đến tận bây giờ…….
.
thôi vậy, dù sao bây giờ như vậy đã cảm thấy hạnh phúc rồi, lâu rồi không thấy A Thành nó quan tâm ai, quyết định kết hôn đúng là rất sáng suốt”
“Con cảm thấy có Tiểu Lâm làm bầu không khí gia đình chúng ta vui hơn rất nhiều, con bé giống với A Dĩnh, luôn mang đến cho người xung quanh cảm giác vui vẻ thoải mái”
Hàn Oánh nhìn Nhậm Nhã Lâm lại mơ hồ nhìn thấy hình bóng bạn thân Viên Dĩnh, thầm nghĩ trong lòng.
( Nhìn con bé mình lại cảm thấy như nhìn thấy cậu, A Dĩnh à bây giờ mình cứ muốn đối tốt với con bé hết mức có thể như thể bản thân mình đang bù đắp cho cậu vậy )
Danh Sách Chương: