Trong lòng luôn có mộtgiọng nói dụ dỗ tôi. Giống như là những sợi chỉ mỏng chồng chéo lên nhau, rất mảnh mai mà lại không cho phép trốn tránh. Luôn nói với tôi, nói mọi chuyện cho Cố Diễn Chi, để cho anh giải quyết. Anh ấy đáng giá để cô toàntâm toàn ý tin cậy. Tất cả vấn đề khó khăn ở trong mắt của anh đều sẽ không còn là vấn đề khó khăn. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng không có ngoại lệ. Anh ấy sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn. Anh ấy đã cho cô bất kỳ thứ gì cô muốn. Châu báu, trang phục hoa lệ, sự tự tin, quan tâm, sự xinh đẹp, còn có tình yêu. Anh ấy mạnh mẽ như vậy, có lẽ anh chính là Thần Linh hạ phàm.
Suy nghĩ như vậy, càng trở nên mãnh liệt khi cô đi trên con đường ồn ào trở vềthành phố T. Bên tai hình như có âm thanh ông ông. Tất cả phòng tuyến xây dựng trong lòng cũng sắp bị ép tới vỡ mất, trong tim trong đầu chỉ còn lại một câu nói, nói cho Cố Diễn Chi, nói cho anh ấy biết.
Tôi cắn một cái ở bờ vai của anh. Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nước mắt, trước mắt nhanh chóng mơ hồ ướt át. Sau một lúc lâu, lại vang lên một tiếng thút thít không đè nén được.
Cố Diễn Chi hơi ngừng lại, lòng ngón tay sờ nhẹ, đúng là sờ thấy một chút ươn ướt. Anh hôn lên tóc tôi, truyền đến tiếng cười khẽ: "Nhớ anh đến mức này?"
Tôi ôm chặt anh. Biết rằng chắc chắn những người xung quanh sẽ nhìn sang, lại vẫn níu chặt lấy vật liệu may mặc trên người anh, vẫn không chịu buông tay. Cũng không cho anh buông tay. Một bên lại nặng nề gật đầu trong ngực của anh. Tay anh vuốt ve trấn an sau lưng tôi, cười nói: "Thực tập khổ như vậy?"
Tôi lại lần nữa nặng nề gật đầu. Bởi vì nghẹn ngào mà giọng nói mơ hồ không rõ ràng lắm: "Rất khổ đó. Rất khổ rất khổ."
Ngón tay anh sờ tới gương mặt của tôi, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy để anh nhìn xem, mấy ngày nay có gầy đi không."
Tôi ôm lấy anh chặt hơn: "Không muốn. Bây giờ xấu lắm."
Bên cạnh rốt cuộc có người chịu không nổi mà nặng nề ho khan một tiếng. Lý Tương Nam chậm rãi mở miệng: "Đỗ Oản."
Cả người tôi cứng đờ, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo. Lý Tương Nam lấy từ trong túi áo ra một cái điện thoại di động, mặt không thay đổi đưa qua: "Điện thoại của em rớt ở chỗ anh."
Tôi nhận thấy được ánh mắt của Cố Diễn Chi trên đỉnh đầu. Không dám ngẩng đầu, yên lặng đưa tay nhận lấy di động. Nghe thấy Lý Tương Nam lại nói: "Em xác định thời gian, ngày mai anh chọn được chỗ sẽ tìm em."
Đột nhiên bả vai bị người nào đó không nhẹ không nặng ôm lấy, người đứng bên cạnh tôi mỉm cười mở miệng: "Tìm Oản Oản làm gì?"
Lý Tương Nam nói: "Có việc."
Cố Diễn Chi nâng giọng ừ một tiếng, vẫn cười nhạt: "Việc gì?"
Lý Tương Nam trả lời hời hợt: "Việc riêng."
Tôi nghe mà da đầu tê dại. Cảm thấy Cố Diễn Chi dừng một chút, bình tĩnh chậm rãi gọi một tiếng: "Oản Oản."
Tôi ngẩng đầu trả lời. Hai mắt anh sâu lắng, đuôi mắt dường như khẽ hếch lên, có mấy phần cảm giác cười như không cười: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Tôi cúi đầu, không dám nâng lên. Nhỏ giọng nói: "Chính là việc riêng."
"Loại việc riêng anh không thể hỏi tới?"
Tôi trả lời: "Đúng vậy."
Ngón tay của anh đang sờ ống tay áo, dừng lại trong giây lát.
Tôi chỉ hi vọng mình nhắm mắt lại, chuyện này sẽ nhanh chóng xẹt qua.
Trước kia tôi chưa bao giờ trả lời với Cố Diễn Chi như vậy.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, việc của tôi so với việc của Cố Diễn Chi, chỉ có thể xem là chuyện vụn vặt. Vì vậy bình thường nếu có thể không quấy rầy thì sẽ không quấy rầy, lại phát hiện ra rằng mỗi khi việc vụn vặt gặp vấn đề, tôi còn chưa nhờ giúp đỡ, Cố Diễn Chi đã như từ trên trời giáng xuống mà giúp đỡ tôi. Từ việc trời đổ mưa vào giờ tan học, đến việc tôi chọn ngành ở đại học, anh đều kịp thời xử lý, đưa ra đề nghị thích hợp. Anh hiểu tôi còn hơn bản thân tôi. Diễenndkdan/leêequhydonnn
Từ trước đến giờ tôi đều không cảm thấy giữa chúng tôi có việc gì cần phải giấu giếm nhau. Ví như mỗi đêm trước lúc ngủ tôi nằm trong ngực anh càu nhàu không dứt những chuyện xảy ra trong ngày đó với anh, còn anh nhẹ nhàng như không nói cho tôi biết tất cả các loại mật mã của anh. Ví như anh trêu chọc tôi về cái bớt trên xương quai xanh, tôi thuộc lòng việc anh hay mặc quần áo bằng bông len lông cừu và cây đay. Ví như chỉ cần là tôi hỏi, anh sẽ trả lời. Tôi chỉ tiếc nuối rằng tôi không thể sâu sắc hiểu rõ Cố Diễn Chi giống như anh đã hiểu tôi. Anh chưa bao giờ nổi giận với tôi, tôi lại vẫn lo sợ mình có chỗ nào không hợp ý anh, khiến anh âm thầm tức giận.
Một khắc kia thời gian hình như trôi qua chậm chạp gấp mười lần. Cố Diễn Chi xách rương hành lý của tôi lên, quay sang dắt tay tôi đi ra ngoài. Lý Tương Nam bị bỏ lại xa xa đằng sau. Tôi ngưỡng mặt lên, cẩn thận nhìn dáng vẻ của anh. Cảm thấy anh nên rất tức giận, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng rất lạnh nhạt, giống như vốn không để ý đến. Tôi trù trừ một hồi lâu, vẫn nhịn không được mà hỏi: ". . . . . . Anh tức giận có phải không?"
Cố Diễn Chi quay đầu sang, mặt vẫn mang nụ cười: "Không có."
Tôi có chút yên tâm. Nhưng không yên lòng vẫn nhiều hơn. Tiếp tục hỏi: "Thật?"
Anh nhàn nhạt trả lời: "Giả."
". . . . . ."
Tôi mang theo lòng dạ không yên đi theo Cố Diễn Chi vào trong xe.
Cuối cùng tôi cũng thấy được vẻ mặt tức giận của Cố Diễn Chi. Nhưng hình như so với ngày thường cũng không có gì khác biệt. Thậm chí ngay cả tư thế và tốc độ lái xe cũng không hề thay đổi, còn có vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn ung dung. Chỉ là không nói một tiếng. Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của tôi. Qua không lâu lắm, tôi đã không chịu nổi, thử nói chuyện với anh, mỗi lần đều là nói một câu thật dài cộng thêm giọng nói đầy vui sướng, sau đó cũng chỉ nhận lại được ba loại câu trả lời "Ừ" , "Đúng vậy" , "Không".dieêndaànleequuydonnnn
Tôi rốt cuộc không biết phải làm thế nào. Nhìn anh bằng ánh mắt thành khẩn một lúc lâu, cũng không thấy anh quay đầu sang một lần. Cuối cùng không thể tiếp tục chịu đựng, tay chân trở nên luống cuống. Bỗng nhớ lại thư ký của Cố Diễn Chi đã từng sâu kín cảm thán rằng, thà phá mười ngôi miếu, hủy một đám cưới, cũng vạn lần không thể nhổ một sợi tóc của tổng giám đốc Cố.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật đáng sợ.
Rõ ràng Cố Diễn Chi không làm gì, tôi lại mang trong lòng một loại cảm xúc run sợ trở lại nhà họ Cố. Rất nhanh quản gia đã ra chào đón, sau khi mở cửa xe, cười nói với tôi: "Thời gian này ở bên ngoài rất khổ cực sao? Sáng hôm nay tôi có bảo phòng bếp nấu canh, một lát uống là vừa vặn. Cô hôm nay đi đường chắc cũng đã mệt mỏi, đi lên lầu tắm đi, sau đó tôi cho người bưng vào phòng ngủ được không?"
Tôi bị quản gia ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Diễn Chi không quay đầu lại đi lên lầu hai, căn bản không thể nghe vào lời nói của quản gia, chỉ lo vòng qua ông ấy xông về hướng lầu hai: "Tôi còn có việc có chuyện gì chờ chút rồi nói sau."
Vừa nói vừa vọt tới trước phòng ngủ chính ở lầu hai. Tôi nhìn cánh cửa khắc hoa trước mắt, hít sâu một hơi, gõ cửa. Đợi một lúc, nhưng không có tiếng trả lời. Lại gõ hai cái, lần này nhỏ giọng kêu một tiếng Cố Diễn Chi, vẫn không có tiếng trả lời. Rốt cuộc xác nhận lần này Cố Diễn Chi thật sự nổi giận. Cẩn thận từng li từng tí mở khóa cửa, chỉ mới kéo ra một cái khe hẹp, liền bị một cỗ sức lực kéo vào trong phòng. Cửa phòng bị lưu loát đóng lại vang lên một tiếng bịch. Tôi bị người ôm lấy eo, đè chặt trên ván cửa.
Có một đầu gối nâng giữa hai chân tôi, khiến cho mũi chân của tôi rời khỏi mặt đất. Mắt của người trước mặt đen nhánh như mực, vẻ mặt bình thản. Hai tay của tôi bị anh đè ở hai bên. Tôi nhìn mặt anh càng ngày càng gần, thân thể hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích. Chỉ còn miệng có thể phát ra âm thanh: "Anh anh anh, em, anh muốn làm cái gì ưmh. . . . . ."
Đôi môi bị ngậm một nửa, bị dùng mười phần sức lực cắn một cái. Tôi không đề phòng, trong cổ họng lập tức vang ra một tiếng nức nở nghẹn ngào. Muốn nói chuyện với anh, lại có một đầu lưỡi thừa cơ mở ra hàm răng, sau đó tiến quân thần tốc. Từ trên xuống dưới vơ vét. Hôn như vậy rất ít xảy ra, nhưng sẽ luôn khiến người ta nhanh chóng lâm vào mơ hồ. Mơ hồ cảm thấy có ngón tay từ vạt áo thăm dò đi vào, trêu chọc làm loạn nơi thắt lưng tôi. Cả người tôi mềm xuống, may nhờ bị anh đè lên cánh cửa, mới không rơi xuống mặt đất. Lại cảm thấy trên người bắt đầu như có lửa nổi lên, buồn buồn hừ một tiếng.
Không biết lúc nào thì hai tay của tôi đã ôm lấy cổ anh. Dần dần nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, lui ra ngoài hôn khẽ từng nụ từng nụ ở khóe môi tôi, thỉnh thoảng cắn một cái ở cằm tôi, chơi đùa trêu chọc. Tôi biết rõ anh đang tức giận, lại từ từ rơi vào loại mê loạn không thể tự kềm chế này. Sự thật chứng tỏ rằng khi đụng chạm da thịt với anh như vậy, tôi cuối cùng cũng không có cách nào để tự kềm chế mình. Nghiêng đầu muốn cắn anh, lại bị anh tránh đi. Tôi có chút gấp gáp, lại nhanh chóng được anh giữ lấy cằm tỉ mỉ liếm hôn. Nếu như dùng một loại so sánh không quá thích hợp, thì nụ hôn như vậy làm cho người ta nhớ tới dây tơ hồng tạo cảm giác uyển chuyển hàm xúc. Tôi có chút thúc giục mà ôm lấy anh chặt hơn, cảm thấy anh cắn cắn môi của tôi, giọng nói trầm thấp: "Oản Oản, nói em yêu anh."
Đầu óc của tôi đã không thể suy nghĩ từ lâu, dưới sự thúc giục của bản năng mở miệng lẩm bẩm: "Em yêu anh. . . . . ." d’đ~~~l/q'd
Tay của anh chậm rãi vuốt ve sau lưng tôi. Bên môi vẫn là những nụ hôn không nhanh không chậm. Giọng nói trở nên trầm hơn: "Em thích Lý Tương Nam, hay là thích anh hơn?"
Tôi đang trong sự hỗn độn, cảm thấy hai vấn đề này căn bản không có khả năng so sánh với nhau, có chút khó chịu nhìn về phía anh, bởi vì trước mắt ướt nhẹp mà cảm thấy hoàn toàn không rõ ràng: "Em thích anh hơn. . . . . ."
Lời vừa nói xong môi của anh cũng đồng thời hạ xuống trên cổ tôi, hung mãnh mà trằn trọc mút vào. Tôi bị ép phải ngửa đầu lên, sau khi anh cắn một cái tựa như có ý muốn trừng phạt, rốt cuộc kìm nén không được mà nức nở, mang theo giọng mũi nồng đậm gọi lên: "Anh. . . . . ."
Tôi nghe thấy giọng nói của anh bởi vì kìm nén mà trở nên khàn khàn: "Có muốn anh không?"
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, ngọt ngấy đến không thể tin nổi: "Muốn. . . . . ."