Lý Tương Nam ghé sát một bên mặt tôi, khoảng cách chưa tới 10cm, nhỏ giọng hỏi: "Có cần anh hôn em không?" Nói xong lập tức bổ sung, "Chỉ là chạm môi."
Tôi cúi đầu, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh. Vừa nói: "Anh dám."
Lý Tương Nam mím môi nhìn tôi. Tôi nói: "Lấy tay anh ra."
"Cố Diễn Chi vẫn còn ở đây."
"Cũng bởi vì anh ấy đang ở đây." Tôi hạ mí mắt, nói,"Lấy tay anh ra."
Lý Tương Nam uất ức mở miệng: "Anh cũng không phải cố ý ăn đậu hũ của em. Nhưng mà mục đích của em còn thiếu một chút nữa sẽ đạt được, chẳng lẽ bây giờ em lại để ý chút thiệt thòi này sao?"
Tôi nói: "Lấy tay anh ra."
Anh ta nghiêng mắt nhìn chằm chằm tôi, có lẽ cảm thấy bộ dáng của tôi thật sự rất bình tĩnh, hơi dừng lại, cuối cùng cũng lấy tay ra. Tôi thấy bóng dáng của Cố Diễn Chi trên cửa sổ sát đất bước tới phía trước một bước. Lại dừng lại. Khoảng cách giữa tôi và anh đã gần như vậy, gần đến mức tôi có thể thấy rõ ràng cả khuy tay áo sơ mi của anh hôm nay. Màu vàng nhạt, hình vuông. Chính là cặp khuy tay áo tôi mua tặng anh vào đêm thất tịch năm ngoái. Tôi còn nhớ rõ khi anh nhận được quà tặng thì hơi nhướn mày. Đó là lần đầu tiên tôi đúng như ý nghĩa tặng quà cho anh, âm thầm chuẩn bị trước sau rất lâu. Vốn là muốn tự tay làm một vật gì đó, ví dụ như đồ gốm hoặc là khăn quàng cổ vân vân, vậy mà sự thật chứng minh độ khó hơi lớn, lại không dễ giấu, nên thôi. Cuối cùng chọn tới chọn lui chọn trúng một cặp khuy tay áo, sau khi mua lại cảm thấy có thể anh sẽ không thích, ôm tâm tình thấp thỏm như vậy mãi cho đến ngày thất tịch. Buổi tối khi tôi cuối cùng cũng lấy quà tặng ra lúc tâm tình thật sự rất hồi hộp, nhưng vẻ mặt của tôi lại che đậy tâm tình rất tốt, dáng vẻ dường như rất tùy ý nói với anh: "Chỉ là một món đồ chơi nhỏ. Anh thích thì tốt, anh nhất định thích thì. . . . . ."
Anh hỏi: "Không thích thì thế nào?"
Tôi nhẹ nhàng nói: "Không thích thì em không tặng nữa." Nói xong cũng nhảy dựng lên muốn lấy lại khuy tay áo từ trong lòng bàn tay anh, bị Cố Diễn Chi một tay ôm lấy eo áp xuống ghế salon, sau đó giữ lấy cằm của tôi hôn sâu, mãi cho đến khi thở không nổi. Tôi níu lấy vạt áo của anh mở miệng lớn hô hấp, nghe thấy anh nói: "Về sau có thể tạo ra nhiều niềm vui như thế này hơn."
Tôi ngửa mặt nhìn nét mặt anh giãn ra. Vẻ mặt mang ý cười, nhìn một chút đã làm người ta cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Tôi rất muốn trực tiếp nói cho anh biết tôi thật sự thích anh vô cùng. Vậy mà lời đến khóe miệng lại thay đổi thành: "Anh xem, em rất nghiêm túc mua quà tặng đó, tiền cũng là em tự đi làm công kiếm được. Bây giờ anh biết, có cảm thấy cảm động hơn một chút hay không đây?"
Tôi bị anh ôm chặt lấy, có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lồng ngực anh. Cảm thấy anh không ngừng hôn mặt của tôi, dường như muốn hòa tan tôi. Sau đó tôi nghe thấy anh dịu dàng mở miệng: "Anh cũng muốn như vậy. Nhưng đã đầy mất rồi, không chứa được nhiều hơn nữa, phải làm sao đây?"
Tôi trừng mắt, muốn cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt sắp chảy ra từ hốc mắt.
Thân ảnh thon dài chiếu ra từ cửa sổ sát đất trước mặt suy tư một lát, cuối cùng vẫn đi về hướng tôi. Cả người tôi căng thẳng, đột nhiên giương mắt, thẳng thắn chống lại tầm mắt của anh qua cửa sổ sát đất. Bước chân của Cố Diễn Chi hơi dừng lại. Tôi nhìn ánh mắt của anh, trong đó sâu không thấy đáy, che lại tất cả cảm xúc. Tôi đối mặt với anh một lúc lâu, chậm rãi đưa tay chạm vào tay Lý Tương Nam, anh ta hiểu ý ngay, lập tức cầm trở lại. Sau đó tỏ vẻ ân cần an ủi đôi câu. Tôi thấy tầm mắt Cố Diễn Chi rơi vào trên tay chúng tôi một lúc lâu. Đột nhiên anh rời tầm mắt, xoay người, nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng của anh ở trên cửa sổ sát đất càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ. Cho đến khi bóng lưng đi qua khúc ngoặt, không lại nhìn thấy. Những người sau lưng không rõ chân tướng, cách một lát mới cuống quít theo sau. Tôi che mắt, ngẩng đầu lên, muốn làm cho tất cả nước mắt quay ngược trở về, da mặt lại chạm vào một vật cứng rắn trên ngón vô danh, đó là vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, Cố Diễn Chi ở trong phòng ngủ lộng lẫy, đeo chiếc nhẫn này vào tay tôi. Bên trong chiếc nhẫn có khắc tên, bên ngoài chiếc nhẫn được vây quanh bởi kim cương, chỉ hơi động, liền ánh lên chói mắt. Một chiếc nhẫn khác có cùng một kiểu dáng đeo trên ngón vô danh của Cố Diễn Chi, tôi đã từng không chỉ một lần khi nhìn thấy có cô gái khác đến gần Cố Diễn Chi thì tiến lên một bước đan tay vào tay anh, sau đó lẽ thẳng khí hùng giơ lên tuyên bố chủ quyền.
Chúng tôi đã từng hạnh phúc đến như vậy. Ký ức của chúng tôi đẹp như vậy.
Lý Tương Nam ngồi một bên nhìn tôi, đột nhiên có chút sợ hãi, vừa luống cuống tay chân muốn tìm khăn giấy cho tôi lau mặt, vừa nói: "Này em đừng khóc đừng khóc, em đừng khóc mà."
Tôi cố gắng tự trấn định, liếc anh ta một cái từ trên cao: "Đương nhiên em sẽ không khóc. Như bây giờ đã khóc, sau này phải làm thế nào?"
". . . . . ." Anh tức cười nhìn tôi, sau đó cẩn thận chỉ vào mắt tôi tôi, "Nhưng mà, bây giờ em đã khóc rồi. Em không nhận thấy sao?"
Tôi đưa tay sờ, quả nhiên sờ thấy khuôn mặt đẫm nước. Đột nhiên có chút thẹn quá thành giận, lấy hai tay che mặt. Sau đó không thể áp chế nổi. Trước mắt từ từ trở nên mơ hồ, Lý Tương Nam yên lặng đưa khăn giấy tới, tôi cầm lấy lung tung xoa xoa gương mặt. Cổ tay đột nhiên bị anh ta cầm, sau đó mạnh mẽ mở lòng bàn tay ra. Tôi muốn rút tay về, lại phát hiện trong lòng bàn tay của mình có đầy vết móng tay bấm vào, có hai chỗ có vẻ như còn rỉ máu. Lý Tương Nam cầm khăn giấy đè lên, ngẩng đầu nhìn tôi: "Có đau không?"
Thật ra thì căn bản không có cảm giác đau đớn gì. Đại khái Yên Ngọc nói lấy thương ngưng đau thật sự có đạo lý. Vị trí trái tim như đang bị bóp chặt từng cơn, so với nó thì chút đau trong lòng bàn tay này căn bản không là gì. Cùng lúc đó nước mắt của tôi bất ngờ chảy xuống như lũ, giọng nói càng thêm khó có thể tiếp tục vững vàng: "Aiz, Lý Tương Nam, anh nói lần này có phải rốt cuộc Cố Diễn Chi cũng chán ghét em rồi không?"
Buổi tối hôm đó tôi không trở về nhà họ Cố, mà ở khách sạn. Lúc Yên Ngọc gọi điện thoại tới, tâm tình của tôi mới vừa hơi ổn định trở lại. Lần này anh ta khó có khi không phát huy chức năng sắc bén của đầu lưỡi, coi như ôn hòa mở miệng: "Cho dù cô từ chối trị liệu, cũng cần có một ít thuốc giảm đau chứ?"
Lòng tôi không yên trả lời: "Không phải anh đề nghị lấy thương ngưng đau à, tôi cảm thấy có tác dụng. Tạm thời không cần thuốc giảm đau, uổng phí sự quan tâm của anh rồi. Anh còn có việc gì không? Không có việc gì tôi cúp."
Yên Ngọc im lặng một lát, tức giận nói: "Đỗ Oản, là cô yêu cầu tôi làm khống chế tâm lý! Bây giờ cô dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi là có ý gì! Chẳng lẽ cô đang hoài nghi y thuật của tôi! Cô dám hơi gật đầu một cái thử xem!"
"Thật sự mà nói thì tôi hơi hoài nghi y thuật của bác sĩ Yên." Tôi lau mặt một cái, rốt cuộc quyết định nói thật, "Rốt cuộc anh có làm thành công không? Bây giờ Cố Diễn Chi vốn không tin lời tôi, anh nói tôi phải tin anh thế nào, nói cho tôi biết với!"
Giọng nói của Yên Ngọc lập tức tăng âm lượng gấp năm lần: "Cô cho rằng một người lớn sống sờ sờ là tượng gỗ sao! Quá trình khống chế tâm lý vốn là rất giống phản ứng dị ứng! Nhanh chóng mạnh mẽ truyền thụ vào những quan niệm vốn không phải là của bản thân, làm sao có thể không làm cho bản thân người đó phản kháng! Đây vốn chính là một quá trình tiêu diệt và phản tiêu diệt! Theo thời gian thì một người mới có thể từ từ tiếp nhận những quan niệm này cô có hiểu hay không! Tôi thật sự là chịu đủ loại người không hiểu y thuật còn giả hiểu như các ngươi rồi! Nếu không phải vì nể tình cô là bệnh nhân bệnh ung thư, tôi thật sự không muốn để ý đến cô cô có biết hay không! Đừng tưởng rằng cô là bệnh nhân thì cô có đặc quyền! Nói xin lỗi tôi! Tôi muốn cô lập tức nói xin lỗi tôi!"
". . . . . ." Tôi lập tức thành khẩn nói, "Thật xin lỗi. Em sai rồi. Anh đừng nóng giận."
"Tôi vốn đang nghĩ xem có nên nói cho cô biết hay không, bây giờ mới thấy tôi thật là có lòng tốt lại bị người ta xem là kẻ lừa đảo." Cơn giận còn sót lại của Yên Ngọc còn chưa tiêu tan, "Cô không phải là cảm thấy Cố Diễn Chi vốn không bị ảnh hưởng sao, rất tốt. Rất tốt! Mấy tháng nữa, nếu cô không nhìn thấy tin tức Cố Diễn Chi và Diệp Căng đi chung với nhau trên tivi, Yên Ngọc tôi theo họ Đỗ của cô! Tôi đến đồn công an đổi tên Đỗ Ngọc cô tin không!"
". . . . . . Có ý gì?"
"Ý tứ chính là," Yên Ngọc hơi dừng lại, giọng nói từ từ bình tĩnh lại, "Dù sao Cố Diễn Chi cũng coi như là một nửa người bạn từ nhỏ của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ta độc thân cả đời sau khi hai người ly hôn. Diệp Căng cũng đã thích anh ta nhiều năm như vậy, đến giờ còn không chịu kết hôn, vậy nên cùng lúc với việc tôi tạo ra khoảng cách giữa cô và Cố Diễn Chi, nhân cơ hội thúc đẩy họ đến gần nhau, dù sao cũng tốt hơn để Cố Diễn Chi cô đơn đến già."
Tôi há miệng, một lúc lâu vẫn không tìm được giọng nói của mình. Yên Ngọc im lặng một lát, nói tiếp: "Đỗ Oản, cô đừng oán hận tôi. Tôi vẫn còn có chút lương tâm , dù sao tôi vẫn phải tính toán cho người sống. Tất nhiên, vừa rồi thật ra tôi chỉ giận dỗi mà nói như vậy, cũng không nhất định Diệp Căng và Cố Diễn Chi sẽ ở bên nhau. Đây là tâm lý và tình cảm, không phải thuốc bắc và thuốc tây. Tôi chỉ thử khuyên Cố Diễn Chi làm như vậy, đến cuối cùng anh ta có nghe hay không, tôi cũng không chắc chắn."
Tôi cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, máu ứ đọng phía trên vẫn chưa tan, lúc xế chiều bị Lý Tương Nam mạnh mẽ dán hai miếng băng keo cá nhân. Cách một lúc lâu, tôi hướng về phía điện thoại chậm rãi “ồ” một tiếng. Nhẹ giọng trả lời: "Vậy cũng rất tốt."
Sau khi cúp điện thoại, không biết ngẩn người bao lâu. Lại nâng đầu nhìn bản thân chiếu ra từ trong chiếc gương to trước mặt, đôi mắt rõ ràng có hơi đỏ, khuôn mặt cũng có vẻ hơi sưng vù. Hơn nữa khóe môi hạ xuống, dáng vẻ thể hiện một cách rõ ràng cảm xúc hạ xuống rất thấp. Lần nữa cảm thấy hôm nay quyết định không về nhà là chính xác. Đang định đi rửa mặt, chợt có người gõ nhẹ hai cái vào cửa phòng. Tôi ngẩng đầu lên, ngay lập tức nghe thấy giọng nói của Cố Diễn Chi: "Oản Oản."
Cả người tôi đột nhiên cứng ngắc. Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Mở cửa. Anh biết em ở trong này. Chúng ta nói chuyện một lát."
Tôi đi chân trần tới. Đứng bên cạnh cửa một lát. Cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh hỏi anh: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Anh im lặng một lát. Lần nữa mở miệng thì âm thanh trở nên trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp, có chứa sự dịu dàng không thể quen thuộc hơn được: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta bỏ qua hết, có được không?"