Lấp ló nhìn vào Bạch Tử Chí ngạc nhiên thấy cảnh tượng khác xa suy nghĩ của mình. Anh ta chạy thật xa khỏi cửa nhà mới vội lôi điện thoại gọi cho Lưu Thiên Tước. Vừa kết nối được Bạch Tử Chí cố không hét lên.
-Cậu đang chui rúc ở cái xó xỉnh nào thế hả?
Lưu Thiên Tước cười, anh nghĩ có lẽ Bạch Tử Chí tức giận vì vẫn lang thang đâu đó bên ngoài.
-Cậu đang ở đâu tôi đến đón, có chuyện muốn kể với cậu. Lúc chiều tôi cùng Lâm Tử Yến đến một buổi tiệc…
Lần này Bạch Tử Chí hét lên thật.
-Cùng Lâm Tử Yến? Cậu đang làm cái quái gì vậy, đáng lẽ cậu phải ở nhà mừng sinh nhật cùng Hiểu Nặc mới phải chứ.
Lưu Thiên Tước ngẩn người, anh giật mình nhớ đến giọng nói vui vẻ của cô, nhớ đến khi cô hào hứng nói sẽ đợi anh về. Cuối cùng nhớ đến tin nhắn anh đã gửi. Lưu Thiên Tước dừng xe bên đường kiểm tra điện thoại, không có tin nhắn nào của cô.
-Này, cậu có đang nghe không thế?
-Bây giờ tôi đi tìm Nặc Nặc.
Bạch Tử Chí lo Lưu Thiên Tước tắt máy ngang nên nói luôn một tràng.
-Khỏi tìm đâu xa, cô ấy cất công chuẩn bị một đống thức ăn, có lòng chờ cậu, chờ mãi ngủ luôn trên bàn ăn rồi kia kìa.
Lưu Thiên Tước tắt điện thoại, chiếc xe lao nhanh trên đường. Anh cảm giác lồng ngực nghẹn ứ, nhịp tim cũng dồn dập. Như đứa trẻ có lỗi, muốn lập tức thấy cô nhưng lại lo sợ mông lung trước lỗi lầm của mình.
Về đến nơi anh thấy Bạch Tử Chí mặt mũi đăm đăm đứng trước nhà như thần giữ cửa, Lưu Thiên Tước không nói gì nhẹ mở cửa vào nhà. Mạch Hiểu Nặc đang ngủ say, Lưu Thiên Tước cố gắng bước thật nhẹ đến gần,trên bàn bày đầy thức ăn đã nguội lạnh cùng cái bánh kem méo mó, tất cả đều còn nguyên chứng tỏ cô cũng chưa ăn gì.
Anh đứng im chăm chú quan sát gương mặt nhỏ đang say giấc. Vô tình Lưu Thiên Tước thấy bàn tay cô chằn chịt vết xước nhỏ. Anh hốt hoảng cúi xuống quan sát một lượt cả người Mạch Hiểu Nặc, chân Mạch Hiểu Nặc cũng xây xát.
Lưu Thiên Tước nhíu mày nhìn đến chiếc bánh, hộp bánh kế bên cũng không khá gì hơn. Anh nhớ đối diện khách sạn hôm nay cũng có một cửa hàng bánh ngọt, nhìn rõ dòng địa chỉ tấm trí Lưu Thiên Tước càng lo sợ.
Anh đưa tay nhẹ vén một lọn tóc rơi bên má cô, Mạch Hiểu Nặc mơ màng mở mắt. Thấy anh cô ngồi thẳng người, Lưu Thiên Tước lo lắng nhìn cô. Có thể Mạch Hiểu Nặc đã biết anh nói dối cô đi cùng Lâm Tử Yến, cô sẽ mắng anh hay im lặng rời xa anh đây.
-Thiên Tước, sinh nhật vui vẻ.
Không như Lưu Thiên Tước nghĩ, Mạch Hiểu Nặc chỉ mỉm cười chúc mừng
sinh nhật. Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không cách nào vui vẻ. Một tay xoa đầu cô, anh dịu giọng.
-Nặc Nặc, thật xin lỗi em. Anh không nhớ hôm nay là sinh nhật.
Cô lắc đầu, nhìn nét áy náy trong mắt anh Mạch Hiểu Nặc an ủi.
-Không có gì, chẳng phải cuối cùng anh cũng về rồi sao.
Lưu Thiên Tước không biết làm thế nào, phải chi cô cứ giận dỗi anh còn có thể dỗ dành, nhưng hết lần này đến lần khác cô cũng chỉ âm thầm ở phía sau lo lắng, âm thầm chờ đợi không than vãn một lời. Cứ thế này anh sẽ phải bận tâm, phải yêu thương cô đến không thể kiểm soát được mất.
Anh nửa quỳ nửa ngồi nắm chặt hai bàn tay Mạch Hiểu Nặc, chính Lưu Thiên Tước cũng không nhận ra giọng nói cùng ánh mắt anh dịu dàng đến nhường nào.
-Em làm sao thế?
-Lúc đi mua bánh bị ngã, làm hư luôn bánh sinh nhật của anh.
Mạch Hiểu Nặc cười, Lưu Thiên Tước không hiểu tại sao nụ cười của cô hôm nay lại chua xót, cô đơn lạ thường, khiến Lưu Thiên Tước mang cảm giác đau đớn, cô ở đây nhưng sao anh vẫn không khỏi nhớ nhung.
Lưu Thiên Tước vòng tay kéo Mạch Hiểu Nặc khỏi ghế. Anh siết chặt tay như muốn khắc sâu cô vào người.
-Nặc Nặc, xin em. Đừng để anh yêu em nhiều thêm nữa, bây giờ chỉ cần em chau mày một chút cũng làm loạn suy nghĩ trong anh.
Mạch Hiểu Nặc hít thở khó khăn, cô giả vờ như không biết gì chỉ để níu giữ vòng tay này. Cô của hiện tại không đủ can đảm từ bỏ anh, trong tình yêu này từ đầu Mạch Hiểu Nặc cô đã là người thua cuộc, một màn ẩm ướt đong đầy trong khóe mắt.
-Thiên Tước, từ lâu em đã yêu anh nhiều như thế rồi.
Lưu Thiên Tước chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, anh hạnh phúc lẫn lo sợ. Anh quyến luyến, thương mến tận cùng từ những ký ức nhỏ nhặt có cô ở đấy. Lưu Thiên Tước bất ngờ hôn cô, anh muốn giữ lấy từng hơi thở của Mạch Hiểu Nặc.
Lần đầu tiên nụ hôn của họ lại xót xa đến vậy, có cả mùi vị nước mắt của cô. Hơn cả, Mạch Hiểu Nặc nhận biết rất rõ, một mùi nước hoa xa lạ trên người anh.
-Nặc Nặc đừng khóc.
Anh hôn lên khóe mắt cô, Mạch Hiểu Nặc áp một bàn tay lên má Lưu Thiên Tước.
-Em nhận ra. Yêu anh, khi hạnh phúc thực sự rất ngọt ngào, lúc khổ đau thì cũng vẫn ngọt ngào.
Lưu Thiên Tước lặng người, có thể nào Mạch Hiểu Nặc đã biết được gì đó. Nhưng cô âm thầm chịu đựng, một câu cũng không hỏi, một lời trách móc cũng không.
Đêm ấy đã trễ Mạch Hiểu Nặc phải ngủ lại. Trước khi cô chìm vào giấc ngủ Lưu Thiên Tước ngồi bên cạnh, anh nắm tay cô đưa lên môi, ánh nhìn kiên định.
-Nặc Nặc, cho dù xảy ra chuyện gì đi cũng đừng bận tâm. Em chỉ cần yêu anh là được.