Đuổi kịp rồi Mạch Hiểu Nặc lại không biết phải làm thế nào nữa, cô lấm lét một hồi rồi nép mình vào những cây to bên đường. Trong đầu không ngừng thầm chửi “Mình điên rồi, thật sự điên rồi mà”.Cứthế Mạch Hiểu Nặc theo dõi đôi tình nhân đến khi cả hai dừng chân ở một bãi cỏ ven hồ. Mạch Hiểu Nặc kiên trì núp vào một bụi cây nhỏ gần đó.
Ở đó cô loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện của họ
-Thiên Tước, từ trường đại học ở thành phố anh chuyển về đây không ảnh hưởng gì chứ, thật ra không cần vì em mà…
-Không sao, chỉ một năm nữa thôi mà, khi anh ra trường , em có lẽ cũng đã tốt nghiệp. Lúc đó chúng ta sẽ cùng về thành phố A.
-Em thấy thật có lỗi với bác gái.
-Giai Nghi , em đừng lo lắng quá, mẹ anh rất thương em, bà cũng lo lắng em vì quá nhớ anh mà sinh bệnh.
Lưu Thiên Tước cười ôn hòa, Hứa Giai Nghi đấm vào vai anh rồi tự nhiên ngả đầu lên đó.
Mạch Hiểu Nặc cười khổ, anh ấy vì người yêu chuyển cả việc học về đây, họ hứa hẹn với nhau , còn ra mắt mẹ anh ấy nữa. Còn Mạch Hiểu Nặc cô lại ở đây làm chuyện dư thừa. Vừa định thu cờ rút quân , Mạch Hiểu Nặc tròn mắt
“Dừng lại, dừng lại ngay, Lưu Thiên Tước không được ăn đậu hũ của cô ta.”
Phía trước, Lưu Thiên Tước kề sát, dù kinh nghiệm tình trường của Mạch Hiểu Nặc là con số không nhưng cô cũng hiểu anh sắp hôn Hứa Giai Nghi.
Thế bí sinh ý chí, Mạch Hiểu Nặc nhanh như chớp nhặt hòn đá bên cạnh ném hết lực vào Lưu Thiên Tước. Viên “tiểu đá thần công” của cô bay thẳng vào đầu anh.
-Á …đau quá.
-Chuyện ….chuyện gì, Thiên Tước anh ổn chứ?
Lưu Thiên Tước ôm trán, bạn gái anh bên cạnh cuống cuồng hỏi thăm. Chỉ riêng Mạch Hiểu Nặc thu binh vào bụi cây, án binh bất động. “Đại sắc lang, tạo ra không khí ám muội như vậy. Đau chết anh đi”
Cục đá của Mạch Hiểu Nặc thành công phá đám, giúp Lưu Thiên Tước quay về vị trí cũ, một tay xoa trán một tay choàng qua vai Hứa Giai Nghi. Mạch Hiểu Nặc lầm bầm “ cái tay, cái tay, đúng là sắc lang mà”
-Tuần sau sinh nhật rồi, Giai Nghi em muốn làm gì?
-Chúng ta đi biển đi anh.
-Được.
Trong bụi cây, Mạch Hiểu Nặc tay nắm một nhúm lá gần bên, tự cảm thấy bản thân thật nhàm chán, đi chia rẽ nhân duyên, nhưng cảm giác áy náy nhanh chóng biếng mất. Mắt cô lóe sáng
“Đi biển? Nhất định phải bám theo”
Mạch Hiểu Nặc nhanh chóng “thoát thân”, khi cách xa hiện trường gây án mười mấy bước chân, một giọng nam quen thuộc làm cô giật bắn mình.
-Mạch Hiểu Nặc