- Dạ – cả đám cùng đồng thanh.
- Thôi Thanh Thanh với Minh Thư tối nay ngủ chung với Kyo nhé – anh Minh nói với Kyo.
- Ok – Kyo gật đầu rồi kéo Thanh Thanh, Minh Thư, Jes, Rika với Liz cùng lên lầu, còn mấy người kia muốn làm gì thì làm. Nhóc Thanh Thanh và Minh Thư được ở lại chơi với bọn nó 1 tuần rồi sẽ có người qua ruớc 2 nhóc về Nhật đấy mà.
- Thanh Thanh, đây là ai vậy??? – Jes nãy giờ tò mò lắm rồi mà không hỏi được, giờ không chờ gì nữa hỏi liền tay luôn.
- Àh chào hai chị, em quên giới thiệu em là Thái Ngọc Minh Thư, em gái của chị Kyo với anh Minh, anh chị cứ gọi em là Sei – Sei (gọi v cho nhanh) không chờ Zin (chỗ này mình sẽ gọi TT là Zin nhé cho gọn, cơ mà là tên của nhók đấy ạ, và Kenz phải chỉnh lại tủi của Zin lên 12 cho hợp với nhữg việc sắp xảy ra nhé) lên tiếng mà tự giới thiệu luôn.
- Ờ, giờ nhìn lại mới thấy hai chị em này giống nhau ghê mợ – Jes hết nhìn Sei rồi lại nhìn Kyo rồi lại nhìn ngược lại Sei thốt lên.
- Hìhì – Sei cười cười, Kyo lắc đầu bó tay.
- À mà hình như nghe anh hai nói Sei làm cái resort gì gì đó sao rồi?? – Kyo sau một hồi suy nghĩ hỏi.
- Àh cái đó thì… – Sei đang không biết nói sao thì Zin nhảy vào.
- Thành công mỹ mãn luôn à, có phần của em nữa á – Zin nhanh nhẩu tự sướng.
- Vậy sao lần trước tới đây không nghe nhắc nhờ??? – Kyo cười gian nhìn Zin.
- Thì tại quên mà, hehe – Zin cười nham nhở.
- Resort gì thế Zin?? – Liz tò mò, Jes với Rika cũng vậy.
- Àh, cái này, thì tính ra là em đang học đại học Star Paradise năm hai chuyên ngành kiến trúc (kaka ta nổ banh nhà lồng rồi =)) ) – Sei cười cười nụ cười lạ lạ, – trước khi ra trường thì cần phải làm cái resort này mới xong, hôm bữa đang phân vân thì nhóc Zin qua tìm chị hai nhưng mà chị hai về VN rồi, cho nên hai đứa hợp tác chung với anh Cương và chị Mika làm một cái project và đã đạt giải nhất và một phần thưởng ngoài mong đợi là cái resort của tụi em đang được đưa vào xây dựng luôn à – Sei tóm gonlại cuộc hành tình đầy cam go của 4 người. (cái này Kenz sẽ cho vài ngoại truyện, còn bây giờ Kenz muốn viết cho xong truyện luôn, tính khoảng chừng tất cả có trên dưới 10 ngoại truyện luôn á @@)
- Wow, vậy tính ra nhóc học trên bọn chị 1 lớp nhờ – Jes thật sự ngạc nhiên, đúng là em của Kyo với em của Ken có khác, thật khủng khiếp.
- Chị nói quá, tại mấy chị không chiệu học thôi ý chứ – Sei đỏ mặt khiêm tốn.
- Hehe chắc là vậy – Jes cười gian.
- Thôi đi, mi đừng có ở đó mà ăn hiếp em ta nhá, về phòng ngủ đi, khuya rồi còn để hai đứa nhỏ ngủ – Kyo chen ngang, ngán lắm rồi cái tài chém của nhỏ.
- Ok, thôi ngủ ngon nha – Liz liền kéo Rika với Jes đi, nhỏ biết là Kyo đang mệt cho nên không muốn để cho hai đứa kia làm phiền, hai nhỏ kia cũng biết thân biết phận cho nên cũng chào Kyo mà đi về phòng mình.
- Thôi hai đứa đi tắm đi rồi đi ngủ – Kyo nói rồi đứng dậy.
- Chị hai đi đâu vậy?? – Sei thấy Kyo đứng lên thì hỏi.
- Ra balcon ngồi hóng gió 1 tí, lo đi ngủ đi – Kyo trả lời rồi mở cửa bước ra ngoài, Sei cảm thấy thật buồn, nhóc không hiểu sao tự nhiên thấy tình cảm giữa hai chị em càng ngày càng xa cách quá. Nhớ lúc nhỏ Kyo rất thương nhóc, cái gì Kyo cũng lo cho nhóc hết, không bao giờ để cho ai đụng đến nhóc nhưng mà không biết từ khi nào Kyo lại xa cách nhóc quá, nhóc không biết là đã làm gì khiến chị hai ghét nhóc như thế. Sei không phải là một đứa con gái yếu đuối, càng không phải là một đứa dễ khóc, từ nhỏ nhóc đã muốn theo gương chị hai, là một đứa con gái kiên cường, nhưng có nhiều đêm nhỏ đã khóc, âm thầm khóc vì nhóc sợ, sợ một ngày chị hai sẽ không thương nhóc nữa, nhóc sợ chị hai bỏ nhóc. Có nhiều lúc nhóc muốn hỏi tại sao chị hai lại như vậy, nhưng nhóc lại không dám, lúc thấy chị hai chơi với Zin vẫn bình thường nhưng khi tới nhóc thì chị hai lại trở nên lạnh nhạt, tự nhiên nhóc lại thấy ghen tị với Zin, rồi thì giận hờn vu vơ. Có nói gì đi nữa thì nhóc vẫn là một cô bé gái đang trong thời kì phát triển và dễ bị tổn thương mà.
- Sei ơi Sei!!! – Zin gọi Sei, nãy giờ cứ thấy nhóc ngẩn ngơ ra thành ra làm Zin lo lắn.
- À không gì – Sei cuối cùng cũng trở về với trái đất.
- Uhm, đi tắm đi kìa – Zin không hiểu gì hết nhưng cũng nói.
- À uhm – Sei gật đầu rồi chạy đi lấy quần áo của mình và bay vù vào wc, Zin càng ngày càng không hiểu Sei. Sei vốn là một cô gái cứng rắn và đầy nghị lực, chưa bao giờ Zin thấy Sei lại cứ thẩn thờ ra như vầy cả, nhưng khoảng chừng 1 2 năm về trước thì Zin thấy Sei bắt đầu thay đổi, lúc nào cũng thấy Sei ngồi thẫn thờ suy nghĩ, có nhiều lúc Zin thấy như là Sei sắp khóc tới nơi ý, nhưng lại không biết là vì lí do gì, hỏi thì Sei cũng chỉ lắc đầu nói không có gì rồi lại cười cười nói nói. Có lần Zin còn thấy Sei ngồi khóc trong bóng tối nữa, Zin buồn lắm nhưng không biết phải làm sao, cũng không biết nên hỏi ai. Zin cũng không hiểu vì sao tự dưng tình bạn giữa hai đứa cũng không còn như xưa nữa, lúc nào Zin cũng thấy như có bức tường ngăn cản hai đứa vậy, Zin cứ nắm đó nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ không biết từ khi nào, trong giấc mơ lại là những ngày hai đứa chạy nhảy nô đùa cùng nhau.
- Good morning Kyo – đang lay hoay trong bếp thì Hen thấy Kyo đang mắt nhắm mắt mở đi xuống lầu thì lên tiếng chào, – Sao dậy sớm vậy??? – Hen hỏi, anh biết Kyo này đã không ngủ thì thôi, chứ một khi đã ngủ rồi thì trời có sập cũng chẵng thể gọi nó dậy huống chi tối hôm qua đã bị vài cú sốc đến vậy + thức khuya thế mà vẫn có thể dậy sớm thế này thì thật sự là chuyện lạ à.
- Morning, không hiểu sao ngủ không được – Kyo cũng thành thật trả lời, tự Nó cũng thấy mình lạ, tại sao lại không ngủ vô cơ chứ???
- Không ngủ được thì vào đây giúp huynh đi – Hen lại lên tiếng.
- Mà huynh làm gì dưới bếp vậy??? – Kyo tò mò hỏi rồi đi lại chỗ anh và…. – Ối trời ơi anh làm cái gì mà cái bếp ra nông nỗi này vậy???? – Kyo choáng luôn với những gì nó đang thấy, một đống rác khổng lồ nằm bên cạnh cái bếp, ông anh của mình đang cầm cái chảo và đang làm đồ ăn cho cả đám.
- Thì huynh làm đồ ăn sáng cho mọi người mà – Hen tỉnh bơ trả lời.
- Huynh là đầu bếp mà sao lại để cái bếp như vầy hả??? Đã bao lâu rồi huynh không vào bếp hả?!?!? – Nó nói như hét
vào mặt anh, ờ thì là anh Hen nhà mình ngoài những việc anh làm thì anh còn là một đầu bếp không tồi, cho nên chuyện đầu bếp mà lại làm cho cái bếp ra như vậyKyo không hét cũng lạ.
- À ừ thì cũng được 1 2 năm rồi, đáng lẽ anh cũng khôn muốn làm nhưng mà hôm qua thằng Minh đã đưa hết người làm qua nhà em rồi cho nên huynh đành vào bếp để nấu đồ ăn cho cả bọn mà – Hen làm mặt puppy nói với Kyo.
- Haizz, vậy làm tiếp đi, làm xong thì tự dọn – Kyo lắn đầu chán nãn định đi ra thì bị Hen nắm lại.
- Không chơi ác như thế chứ, huynh đã làm rồi thì em phải dọn chứ sao bắt huynh dọn, vậy thì cấm không cho mụi ăn – Hen nói với Nó.
- Tại sao là em chứ?? Đâu phải có mình em ăn đâu mà bắt em dọn???! – Kyo cảm thán.
- Ai kêu huynh thương em nhất, nếu không dọn thì cấm không cho ăn sáng – Hen nói rồi quay lại cái chảo đang làm dỡ, mùi pancake với lại mấy thứ khác thật hấp dẫn làm Kyo không cưỡng lại được đành cắn răng đi tìm bọc rác để dọn, Hen thấy Kyo ngoan ngoãn như thế thì cười thầm.
- Ế mà khoang, huynh nói đã bao lâu rồi huynh chưa vào bếp?? – đang loay hoay thì Kyo thấy cái bọc giấy, trên bọc để hạng sử dụng và đúng vào cái ngày nào đó rất quen, sau một hồi suy nghĩ thì cũng ra cho nên quay sang hỏi Hen.
- 1 2 năm gì đó – Hen vẫn tỉnh bơ trả lời, chưa biết là chuẩn bị có sóng gió đập lên đầu mình.
- Huynh dám gạt em hả?!?! Mới vài tháng trước sinh nhật cha nuôi huynh là đầu bếp chính mà dám nói là 1 2 năm rồi chưa vào bếp, dám lợi dụng cái óc ngắn hạn của em mà chơi em hả, phạt huynh làm đồ ăn sáng xong thì dọn sạch chỗ này, không thù nhịn đói ba ngày, cấm không được nhờ ai giúp hết – Nó tức muốn ói máu, không ngờ ông Hen này gan, dám chơi Nó.
- Hix, sao nhớ chuyện không nên nhiws không vậy!! – tới lượt Hen ca thán, đúng vậy, chính là anh muốn chơi Nó cho nên mới làm cái bếp ra như vầy, nhưng bây giờ thì vui rồi, không những không chơi được Nó mà còn quay lại hại mình, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi.
- Đáng đời, bao nhiêu lần rồi không bỏ, thôi kyo lên ăn sáng đi – Minh nãy giờ đứng xem bây giờ mới lên tiếng rồi kéo Kyo lên nhà ăn đã có sẵn đồ ăn.
- Cấm ăn vụng không thù đừng trách – trước khi đi cùng anh hai Kyo còn quay lại cảnh cáo Hen thêm lần nữa.
- Hicc, chết mất thôi – Hen cay đắng rồi cũng quay lại với việc của mình.
- Chào buổi sáng Kyo – mấy sư huynh sư tỷ cũng mới xuống tới chào Kyo.
- Chào buổi sáng – minh vui vẻ chào họ còn Kyo thì mặt vẫn cứ hầm hầm nhưng miệng thì vẫn nhai ngon lành.
- Có chuyện gì thế?? – Mike tò mò hỏi, minh không nói gì chỉ tay vào chỗ Hen bây giờ đang ngồi dọn cái đống rác do chính mình gây ra.
- Trò cũ à?? – Zenny cười hỏi.
- Nhìn là biết rồi – Jin trả lời thay Minh rồi cũng ngồi xuống ăn, mấy người kia thì mỗi người chọc Hen một câu rồi cũng ngồi xuống ăn sáng, Hen tủi thân muốn khóc luôn, ai đời cháu tổng thống, một nghệ sĩ, một ông trùm ngoại giao như vậy mà phải ngồi dọn rác do chính mình gây ra chứ, ôi còn gì là mặt mũi nữa.
- Chào mấy anh chị – mấy đứa con gái còn lại cũng đã dậy, mấy đứa còn lại cũng bước ra chào rồi ngồi xuống bàn ăn. Sei với Zin cùng nhau đi xuống bếp định lấy ly sữa thì……
- ỐI TRỜI ƠI!!!! – cả hai đứa cùng hét.
- Chuyện gì vậy??? – 5 thằng nhóc nghe vậy thì liền chạy nhanh xuống và, – ỐI! – cùng nhau hét theo.
- Có chuyện gì mà ầm ỹ thế?? – Nó đang ngồi ăn ngoài kia biết rõ nhưng vẫn hỏi.
- Chuyện…chuyện gì đang…đang xảy ra thế này??? – Sei lắp bắp.
- IMPOSSIBLE!!! Có ai nói với em là … là em đang mơ không?? – Zin như không tin vào chính cặp mắt của mình.
- Làm gì mà như gặp ma thế, điếc óc chết được – Hen nhăn nhó, à thì ra là hai nhóc kia đang định đi xuống lấy nước thì lại thấy cái cảnh có người đang ngồi gom rác, hai đứa cứ nghĩ là người làm, nhưng nhớ là nhà không còn người làm nữa thì nhìn lại, cứ ngỡ là mình nhìn nhầm vì mới thức, nhưng khi thấy người ngồi đó là Hen cho nên đưa tay lên dụi mắt xong người ngồi đó vẫn là Hen cho nên cùng hét, sau đó 5 thằng nhóc cũng cùng chung số phận làm Hen đang ngồi đó nhăn mặt.
- còn hơn gặp ma nữa ý chứ – Rei cuòi đểu chọc Hen, trong mấy anh chị cậu ghét nhất Hen, vì Hen lúc nào cũng chơi Kyo vì cái óc ngắn hạn của mình, cho nên cậu ghét cay ghét đắng, được dịp thì phải cười chứ.
- Vui lắm à??? – Hen tức muốn ói máu khi nhìn thấy mấy khuôn mặt kia từ ngạc nhiên chuyển qua vui thú.
- Vui sao không – Ran nhếch môi cười khinh bỉ, nói Rei ghét 1 thì Ran ghét đến 10 lần, Ran từ nhỏ đã xem Kyo là chị ruột của mình, tuy nói là được sắp đặt nhưng tình cảm của Ran đối với Kyo luôn thật, Ran thật sự rất thương Kyo, cậu luôn xem Kyo là chị ruột không cần biết Kyo có xem mình là em hay không, cho nên người nào dù chỉ là làm cho Kyo buồn một tí thôi thì cậu cũng không bao giờ tha thứ, còn nhựng người nào mà đã làm Kyo chảy chỉ cần 1 giọt máu thôi thì cậu sẽ không ngần ngại mà tiễn người đó về với ông bà. Hên cho Hen là vì anh ở trong THUNDER chứ không thì đã bị Ran lóc da xẻo thịt rồi.
- Tôi nghiệp anh Hen ghê – Zin làm mặt buồn.
- Chỉ có Zin là dễ thương nhất, vậy Zin có muốn giúp anh không??? – Hen đang định la Ran thì mắt sáng rỡ khi nghe Zin nói vậy.
- Tội nghiệp thì tội nghiệp thật nhưng mà ….không giúp, ai biểu chọc chị Kyo làm gì, đáng đời – Zin lè lưỡi trêu ngươi Hen rồi nhận lấy ly sữa từ tay Sei rồi cả hai cùng nhau đi lên nhà ăn.
- Đáng đời – 5 thằng nhóc cũng thảy lại cho anh một câu rồi phủi chân đi lên.
- Đúng là một lũ ăn cháo đá bát, làm cho các người ăn đã không cám ơn thì thôi, còn lại như thế nữa – Hen cay cú ném cái khăn đang lau bàn về phía mấy đứa nhóc đang đi ra nhưng hụt mất, ai kêu anh đụng ai không đụng lại đụng trúng chị hai của tụi nó chứ.
Hen đành cay đắng tiếp tục dọn, tới khoảng 1 tiếng sau cũng xong, ra tới thì hen là mấy người kia còn có chút lương tâm chừa lại cho anh một phần chứ không chắc là anh khóc thét. Cả bọn ăm xong thì khoảng 8h cho nên đi lên phòng khách để xem tin tức.
“Sau đây là phần tin tức quốc tế, theo như hãng hàng không cho biết thì tối hôm qua chuyến bay XXX bay sang Hàn đã bị trục trặc và rơi xuống vùng biển sát ranh giới Việt Nam và Trung Quốc, dẫn đến thiệt hại khá lớn và đã có tất cả trên 20 người thiệt mạng, 16 người bị thương và cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm những nạn nhân còn lại, đồng thời cũng đang điều tra nguyên nhân của tai nạn, sau đây là tên của hành khác trên chuyến bay” tiếng người phát ngôn viên đều đều thông báo và sau đó là một hàng dài những tên của hành khách trên chuyến bay. Tim nghe tới đây thì như chết lặng, nếu cậu nhớ không lầm thì ba mẹ câu cũng có mặt trên chuyến bay đó về Hàn để kí kết hợp đồng cho công trình mới, mấy người kia cũng bần thần, mong sao tên của ba mẹ Tim là một trong số người còn sống, dãy tên của những nạn nhân từng người từng người được đưa lên, và sau cùng cũng là tên của cha mẹ Tim và lần này Tim không còn muốn nhìn nữa, cha mẹ câu được liệt vào tên của những người đang bị mất tích. Nhưng hình như chưa đủ khi mà tiếng của người phát thanh viên lại lên tiếng, “Sau đây là phần tin trong nước, cũng trong tối hôm qua có thêm vài vụ tai nạn thảm khốc nữa và cho thấy là trong tối hôm qua đã có khá nhiều nhân vật nổi tiếng đã đến Việt Nam. Trên đường ZZZ quận Tân Phú Sài Gòn đã có 1 vụ tai nạn giao thông, một chiếc Limo đen đã bất ngờ lạc tay lái đâm vào một chiếc xe tải và người trong xe gồm có vợ chồng ông bà Hàn Quốc Vĩnh, chủ tịch tập đoàn LG và vài người thân cận đã thiệt mạn tại chỗ. Cũng vào tối hôm qua tại ranh giới Sài Gòn và Biên Hoà đã xảy ra một vụ tai nạn, đoàn người của ông bà Vương Thanh Tiến đã bị một nhóm người không rõ lai lịch sát hại và đã chết tại chỗ. Và … ” Tiếng người phát thanh viên vẫn cứ đều đều nói nhưng cả bọn đã không thể nào nghe được gì nữa, nhất là Liz với Tim, thật sự quá shock, hôm qua mới làm lành với ba mẹ mà hôm nay người thì ba mẹ đã không còn, người thì ba mẹ mất tích hỏi làm sao hai người chịu nổi. Ran và Ren cũng chấn động không kém, Hàn Quốc Vĩnh không phải là ba của 2 đứa sao, từ nhỏ đã xa cha mẹ, lâu lâu mới được gặp lại thế mà…. Có một nguời thì đã chết sững rồi, không ngờ mọi chuyện lại sảy ra nhanh đến vậy, “không lẽ phải ép tôi chết thì các người mới vừa lòng ư???” người đó nghĩ, đau đớn vô cùng, chỉ vì mình ít kỷ mà đã hại đến nhiều người khác, thật sự người này đã không còn lựa chọn nào khác. Cũng cùng lúc đó cũng có một người khác không thể nào tin được, tại sao ông ta lại phải làm thế, tại sao ông ta lại không giữ lời hứa cơ chứ??? Cả bọn dang bấn loạn thì mấy con dế yêu run liên tục, đầu tiên là Mike.
- Alô, ba không sao chứ??? – Mike thấy tên người gọi là ba mình thì lật đật nhất máy hỏi thăm.
_ Ba không sao, con có nghe tin tức chưa?? – ông hỏi lại.
- Tụi con đang xem, không lẽ đó là sự thật sao?? – Mike run run hỏi, anh mong sao đó chỉ là sự nhầm lẫn nào thôi.
_ Ba cũng mong đó không phải là sự thật, nhưng ba xin lỗi _ ông Atsushi từ tốn, ngay đến cả ông mà còn bị chấn động thì nói chi là mấy đứa kia.
- Bao có thể cho con biết tình hình của mọi người được không??? – Mike tuy không muốn nhưng anh vẫn phải hòi.
_ Ba mẹ của Liz, ba mẹ của Ran với Ren, ba mẹ của Ray, ba mẹ của Jin với Miko đều đã tử vong, ba mẹ của Jes với Joe, và ba mẹ của Jay đang trong tình trạng nguy kịch và đang nằm trong bệnh viện Nhân Ái (k có thật đâu nhé), còn ba mẹ của Tim thì chưa có tin tức cũng như ba mẹ của Rika, còn tất cả những người còn lại vẫn an toàn, các con hãy chuẩn bị tinh thần đi, không còn lâu đâu – ông Atsushi làm một lèo những tin tức cực sốc làm cho tụi kia hoàng toàn không thể nào chịu nỗi (à quên nói là chỗ này Mike đang mở loa cho nên mọi người đều nghe thấy). Mấy đứa kia như chết đứng, vậy là ngoài cha mẹ của Ken, cha mẹ của Rei, Rey, Hen và Mike thì những người còn lại hoặc đã chết hoặc sẽ chết, không thể nào tin nỗi.
- Dạ, thôi tụi con biết rồi, ba nên bảo trọng, tụi con phải bắt đầu đây – Mike cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh nói.
- Uhm, hãy cẩn thận, có gì thì cứ gọi cho ba – ông Atsushi nói rồi cúp máy, Mike cũng từ từ cúp máy và nhìn qua thì thấy những khuôn mặt bơ phờ đến tội của mọi người. Liz, Jes và Rika khóc nất trong vòng tay của ba đứa kia, Mike với Jin cũng không kìm được nước mắt, mới gặp người hôm qua, hôm nay người đã đi xa mất rồi. Đúng là cuộc đời này quá ngắn ngủi mà, Mike không biết phải nói gì luôn, anh không thể khuyên họ được khi mà cha anh vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng anh cũng có thể hiểu được nổi đau này mà.
Thôi đừng khóc nữa, khóc nữa cũng chẵng được gì đâu, phải cứng rắng lên để còn trả thù, chứ cứ ngồi đó mà khóc thì cũng chẵng làm gì được đâu – Nó sau một hồi lâu im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, nghe tiếng nó thì Miko với Jin không khóc nữa, nhưng còn 3 cặp kia thì thôi thôi.
- Mi thì biết gì chứ – Jes đang khóc ngất thì tức giận lên tiếng.
- Jes em đừng nói như vậy – Ryo nghe vậy thì lo lắn lên tiếng, anh biết rõ những gì Nó trải qua còn đau đớn gắp ngàn lần bọn nhóc này.
- Anh Ryo, không sao đâu, mọi người có thể để cho em nói chuyện với mấy đứa này một chút được không?? – Nó quay sang nói với 11 anh chị kia cùng với 5 thằng nhóc.
- Ok – cả bọn gật đầu, họ biết chỉ có Kyo là có thể khuyên được mấy đứa này thôi, thế là cả bọn đành đứng dậy đi vào phòng họp đề cho Kyo và 6 đứa kia ngồi đó.
- Jes, mi nói ta không biết, vậy mi nói cho ta biết mi biết gì đi – Nó bình tĩnh ngồi xuống trước mặt 6 đứa kia, chậm rãi hỏi Jes.
- Mi làm sao hiểu được chứ, trong một đêm mất đi hai người mình thương yêu nhất….hức..thương yêu nhất trên đời….mi làm sao hiểu được chứ – Jes khóc ngất, khóc như một đứa trẻ, vì shock quá mà nhỏ quên mất Kyo có một quá khứ như thế nào. Nó nghe vậy thì nhếch miệng cười, cười nụ cười chua chát.
- Haha, đương nhiên là ta không hiểu rồi, làm sao ta hiểu được. 3 tuổi phải xa ba mẹ đi sống ở nơi đất khách quê người, 10 tuổi người con trai mình yêu nhất bỏ đi, sau đó chính mắt thấy ba mẹ mình bị sát hại, 14 tuổi lần nữa mất đi người chị dâu mình xem như chị ruột rồi thì anh hai mình yêu thương nhất bỏ đi không nói một lời, 17 tuổi lại bị một cú shock nặng nữa thì ta làm sao biết được cái đau của bọn mi khi mà ta còn đau hơn bọn mi gấp ngàn lần, nhưng ta chưa bao giờ chảy một giọt nước mắt, các người biết tại sao không??? tại vì ta biết dù có khóc, có buồn đau đi chăn nữa cũng không thể nào thay đổi được mọi chuyện, việc duy nhất có thể làm là phải tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng để một ngày nào đó trả thù các người có hiểu không?? – Nó cứ ngồi đó nói, giọng đều đều như ru ngủ, mấy đứa kia không biết từ khi nào đã đông cứng thành đá, ngay cả Rika là người đã 6 năm trời sống chung với Nó cũng không thể nào tin được, cái đứa con gái đang ngồi trước mặt mình lại trả qua nhiều chuyện đau buồn như thế, đúng là nó không thể nào hiểu được nổi đau của tụi kia vì nó còn đau hơn tụi kia rất nhiều.
- Kyo, mi..bọn ta xin lỗi – Jes, Rika và Liz ôm chầm lấy Kyo mà nức nở, 3 đứa kia cũng không còn dám trách Nó nữa, như vậy là với 3 đứa nó vẫn còn kiêng cường hơn rất nhiều, 3 cậu thấy thật hổ thẹn.
- Ta không phải nói ra chuyện này để cho bôn mi thương hại ta, mà ta nói ra để bọn mi biết rằng dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải kiên cường lên thì chuyện gì cũng sẽ vượt qua – Nó nghiêm nghị gỡ tay ba đứa kia ra rồi đứng dậy. – Các người ngồi đó mà tự suy ngẫm đi, đến khi nào hiểu rồi thì làm ơn dẹp dùm ta cái bộ mặt bi thương đó đi, còn không thì muốn làm gì thì làm – Nó thảy lại câu cuối cùng rồi bỏ lên phòng mình.
- Không ngờ Kyo lại có một quá khứ đau thương như thế – Tim là người đầu tiên lên tiếng.
- Kyo nói đúng, chúng ta không nên như vầy, phải kiên cường lên, chắc hẳn ba mẹ cũng không muốn chúng ta như vầy đâu – Rika cũng đồng ý.
- Uhm, chúng ta không được làm Kyo cũng như ba mẹ mình thất vọng.
- Uhm, chúng ta phải lấy Kyo làm gương đi – Jes sau một hồi shoch cũng cười tươi quyết tâm nói.
- ĐÚNG! – cả 6 đứa cùng gật đầu, trong tận sau đáy lòng tụi nó tự hứa rằng sẽ bảo vệ Kyo và không bao giờ như vầy nữa. Cả đám cùng nhau đi vào phòng mà mấy người kia đang ngồi, trong đó thì mấy anh kia cũng đang an ủi mấy đứa nhóc cùng hai chị kia.
- Mấy nhóc đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? – thấy tụi nó vào thì Phong lên tiếng hỏi.
- Dạ, so với Kyo thì chuyện của tụi em chẵng là gì cả, tụi em hứa sẽ cố gắng hết sức vì Kyo – Jes quyết tâm nói.
- Được, vậy là tốt – anh Minh cười hiền.
- Con nhóc nói gì với mấy người thế?? – Hắn bỗng dưng hỏi.
- À thì Kyo nói là năm 10 tuổi người con trai nhỏ yêu thương nhất đã bỏ nhỏ mà đi á – Jay châm chọc Ken.
- Tao không đùa với mày nghen thằng kia – Ken nóng mặt trừng mắt nhìn Jay.
- Tao chỉ là nói sự thật thôi – Jay vẫn không tha, thì cậu nói thật mà, chỉ là không nói hết thôi.
- Mày… – Hắn tức điên.
- Thằng Jay nói thật đấy, mày nên nghĩ kĩ về quyết định của minstrong đi, đừng để sau này hối hận – Tim bước lại đặt tay lên vai Ken mà nói rồi bước đi.
- Ơ cái thằng này… – Ken không hiểu nỏi Tim luôn.
- Tim nói đúng đó Ken, em mà không nhanh đi anh gả Kyo đi thì ráng chịu à – Minh cười gian nói với Ken.
- Ơi trời ơi, hai anh em này sao chơi có 1 chiêu vậy ta!! – Ken ôm đầu than thở, cái câu này cũng chính là câu mà Kyo xài để ép Jay đây mà.
- Anh em để làm gì ha mấy nhóc – Minh hất đầu nói với 5 thằng nhóc.
- Đúng đúng – 5 thằng nhóc cũng ủng hộ, tuy rất buồn nhưng tụi nhóc biết có gì cũng không bằng nỗi đau của chị hai.
- Anh ba à anh ba à, anh ba chơi như vậy là không tốt đâu – Zin cũng lắc đầu ngán ngẩm ông anh mình.
- Herher, Thanh Thanh em nói gì á ??? – Ken choáng luôn.
- Chừng nào anh mới cho em gọi anh là anh rễ đây anh Ken?? – Sei cũng không tha cho Ken.
- Ơ các người đang hùa nhau ép tôi đấy à??? – Ken trân trối nhìn cả bọn.
- Chỉ là giúp nhóc thôi nhóc à – Mike cười cười.
- Ahhh, các người đúng là điên hết rồi!! – Hắn chán nãn bỏ về phòng, không nói thêm gì nữa.
- Không hiểu nổi thằng nhóc đó nghĩ gì nữa – mấy anh chị kia lắc đầu chán nãn.
- Tội nghịp chị hai/Kyo/chị Kyo – mấy đứa kia cùng than thở.