- Ah nhớ mọi người quá!!! – Kyo ôm chầm lấy anh Minh và anh Phong mà nhảy tưng tưng, cả bọn vừa mới đưa hết đồ xuống nhà kho của anh Minh, mới vừa lên tới phòng khách. (cái này nói chút là chỉ có THUNDER, ngũ Quỷ với mấy cặp kia thôi chứ còn lại chơi dưới nhà kho á nhá, chứ hơn 100 ng làm s mà nhét hết vào cái phòng khách cho được.)
-Thôi đi cô hai, mới có 1 tuần mà làm gì ghê thế – Minh xoa đầu em mình cười hiền.
- Xí, ghét hai à nha, người ta nhớ hai mà hai nói vậy á – Kyo vờn giận dỗi trề môi.
- Thôi thôi là lỗi của anh hai, vậy chứ 1 tuần này ở nhà làm gì a?? – Minh thua luôn với cô em gái này.
- Nhỏ đi theo phá em chứ làm gì – Ken trả lời thay Kyo, đúng vậy, nguyên tuần này ngồi nhà không có gì làm thành ra nó cứ đi theo Hắn để được động chân động tay cho vui. Cứ buổi sáng ở nhà chí choé với Hắn hoặt vào phòng bà Ngọc làm gì đó không biết, nhưng khi tối về là lại đeo theo Hắn đi đánh nhau không bao giờ chịu ngồi một chỗ cả.
- Ta là ta đi giúp mi chứ phá mi khi nào a??? – Nó phản bát, nói gì thì nói chứ là con người ta đi giúp cơ mà nói đi phá là sao ha???? >”
- Chứ không phải là giao hết việc cho người khác rồi nên ngồi nhà chán không gì làm đành đeo theo ta đi quậy à? – Ken nhướng mày cùng nhếch miệng cười đểu.
- Ờ thì cũng đúng đúng….nhưng mà ta cũng đã giúp mi rồi còn gì – đang định cuối đầu nhận tội nhưng lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên cãi lại.
- Haizz, khổ với người này, lúc nào cũng như chó với mèo – Liz nhìn theo hai đứa mà nãn luôn.
- Thật sự không hiểu tại sao thằng Ken lại không chịu nói với Kyo ha?? không phải như vậy thì càng tốt cho nó sao? – Jay thắc mắt.
- Chắc là có lí do gì đó thôi – Tim trả lời, tuy đã cởi mở hơn nhưng anh này vẫn cực ít nói. (chã bù tg nói không ngừng miệng, người ta nói đúng “gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời”)
- Thôi thôi đi ăn tối nào, anh đói lắm rồi mà hai đứa cứ đứng đó đấu khẩu à?? – Mike nhăn nhó nhìn hai cái đứa thường ngày ít nói mà khi đã đụng nhau lại làm cho anh đến là nhức đầu.
- Ok, em cũng đói rồi! – Kyo gật đầu cái rụp, không cần biết là đang nói gì với Hắn nhưng lo cho cái bụng vẫn hơn là tốn hơi với cái tên yêu tinh kia là những gì Kyo nghĩ được. Mấy người kia lắc đầu tội nghiệp dùm cho Ken, yêu phải người đúng là yêu thức ăn hơn….. trai đẹp thì xong rồi. (Kenz này cũng tội nghịp cho Ken đó á nhá)
Cả đám ngồi ăn nói chuyện vui vẻ, bà Ngọc cũng được tham gia nhưng chỉ ngồi nghe những câu chuyện phiếm của tụi nó, trong nhóm có một người khi thấy mặt bà Ngọc thì ngạc nhiên kinh khủng, và bà Ngọc khi thấy người đó thì cũng không thể nào ngạc nhiên hơn được, thật là trái đất tròn. Sau khi ăn xong thì cả đám lại ngồi bàn chuyện tán gẫu tiếp và được một lần nữa nhìn trận đấu khẩu của kyo vs Ken cực kì thú vị, ngồi nghe hai đứa đấu khẩu mà cả đám không kiên dè trai gái gì nghiêng ngã cười, bỗng dưng Hắn đứng dậy kéo tay nó đi vào trong.
- Mi chọc ta tức chết mà, đi theo ta! – Hắn nghiến răng nghiến lợi kéo tay Nó đi, mấy người kia nhìn theo mà càng cười dữ dội hơn.
- Ê mi làm cái gì vậy, ta đang nói chuyện mà mi làm gì kéo ta đi như vậy a, bỏ ta ra nhanh!!! – Nó cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào dành tay ra được vì Hắn mạnh hơn Nó, bàn tay to lớn của Hắn nắm chặt lấy tay Nó kéo đi rồi đẩy Nó vào phòng xong đứng chặn ở cửa.
- Mi chọc ta tức chết được a, không muốn nói cũng không được rồi – Hắn nhìn Nó, mặt hầm hầm đấy sát khí, đến là tức chết với con nhóc này mà.
- Ta làm sao chứ??? Cãi không lại rồi làm càng à, ta la lên đấy! – Nó nhìn ánh mắt đầy khí nộ của Hắn mà ngán vài phần, Hắn càng tiến tới thì Nó càng lùi về phía sau.
- Ta thách mi la đấy, xem có ai nghe không – Hắn cười đểu, càng tiến về phía Nó.
- Có gì từ từ nói, đừng…đừng manh động – Nó đề phòng càng lui về phía sau nói giọng run run, Hắn thì đang tiến lại gần Nó, mặt càng cười gian.
- Ta đã làm gì đâu chứ – xoay người đi để che dấu cái bảng mặt đang cười nham nhở của mình Hắn nói.
- Vậy thì cho ta ra ngoài đi – Nó vẫn đề phòng Hắn, Nó không kêu cứu vì Nó biết sẽ không ai nghe được vì nhà này toàn làm cửa cách âm cho nên …. giữ hơi cho ấm bụng, lúc nãy nói là định hù Hắn thôi, ai dè chẵng ăn thua.
- Không.bao.giờ – Hắn nhấn mạnh từng chữ, tiếng gần thêm tới chỗ Nó.
- Mi…mi muốn làm gì ta đó???? Anh Minh với sư huynh sẽ không tha cho mi đâu – Nó bây giờ đã hết đường lui rồi vì đã đụng vách tường cho nên lấy hai ông anh ra mà doạ Hắn may ra Hắn sẽ không làm gì mình.
- Vậy thì trước khi hai lão đó phát hiện ta phải làm việc này cho xong rồi giết mi diệt khẩu là được rồi – bây giờ thì Hắn đã đứng trước mặt Nó, hai tay chống lên tường ép Nó đứng giữa Hắn rồi ép sát mặt mình vào mặt Nó cười đểu.
- Mi… mi dám….dám sao – Nó trừng mắt nhìn Hắn nhưng giọng lại run.
- Sao lại không – Hắn cười tươi như trêu ngươi Nó rồi đưa tay kéo cái nón trên đầu Nó vất sang một bên, Nó như đông cứng chỉ biết nhìn Hắn mà không có phản ứng gì, Hắn như chết đứng khi thấy khuôn mặt toàn diện của Nó.
Trước mắt Hắn là một con nhóc có làn da trắng hồng, cặp mắt to long lanh đỏ sẫm đang trợn tròn nhìn Hắn càng long lanh lạ. Mái tóc đỏ dài được thả xuống tô thêm cho đôi má màu hồng tự nhiên của Nó, cặp môi cắn chặc như muốn bật máu kìm nén, thật sự là Hắn đã bị Nó chinh phục, bỗng dưng hình ảnh của con nhóc Kyo khi xưa lại hiện ra trước mắt, và không thể tự chủ Hắn cúi xuống đặt môi mình lên môi Nó tạo thành một nụ hôn. Cặp mắt đang mở to của Nó càng to hơn đầy ngạc nhiên, đầu óc Nó như trống rỗng rồi bỗng Nó như nhận thức được chuyện gì đang xảy ra Nó liền đẩy Hắn ra.
- MI NGHĨ MI ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ??? – Nó đẩy Hắn ra rồi hét lên, Hắn cũng ngạc nhiên tại sao mình lại làm như thế nên lúc Nó đẩy Hắn ra thì Hắn cũng chẵng nói gì. Hét vào mặt Hắn xong rồi Nó bỗng ôm mặt khóc, khóc mà không hiểu vì sao mình khóc, Hắn thật sự bối rối khi thấy Nó khóc.
- Này nhóc, ta xin lỗi, thật sự không cố ý mà, đừng khóc – Hắn luốn cuốn nói với Nó rồi ngồi xuống cạnh Nó.
- Mi….mi….huhuhu, anh ấy sẽ giận ta cho xem, ta đã hứa xẽ không để người ngoài nhìn thấy mà mi lại thấy rồi….hix…huhu anh ấy sẽ không đến gặp ta nữa đâu, hix…..ta phải làm sao đây??? – Nó nhìn Hắn vừa khóc vừa nói, mắt ràng rụa nước làm ai đó thấy tim mình nhói đau. (a ấy đang ở trc mặt chị đấy thôi)
- anh ta sẽ không giận mi đâu – Hắn bỗng ôm chầm lấy Nó, đưa tay xoa đầu nó nói.
- Mi đâu phải là anh ấy, làm sao mi biết được…hix…được chứ – Nó đẩy Hắn ra căm giận nói.
- Thế người mi nói tên gì??? – Hắn đau khổ nhìn Nó, tới lúc này thì không làm rõ chuyện không được rồi.
- Ken – Nó không hiểu tại sao nhưng vẫn trả lời, nước mắt vẫn cứ rơi.
- Thế ta tên gì??? – Hắn lại hỏi Nó.
- Ken – Nó vẫn tỉnh bơ.
- Thế hắn ta có anh em gì không ?
- Là…hix….là anh trai của Zin và em trai của anh Phong – trả lời với một tiếng nất.
- Thế còn ta???
- Em của anh Phong anh của Zin
- Thế ta làm gì??
- THUN…..THUNDER?? Mi…Ken, tại sao ta lại không nhận ra….Ken – cuối cùng cũng đã nhớ ra, Nó ôm chầm lấy Hắn mà khóc nất. (haizzz chị này, nhớ ra từ cái lần anh Phong trở về rồi mà, đúng là đầu óc ngắn hạn cũng khổ nhờ)
- Khờ quá, cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?? – cười hiền Hắn xoa đầu Nó.
- Ken, sao mi lại không nói cơ chứ???? Kyo nhớ Ken nhiều lắm…hix….mi hứa…hix…hứa là sẽ về thăm ta … hix, ta đã ngoan ngoãn tập luyện, không hề làm gì sai vậy mà mi không hề tới thăm ta…..hix, ta nhớ mi lắm, không có mi không ai chơi với ta hết…..hixhix – Nó vừa khóc vừa ôm chầm lấy Nó mà nức nở. (tại chị này phá qá cho nên mấy ng kja dám chơi chug à, lầm nào chơi với chị cũg chấn thương, nhớ lần Ken về Nhật mà bị chị chơi đến gãy tay hem ) )
- Ta xin lỗi, là lỗi của ta, đừng…..đừng khóc nữa – Hắn đau đớn nói như cầu xin Nó, thật sự không thể nào chịu nổi khi thấy Nó khóc như thế, Hắn thấy tim mình như thắc lại, đau nhói. – Anh xin lỗi, thật sự rất rất xin lỗi, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ xa em nữa – Hắn ôm chặc Nó trong lòng mình thì thầm vào tai Nó.
- Anh hứa chứ??? – ngồi thẳng dậy thoát khỏi vòng tay ấm áp của Hắn, Nó nhìn thẳng vào mắt Hắn mà hỏi.
- Uhm, anh hứa, sau lần này nữa chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa – cười hiền với Nó Hắn nói, rồi đưa tay lên lau đi những giọt nướt mắt còn đọng lại trên mặt Nó. – Em cũng phải hứa là sẽ không được rời xa anh đâu đấy – Hắn nhìn thẳng vào mắt Nó mà căn dặn.
- Cái….cái đó… – đột nhiên Nó lại lắp lự, Nó cũng rất muốn được ở bên Hắn nhưng liệu có thể không khi Hắn biết được sự thật???
- Sao lại lắp bắp như thế, không lẽ em đã có người con trai khác mà không phải là anh à??? – Hắn thấy mình bị tổn thương, không lẽ lại có người con trai khác dụ dỗ Nó khi không có hắn bên cạnh????
- Em….em không có ý đó, chỉ…chỉ là …là….- Nó không biết phải nói như thế nào. (ơ s lại châng chừ v??????? :-0)
- Vậy chứ tại sao??? – Ken nóng nảy hỏi, Hắn không thể để Nó có người con trai khác được, Nó chỉ có thể là của Hắn mà thôi (tên này sức chiếm hữu cao qá, cơ mà ta thích hehe)
- Em…em là… – Kyo không biết phải giải thích như thế nào luôn, thật sự là rất muốn ở bên Hắn, nhưng liệu có thể được sao???
- Ý em là sao??? – Hắn thấy tim mình đau nhói, tổn thương. (ghen như v s từ đầu còn bỏ con ng ta mà đi >”
- Em,…. – Nó nhín Hắn thật lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại mà gật đầu, – Em hứa sẽ ở bên cạnh anh cho tới lúc anh không cần em nữa – Nó nói thật nhanh rồi rút đầu mình vào ngực Hắn, không để cho Hắn thấy được là nước mắt lại rơi rồi. Thật sự là không dễ chịu chút nào, thật sự muốn được bên Hắn nhưng mà đúng là nghiệt ngã mà, vẫn là không thể ở bên Hắn, nhưng chỉ cần cho tới lúc Hắn biết sự thật, Nó vẫn muốn ích kỉ để được ở bên Hắn.
- Vậy thì em phải ở bên anh suốt đời thôi, vì anh sẽ luôn cần em mà – Hắn siết chặc vòng tay ôm người con gái đang ở trong lòng mình, Hắn đã cố gắng để không cho Nó biết, nhưng rốt cuộc là không được. Và bây giờ thì Hắn biết là Hắn không thể thiếu Nó, khi thấy Nó do dự Hắn thật sự thấy rất lo lắng, nhưng bây giờ thì Hắn thật sự hạnh phúc, rất hạnh phúc vì cuối cùng Nó cũng chỉ có Hắn, trong lòng Nó từ trước đến giờ cũng chỉ có mình Hắn, cũng như trong lòng Hắn chỉ có mình Nó mà thôi.
- Từ nay trở đi, cho dù có chuyện gì xảy ra em cũng chỉ được ở bên cạnh anh mà thôi biết không – Hắn đẩy người Nó ra, nhìn thẳng vào mắt Nó mà nói.
- Ngay cả anh hai với anh Phong cũng không được??? – Nó ngây ngô hỏi, hai mắt long lanh nước.
- Không được, bất kể là ai cũng không được – Hắn gằng giọng nói, cho dù có là ai Nó cũng không được ở gần, chỉ có thể ở gần Hắn mà thôi, chỉ có thể là Hắn.
- Thật là không được sao?? – Nó vẫn không tha, cố hỏi típ.
- Em đừng có đùa với anh – Hắn lườm Nó.
- Nhưng mà như vậy là không công bằng, anh có thể ở bên người con gái khác, tại sao em lại không thể ở bên cạnh anh hai chứ – Nó bướng mà cãi lại Hắn.
- Anh nói không được là không được! – Hắn bực rồi, đúng là cô nhóc này cái gì có thể thay đổi chứ cái tính ngang bướng này thì không bao giờ đổi a.
- Nhưng m……. – Nó đang định típ tục cãi lại Hắn thì đã bị Hắn chặng lại bởi 1….nụ hôn, Nó trơ mắt nhìn Hắn, thật lâu sau mới cảm nhận được nụ hôn đó và rồi thì chỉ còn biết nhắm mắt lại mà tận hưởng cái mùi vị ngọt ngào đến ngất ngây đó, Nó như là quên cả thở, chỉ tới khi Hắn buông Nó ra thì Nó mới ôm ngực thở gấp.
- Khô…không thở…thở được, anh…anh là… là cái đồ ác bá mà – Nó vừa thở vừa tru tréo Hắn.
- Tại em ngốc quá thôi – Hắn chọc Nó, mặt đỏ bừng
- Anh còn nói – Nó vừa la vừa đánh Hắn không thương tiếc.
- Woaww, hâm mộ quá đi nha, Ken đúng là có cách trị ngươi yêu nhờ – Jes nãy giờ đứng xem trò vui thì lại không kìm lòng được mà thốt lên, và vì câu nói này đã là cho chúng ta có 2 cục than hồng bất động. Hắn và Nó giật mình khi nghe tiếng của Jes, sau đó là cả hai cùng đỏ mặt mà nhìn ra cửa, tất cả mọi người đa đứng đó mà nhìn hai đứa cùng cười.
- Tình thương mến thương ghê ha – anh Phong cũng chọc, chỉ chỉ vào hai đứa, đang định hỏi anh nói cái gì, nhìn theo tay chỉ của anh hai đứa mới tá hoả.
- AAA! – cả hai cùng hét rồi ngồi thẳng dậy, là vì lúc nãy đánh Hắn mà cả hai cùng ngã ra sàn nhà, Nó nằm đè lên Hắn, trông thật sự rất mờ ám.
- Không, không phải như mọi người nghĩ đâu – Nó đỏ mặt, xua tay lia lịa mà phân trần.
Thì người ta có nói gì đâu, là tại em có tật giật mình đấy chứ – Minh đến là phì cười với Nó, em gái anh là thế đó, có thể là một đứa cực kì lạnh lùng, nhưng có nhiều lúc lại ngốc không chịu được.
- Ơ mà các người rãnh không có gì làm sao mà lại đi theo bọn này làm gì??? – Hắn sau một hồi mắc cỡ thì bắt đầu lườm từng người một.
- Ừ thì cũng đang tính đi làm việc nhưng đi ngang đây thấy trò hay cho nên cùng nhau xem thôi a – Zenny cười gian tà chọc Hắn.
- Các người cũng rãnh ghê nhờ – Hắn nghiến rang mà nói.
- Rất rãnh mà – cả đám cùng cười haha mà chọc Hắn với Nó. Đáng lẽ à ai sẽ về làm việc của người nấy rồi, nhưng mà khi Mike đi ngang phòng của nhóc Bu thì nghe thấy tiếng của Kyo la hét kiũ gì đó làm anh tò mò, lúc nãy cứ tưởng Hắn kéo Nó lên phòng Hắn, ai dè lại gặp ở đây, Thấy trò hay, thế là anh gọi cả đám kia cùng tới xem kịch, quả nhiên là kịch hay, làm cả bọn được một dịp ngạc nhiên hết sức với Nó và Hắn.
Nói lại Hắn cũng khổ, lúc nãy tức quá cho nên kéo Nó bừa bãi chạy vào một phòng, chứ có để ý để tứ gì đâu, thế là cứ việc ta ta làm, chẵng thèm để ý là ngoài cửa có vài chục cặp mắt đang nhòm ngó, đề bây giờ chỉ còn biết giả vờ giận hờn để mà che đi mắc cỡ thôi.
- Thôi xem kịch nhiêu đây đủ rồi, đi làm việc của mình thôi – Sau khi chốt lại một câu thì Ryo bỏ đi trước, mắt anh chị kia cũng bỏ đi hết, chỉ còn lại 3 cặp kia mà thôi.
- Ken này đúng là …pótay a – Rika cười cười chọc Ken.
- Gì đâu chứ – Ken nhăn nhó.
- Thì đâu gì đâu, giữ bạn gái kĩ quá mà – Tim chọc.
- Tới mày nữa hả Tim – Hắn gọi là khổ với cái đám này, lúc nãy biết vậy cẩn thận hơn 1 chút là yên rồi.
- Thôi thôi mình đi để cho người ta tâm sự chút đi, phá nhiêu đây đủ rồi – Liz bịt miệng Jes chuẩn bị bay ra thêm vài câu nữa mà kéo đi, Liz đến là nãn với mấy đứa này.
- Cám ơn Liz – Hắn nói rồi kéo Nó vẫn còn đần mặt ra đi theo Hắn về phòng mình, lần này là chắc chắn là đúng phòng mình, khoá cửa đàng hoàng rồi mới thở phào mà kéo Nó đi lại sofa ngồi chơi.
- Kyo, em không sao chứ?? – Hắn lo lắng hỏi.
- Không…không có gì – cố gắng lắm Nó mới có thể nở được nụ cười tái nhợt.
- Thôi em nghỉ sớm đi – Hắn nói rồi kéo Nó lại giường.
- Phòng của em?? – Nó hơi do dự.
- Sao cũng vậy thôi, anh cũng đâu có làm gì em đâu mà lo – Hắn cười gian nhìn Nó.
- Em có nói gì đâu chứ – Nó mặt đỏ ngau bay nhanh lên giường kéo mền lên tới đầu không dám nhìn Hắn nữa, Hắn haha cười rồi cũng bỏ đi ra balcon mà đứng hít thở một chút khí lành. Tuy nói là không có gì nhưng mà phản ứng của Nó hôm nay thật làm Hắn nghi ngờ, không lẽ 1 thời gian Hắn không ở bên Nó đã có chuyện gì xảy ra sao??? Hắn bỏ đi thật sự là tốt hay xấu đây???? Hắn cứ đứng ngoài đó mà suy nghĩ, khi Hắn vào lại trong phòng thì Nó đã ngủ say, kéo chăn lên cho Nó rồi thì Hắn cũng nắm kế Nó mà ngủ, từ nay Hắn quyết định không cho hai cái ông kia đụng đến Nó nữa, Nó chỉ là của Hắn mà thôi, Hắn mặc kệ là Nó đang dấu hắn chuyện gì, chỉ cần Nó ở bên Hắn là được.
- Rika này, cho dù ngày mai có thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em – Joe ôm Rika vào lòng tựa cằm mình vào cổ cô mà nói nhỏ vào tai, cả hai đang đứng trên sân thượng của căn nhà, sau khi phá Ken với Kyo xong thì cả bọn cũng đánh lẻ cho nên Joe kéo Rika lên sân thượng hóng gió.
- Hì, anh nhớ những gì anh đã nói nhá – Rika cười tươi quay người lại nói với Joe.
- Đương nhiên – Joe vòng tay ôm eo Rika tựa đầu vào đầu cô. (ông này lợi dụng)
- Mà tại sao anh lại yêu em???? Em không có gì tốt cả, lại hay quậy phá và hơn hết luôn chọc anh mà??? – Rika bỗng dưng đổi giọng nhăn mặt lại hỏi Joe. Tại con người ta tự nói xấu mình á mà.
- thế em thật sự muốn biết à??? – cười gian nhìn Rika.
- Anh..anh muốn làm gì á??? – đề phòng hết sức nhưng không còn chỗ lùi.
- Tại em nói muốn biết mà – vẫn cượi nụ cười baby của mình Joe ép sát người mình vào người Rika.
- Vậy…..vậy thôi em không muốn biết nữa – Rika ngửi được mùi nguy hiểm nên lắc đầu ngoày ngoạy.
- Áh àh, như thế là không được đâu Rika à – Joe cười gian nói với Rika.
- Joey Hoàng Thái Anh Huy, anh mà dám làm gì em là em đi mét Kyo đấy – Rika run run giọng vì bây giờ mặt Joe chỉ còn cách mặt Rika không đầy 2 cm.
- Vậy thì trước khi chết anh nên làm cái gì đó để em nhớ anh chứ ha – Joe cười cười và trước khi Rika kíp nói gì thì môi đã chạm môi làm ai đó cứ gọi là ngất ngây con gà tây không còn biết phản kháng là gì nữa, mặc cho ai kia hoành hành bá đạo. (ôi Rika ) Chỗ của Jes và Liz cũng không hơn gì, Jes với Jay thì hết nói rồi, chỉ có Liz với Tim là hơi táo bạo thôi a, khi mà hai con người đều ít nói mà ngồi chung một chỗ, thì chỉ có thể là hành động thay cho lời nói thôi.