Chu Đình Thâm và Tống Linh Linh nhìn nhau một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Trục.
Bỗng, anh ấy cười nhẹ: “Điều này tôi không có quên.”
Giang Trục nhướng mày.
“Nhưng mà.” Chu Đình Thâm cố ý dừng một chút, bổ sung nói: “Tôi có bạn gái rồi cũng có thể bắt tay với diễn viên nữ bình thường chứ nhỉ.”
Mặc dù nói đàn ông có người yêu phải có tính tự giác, phải biết giữ khoảng cách với người khác giới. Nhưng trò chuyện bắt tay bình thường, nằm trong phạm trù hợp tình hợp lý, vô cùng trong sáng.
Giang Trục khẽ cười: “Cậu cũng không sợ bị chụp lại.”
Chu Đình Thâm nghẹn lời, bỗng nhiên nhận ra gì đó.
Anh ấy liếc xéo Giang Trục một cái sâu xa khó hiểu, hướng về phía Tống Linh Linh cười một cái: “Cũng đúng, Linh Linh ngồi đi.”
Tống Linh Linh cười, ra hiệu mời anh ấy ngồi xuống.
Ba người ngồi xuống, Chu Đình Thâm thân mật nói: “Bạn gái tôi mấy hôm trước còn đang xem bộ phim đang phát sóng của cô đấy.”
Tống Linh Linh rõ ràng có hơi bất ngờ: “Hả?”
Chu Đình Thâm: “Cô diễn không tệ.”
Anh ấy nói: “Rất tự nhiên.”
Trước khi vào đoàn phim của Giang Trục, kỹ năng diễn xuất của Tống Linh Linh thật sự không thể xem là xuất sắc, đa số người khen cũng chỉ khen cô tự nhiên, đúng với hình tượng nhân vật.
Có điều cô không ngờ, Kiều Diệc Dao cũng sẽ xem phim của cô.
“Vậy tôi phải cảm ơn chị Diệc Dao đã cổ vũ cho tôi rồi.” Vẻ mặt Tống Linh Linh sáng sủa: “Tôi cũng rất thích chị Diệc Dao.”
Chu Đình Thâm khẽ cười: “Tôi sẽ chuyển lời cho cô Kiều.”
“Cảm ơn.”
Nghe cuộc trò chuyện khách sáo của hai người, Giang Trục mơ hồ cảm thấy hơi không thoải mái.
Anh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hỏi Tống Linh Linh: “Vừa nãy đang làm gì?”
“?”
Tống Linh Linh ngơ ngác một lúc, nói thật: “Nghỉ trưa.”
Giang Trục: “...”
Chu Đình Thâm không nhịn được, ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
Anh ấy đưa một ánh mắt khen ngợi về phía Tống Linh Linh: “Quay phim mệt sao?”
Tống Linh Linh suy nghĩ một lúc: “Có lúc có hơi mệt.”
Mặc dù có hơi mệt, nhưng cô lại cảm thấy rất vui.
Tất nhiên, lúc bị Giang Trục mắng thì không vui.
Chu Đình Thâm chỉ chỉ Giang Trục ở bên cạnh: “Hợp tác với đạo diễn Giang cảm thấy thế nào?”
“...”
Tống Linh Linh theo bản năng nhìn Giang Trục một cái.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Trục, Tống Linh Linh có một tia do dự.
Cô đang rối trí không biết nên nói thế nào, Chu Đình Thâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Sao cậu còn chưa đi?”
Giang Trục: “?”
Chu Đình Thâm nói đùa nói: “Cậu ở đây, Linh Linh ngại nói xấu cậu.”
Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái: “Có đi cũng nên là cậu đi.”
Đây là phim trường của anh.
Chu Đình Thâm nhướng mày, mặt dày nói: “Tôi không đi, tôi muốn nói chuyện với Linh Linh.”
Giang Trục cạn lời.
Tống Linh Linh nhìn vẻ mặt bị khuất phục của anh, có chút muốn bật cười.
Trước đó cô đã biết quan hệ giữa Giang Trục và Chu Đình Thâm cũng khá tốt nhưng không ngờ quan hệ của hai người tốt đến mức có thể cà khịa lẫn nhau.
Đột nhiên, cô nhớ đến bộ [Nghịch lân] mà Giang Trục quay.
Trước khi bộ phim [Nghịch lần] này khai máy, trên mạng đã có đồn nhau một tin vịt nhỏ, nói Chu Đình Thâm và Giang Trục hợp tác một bộ phim mới.
Tin tức này, không ít người đều cảm thấy đáng tin.
Nhưng đa số người đều không ngờ đến, trong bộ phim này của Giang Trục, Chu Đình Thâm diễn không phải vai nam chính, mà là một vai phụ.
Khi đó lúc vai diễn được công bố, cư dân mạng còn làm ầm ĩ một trận.
Địa vị trong giới của Chu Đình Thâm như vậy, có thể làm vai phụ trong phim của Giang Trục, nhưng anh không thể cho một nam diễn viên tuyến ba mươi tám làm vai phụ.
Nam chính trong bộ phim [Nghịch lân] này, chọn một nam diễn viên vào giới gần mười năm, nhưng vẫn luôn không có sức ảnh hưởng gì cũng không có nhân khí - Thẩm Bỉnh Nhất.
Lúc khai máy, fans weibo của anh ta không đến năm trăm vạn.
Lúc đó dư luận rất nhiều, các loại tin đồn cũng có.
Lố nhất là nói quan hệ của Thẩm Bỉnh Nhất và Giang Trục không đơn giản, nếu không sao có thể lấy được vai nam chính trong bộ phim của anh,...
Tống Linh Linh nhớ rất rõ, lúc đó Giang Trục thậm chí là cả đoàn phim đều không có ai ra mặt đáp trả những tin đồn này.
Cho đến khi bộ phim quay xong, lúc Chu Đình Thâm tham gia một hoạt động phỏng vấn bị hỏi rằng tại sao lại đồng ý diễn một vai có đất diễn không nhiều như vậy.
Chu Đình Thâm đưa ra hai lý do…
Một là Giang Trục đưa kịch bản cho anh ấy.
Hai là anh ấy tin vào trực giác và mắt nhìn của Giang Trục.
Sau khi bộ phim này công chiếu, kỹ năng diễn xuất của Chu Đình Thâm có bước chuyển mình và tiến bộ hơn. Khán giả vui mừng mà lại bất ngờ đối với biểu hiện của anh ấy trong phim.
Bọn họ trước đây vẫn luôn cho rằng, Chu Đình Thâm chỉ có thể diễn vai chính diện, lại không ngờ lúc anh ấy vào vai phản diện, cũng xuất sắc đến như vậy.
Thẩm Bỉnh Nhất thì càng không cần nói nữa.
Trong phút chốc, anh ta từ tuyến ba mươi tám nhảy vọt lên tuyến một, trở thành diễn viên có địa vị chạm tay vào là có thể bỏng của giới điện ảnh.
…
-
Tống Linh Linh đang cười, Giang Trục đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tống Linh Linh bất giác có một loại cảm giác như làm chuyện xấu bị anh bắt quả tang.
Cô hơi lúng túng, lúc đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, Giang Trục hé môi, đứng lên: “Vậy được.”
Anh đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện: “Hai người nói chuyện đi.”
Tống Linh Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, Giang Trục đã nhấc chân rời đi rồi.
Cô nhìn bóng lưng đã đi xa của Giang Trục, lại ngẩng đầu nhìn Chu Đình Thâm ở trước mặt, vô cùng kinh ngạc nói: “Thầy Chu anh và đạo diễn Giang… Quan hệ tốt thật.”
Chu Đình Thâm cười, như nhận ra điểm gì đó, nói một câu đầy ẩn ý: “Không phải quan hệ của bọn tôi tốt.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt.
Chu Đình Thâm cũng không giải thích nhiều với cô, chuyển chủ đề trò chuyện: “Quay xong bộ phim này, cô có sắp xếp gì không?”
Tống Linh Linh ngớ ra: “Tạm thời không có.”
Chu Đình Thâm ừm một tiếng: “Tôi đến đây là muốn hỏi cô, bên tôi có một kịch bản cũng không tệ, có hứng thú bàn bạc chút không.”
Tống Linh Linh đang muốn trả lời có, Chu Đình Thâm đã lên tiếng trước: “Nhưng có một việc tôi muốn nói với cô một chút, cát-xê của kịch bản này có thể cho bên cô không cao, hơn nữa, còn phải thử vai, cần bên phía đạo diễn thông qua mới được.”
“Không sao.” Tống Linh Linh nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời: “Tôi có thể thử vai, còn về cát-xê, chỉ cần kịch bản hay, là tôi không thành vấn đề.”
Chu Đình Thâm bị câu trả lời thẳng thắn của cô chọc cười: “Phía quản lý của cô cũng không sao?”
“Quản lý của tôi bọn họ vẫn luôn rất tôn trọng lựa chọn cá nhân của tôi.” Tống Linh Linh nhìn anh ấy: “Thầy Chu anh nhận bộ phim này sao, hay là hỏi giúp bạn?”
Chu Đình Thâm gật đầu: “Vai diễn của tôi được quyết định rồi, thiếu một diễn viên nữ.”
Anh ấy nhìn Tống Linh Linh: “Cô đừng vội trả lời tôi, một lát nữa tôi bảo Giang Trục đưa nội dung chính của kịch bản cho cô xem, sau khi xem xong cô có cách nhìn thế nào rồi chúng tôi sẽ sắp xếp thử vai.”
Nghe anh ấy nói như vậy, Tống Linh Linh phỏng đoán cái này có lẽ sẽ rất khổ, thậm chí không thấy được tương lai của kịch bản.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói được.
Chu Đình Thâm không tán gẫu thêm với Tống Linh Linh.
Nói xong chuyện cần nói, lúc Tống Linh Linh hỏi dò anh ấy xem có thể chụp chung với anh ấy một tấm, xin một chữ ký hay không, Chu Đình Thâm đồng ý một cách sảng khoái.
Đồng ý xong không nhịn được hỏi: “Cô là fan của tôi?”
Tống Linh Linh gật đầu: “Tôi rất thích phim của anh.”
Chu Đình Thâm cười.
Anh ấy nhìn về phía người ở gần đó thỉnh thoảng lại chú ý qua bên bọn họ, cố ý hỏi: “Giang Trục biết không?”
Tống Linh Linh ngơ ngác, không hiểu ý trong lời này của anh ấy lắm: “Tôi là fan của anh với việc đạo diễn Giang biết hay không có mối liên quan tất yếu nào hay sao?”
“Không có.”
Chu Đình Thâm cong môi: “Đến đây.”
Anh ấy gọi trợ lý của mình đến chụp ảnh cho hai người.
Chụp xong, anh ấy nói với Tống Linh Linh: “Tôi gửi cho cô.”
“Cầm ơn thầy Chu.”
Tống Linh Linh ngại ngùng đưa ra yêu cầu: “Trợ lý của tôi và một người bạn cũng là fan của anh.”
Chu Đình Thâm hiểu rồi.
“Bọn họ cũng ở phim trường sao?”
“Đúng vậy.”
Một lúc sau, bên Chu Đình Thâm có một đám người vây quanh.
Có Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu, cũng có những nhân viên công tác khác ở phim trường.
Bọn họ đều là đến chụp ảnh chung rồi xin chữ ký của Chu Đình Thâm.
Cùng lúc đó, ở bên khác đạo diễn Vương đang nói đến cảnh quay tiếp theo với Giang Trục nhìn qua một cái, ai dô một tiếng: “Đình Thâm cho dù có bạn gái rồi, cũng vẫn được các cô gái yêu thích nhỉ.”
Giang Trục châm biếm cười một cái, dặn dò Trì Bân: “Cậu chụp tấm ảnh lại, gửi cho bạn gái cậu ta.”
Trì Bân phì cười: “Anh Trục, cái này thì không cần đâu nhỉ?”
Anh ấy chỉ, nói: “Anh Thâm chụp ảnh với nhân viên công tác nữ, tay đều đặt ở sau lưng.”
Cái này cho dù chụp lại gửi cho bạn gái anh ấy, bạn gái anh ấy cũng không tìm được điểm để ghen, hay tức giận.
Giang Trục: “...”
Phó đạo diễn Vương ở bên cạnh vui vẻ, đột nhiên nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, Linh Linh có phải fan của Đình Thâm không?”
Giang Trục nhìn anh ta một cái.
Trì Bân: “Sao anh biết?”
Phó đạo diễn Vương: “Anh từng nghe Linh Linh nói mà. Diễn viên em ấy thích là Đình Thâm, trước đây em ấy tán gẫu với anh còn nói rất thích chương trình giải trí trước đây Đình Thâm và Diệc Dao tham gia, em ấy cảm thấy rất thú vị.”
Giang Trục nghiêng đầu: “Chương trình giải trí nào?”
-
Chu Đình Thâm tới thăm trường quay, chắc chắn tăng thêm chút vui vẻ cho một ngày bình thường này.
Còn về Tống Linh Linh từ lúc anh ấy đến thăm phim trường tới khi rời đi, đều là cười tít mắt.
Đến nỗi lúc cô quay cảnh buồn, một giọt nước mắt cũng không rơi ra được.
Sau khi Giang Trục kêu NG cũng không nói gì, chỉ như vậy mà nhìn cô: “Cảm xúc của cô không đúng.” Anh nhẹ giọng: “Nghỉ ngơi một lúc, cô tìm lại cảm xúc đi.”
Tống Linh Linh vội vàng gật đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ tìm lại cảm xúc.”
Đi qua một bên, Tống Linh Linh bó tay, chỉ có thể lấy vũ khí bí mật của bản thân ra.
Lúc Giang Trục đến gần, Tống Linh Linh xem đến hăng say, cảm xúc cũng vừa vặn tìm thấy được.
Cô đang muốn đứng dậy nói với nhân viên công tác rằng mình tìm được cảm giác có thể quay rồi, vừa quay đầu liền đụng phải Giang Trục.
“Đạo… Đạo diễn Giang.” Cô căng thẳng đến tiếng gọi anh trở nên lắp bắp.
Giang Trục cụp mắt xuống, ánh mắt anh rơi vào điện thoại trên tay cô.
Người xuất hiện trong màn hình điện thoại, vẫn còn đang ở trong phim trường.
Giang Trục nhìn chằm chằm vài giây rồi ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Linh Linh.
Anh chỉ vào điện thoại cô một cái: “Đây là…”
“Đây là bí kíp để tôi diễn cảnh khóc.” Sợ Giang Trục hiểu lầm bản thân không lo việc của mình mà ngồi xem phim, Tống Linh Linh giải thích: “Lúc tôi khóc không được có thói quen xem clip này.”
Giang Trục biết trong giới có vài nghệ sĩ cần nhờ vào “ngoại lực” để diễn cảnh khóc.
Chỉ có điều anh không ngờ bí quyết diễn cảnh khóc của Tống Linh Linh là xem phim của Chu Đình Thâm và bạn gái của anh ta diễn.
Anh im thin thít một lúc, thuận miệng hỏi: “Cô thích Chu Đình Thâm bao lâu rồi?”
“Hả?” Tống Linh Linh kinh ngạc: “Kiểu thích nào?”
Giang Trục nhìn cô, hai mắt nheo lại: “Kiểu thích nào?”
Anh lặp lại lời Tống Linh Linh nói.
“Đúng đó.” Tống Linh Linh thẳng thắn không suy nghĩ nhiều: “Trước đây tôi thích thầy Chu là bởi vì anh ấy đẹp trai, sau đó là bởi vì kỹ năng diễn xuất của anh ấy tốt, thích vai diễn của anh ấy.”
Lúc vẫn chưa vào giới giải trí này, Tống Linh Linh cũng chính là một nhan khống.
Cô thích ai, cơ bản đều nhìn nhan sắc.
Sắc mặt Giang Trục thoáng dịu lại một chút, ánh mắt u ám nhìn cô: “Sau này nói chuyện chú ý chút.”
“?”
Tống Linh Linh không hiểu vì sao, nhìn anh nói: “Sao tôi lại không chú ý rồi?”
Giang Trục: “Lời nói lúc nãy của cô nếu như nói với người khác, có biết bọn họ sẽ viết ra bài văn dài thế nào không?”
“...”
Tống Linh Linh nghẹn lời, mặc dù biết anh nói là sự thật, nhưng cũng có chút không phục.
“Tôi cũng đâu có ngốc.” Cô lẩm bẩm: “Tôi sẽ nói với người khác những lời như vậy sao?”
Tống Linh Linh cô đâu phải có mười cái mạng.
Giang Trục dừng lại, ánh mắt nhìn cô nhiều thêm một tia khen ngợi: “Ừm, bây giờ tìm được cảm giác rồi?”
Tống Linh Linh oán hận nhìn anh: “Lại bị anh phá hỏng rồi.”
Giang Trục buồn cười: “Tôi giải thích cảnh quay này cho cô.”
“...Ồ.”
Đợi Giang Trục nói xong, Tống Linh Linh tự lĩnh ngộ một lúc, nắm bắt được cảm giác của cảnh quay này.
Cảnh quay này qua rồi, cảnh quay hôm nay của Tống Linh Linh kết thúc.
Quay xong, Tống Linh Linh cũng không rời khỏi phim trường.
Muộn chút nữa có cảnh quay cô cũng khá mong chờ, cô muốn xem một chút, học tập học tập,
Thay đồ của mình ra, Tống Linh Linh đang chuẩn bị tìm một góc ngồi quan sát.
Giang Trục đột nhiên gọi cô một tiếng.
Tống Linh Linh ngước mắt.
Giang Trục: “Không về khách sạn?”
“Tôi xem xong cảnh quay này mới trở về.”
Giang Trục ừm một tiếng, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.
Tống Linh Linh vừa ngồi xuống, Giang Trục liền hỏi cô: “Chu Đình Thâm nói chuyện kịch bản với cô chưa?”
Tống Linh Linh: “Nói rồi.”
Giang Trục nhìn ngang, ánh mắt trực tiếp rơi trên người cô: “Có suy nghĩ gì?”
“...Tôi vẫn chưa nhìn thấy kịch bản.” Tống Linh Linh nói thật: “Nhưng kịch bản thầy Chu còn cảm thấy hay, tôi cảm thấy sẽ không tệ.”
Giang Trục khẽ hừ một tiếng: “Mắt nhìn của cậu ta cũng có lúc có sai sót.”
Tống Linh Linh nghẹn lời.
Chú ý đến ánh nhìn của cô, Giang Trục nhướng mày: “Tôi nói sai rồi?”
“Không có.”
Tống Linh Linh nhớ Chu Đình Thâm có diễn qua một vai diễn không tốt lắm, kịch bản không hay, vai diễn cũng bình thường, thành tích cuối cùng cũng là một bộ phim bình thường.
Giang Trục lấy điện thoại ra, đem nội dung chính của kịch bản trước đây Chu Đình Thâm gửi cho anh xem chuyển tiếp cho Tống Linh Linh.
Anh bảo cô nhận.
Tống Linh Linh nhìn lướt qua, tò mò mà nhìn về phía anh: “Anh từng xem qua sao?”
“Có xem một chút.”
Giang Trục trả lời.
Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên: “Vậy anh cảm thấy kịch bản này thế nào?”
Giang Trục: “Cô xem xong có hứng thú tôi sẽ cho cô biết.”
“Bây giờ không được?” Bản thân Tống Linh Linh cũng không nhận ra lúc mình nói chuyện với anh đã ít đi chút cảm giác xa cách so với trước đây.
Giang Trục lại nhận ra phần nào.
Anh nhìn dáng vẻ Tống Linh Linh đỏ mắt chờ mong nhìn mà bản thân, có chút buồn cười.
Bất giác, đường nét trên gương mặt của Giang Trục trở nên dịu dàng rất nhiều.
Anh chỉ chỉ vào điện thoại Tống Linh Linh: “Cô xem nội dung chính trước đi.”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, buồn bã nói: “Được thôi.”
Năm phút sau, Tống Linh Linh ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, hai mắt sáng rực nhìn về phía Giang Trục.
Giang Trục hiểu ra, nói ra cách nhìn của bản thân: “Xây dựng nhân vật không tệ, kịch bản cần chỉnh sửa tỉ mỉ để nổi bật hơn, nếu cô thấy hứng thú có thể bảo quản lý bàn bạc với đối phương một chút.”
Tống Linh Linh: “Được, cảm ơn đạo diễn Giang.”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Chỉ vậy thôi?”
“...” Tống Linh Linh cạn lời, do dự một lúc: “Vậy tôi mời anh ăn khuya?”
Giang Trục: “Vẫn nên đổi thành ăn sáng đi.”
Tống Linh Linh: “.”