Cả người cô vẫn còn đắm chìm trong đống cảm xúc đó, không thoát ra được.
Áo khoác sớm đã bị ném vào một góc, áo len cũng đã bị kéo lên từ lúc nào.
Dưới ánh đèn, vệt đỏ ở eo hiện lên rõ ràng.
Tống Linh Linh che mặt, lật người nằm lên chiếc chăn ở bên cạnh, lặng lẽ lăn một vòng để chăn bao lấy người mình.
Vừa rồi Giang Trục bảo sẽ dỗ cô.
Cô vốn còn tưởng là anh sẽ chỉ hôn mình thôi.
Đúng là có như vậy thật, thế nhưng cách hôn của anh không giống với cô nghĩ.
Trước đây, hành động thân mật nhất của hai người cũng chỉ dừng lại ở hôn môi.
Thế nhưng mọi chuyện diễn ra trong hôm nay đều vượt xa sức tưởng tượng của Tống Linh Linh.
Cũng là hôn, thế nhưng vị trí, cách hôn lại không giống nụ hôn thường ngày.
Ngây người hồi lâu, Tống Linh Linh vẫn cảm thấy khắp người nóng ran, từ xương quay xanh, sườn eo, rồi bụng, ngực đều có dấu vết nụ hôn của Giang Trục để lại.
Cô đưa tay chạm vào những nơi anh đã hôn lên, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng.
Tống Linh Linh nhớ lại tình trạng của Giang Trục lúc rời khỏi người mình rồi đi vào phòng tắm, cô vùi đầu vào chăn một lúc rồi mới bò ra.
Cô đi chân trần, bước tới gần cửa phòng tắm.
“Giang Trục.”
Giọng của cô rất nhỏ nhẹ, còn tưởng anh sẽ không nghe thấy nhưng Tống Linh Linh không ngờ là tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Tiếp theo đó, cửa kính mờ được mở ra.
Đối diện với ánh mắt của Giang Trục, vành tai Tống Linh Linh đỏ lên, cô căng thẳng c ắn môi dưới: “Anh chưa tắm xong sao?”
“....”
Giang Trục nhìn bộ dạng cô lúc này, hầu kết khẽ động: “Sao thế?”
Giọng nói của anh đã khàn đặc.
“Không...” Tống Linh Linh cúi thấp đầu, nhìn vào khăn tắm đang quấn bên hông anh.
Ánh mắt cô dần chuyển hướng lên trên rồi dừng lại trên đường cong cơ bụng của anh.
Vì anh mở cửa gấp nên còn chưa kịp lau khô nước dính trên người.
Ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, cô lấy hết can đảm nói: “Em chỉ định qua hỏi chút… Xem anh có cần giúp gì không thôi.”
Mấy chữ sau cùng cô càng nói càng nhỏ dần đi, chỉ còn như tiếng muỗi vo ve.
Một lúc sau vẫn không thấy Giang Trục đáp lời, Tống Linh Linh đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Lúc này cô mới thấy ánh mắt của anh có hơi kỳ lạ.
Cô ngây người hồi lâu, sau đó mới nói: “Anh không nghe thấy thì...”
Hai chữ “thôi vậy” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Giang Trục đã duỗi tay kéo cô vào trong.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, còn nóng hơn cả máy sưởi trong phòng. Hơi khí chưa kịp tiêu tán hết, bay lên tạo nên cảm giác mờ ảo.
Tống Linh Linh không đứng vững, bất cẩn đụng vào bả vai Giang Trục.
Cô đang tính tỏ vẻ hung dữ trước nhưng lại nghe được giọng anh vang lên bên tai: “Hồi nãy em nói gì vậy?”
Tống Linh Linh: “...”
Vào lúc nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của anh, cô bỗng chốc cảm thấy thẹn thùng khó tả.
“Em hỏi anh có cần em....”
Cô còn chưa dứt lời thì Giang Trục đã cúi đầu khóa môi cô rồi đáp trong mơ hồ: “Cần.”
Anh cầu còn không được nữa là...
- ----
Đi ra khỏi phòng tắm, Tống Linh Linh cũng đã tắm rửa xong xuôi.
Cô vừa bước chân ra ngoài là đã nhanh chóng bọc mình trong chăn, Giang Trục theo ngay sau, cả khuôn mặt đều hiện lên ý cười.
Đệm bên cạnh lún xuống, Tống Linh Linh rất tự giác nhường lại một nửa chăn.
Cô quay lưng về phía Giang Trục, không thèm quay đầu lại.
Đột nhiên bên hông bị một bàn tay chạm vào, cùng lúc đó là tiếng thì thầm ngay bên tai: “Đêm nay em định cứ quay lưng về phía anh ngủ như vậy sao?”
Tống Linh Linh: “... Anh đừng nói nữa.”
Sao hồi nãy cô lại ngây ngô mà chủ động đi hỏi Giang Trục xem có cần giúp gì hay không cơ chứ.
Nghĩ lại cảnh hồi nãy trong phòng tắm, anh cầm tay chỉ mình giúp anh giải quyết, Tống Linh Linh lại cảm thấy thẹn tới mức muốn vùi cả người vào chăn.
Đúng là mất mặt quá!
Giang Trục cười khẽ, giọng nói khàn khàn truyền tới khiến lỗ tai Tống Linh Linh như muốn tê dại.
Cô khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của anh trong phòng tắm.
Hầu kết trượt lên xuống, vẻ mặt vừa thỏa mãn nhưng cũng có phần kìm nén, thanh âm trầm thấp mê người.
Tống Linh Linh không biết nên dùng từ nào để diễn tả, cô chỉ cảm thấy, Giang Trục lúc đó như một loại độc dược hấp dẫn vậy.
Ngày trước Tống Linh Linh có đăng cho fan của mình xem ảnh cơ bụng của anh trai mình, có người còn bình luận là “Quá quyến rũ”. Lúc đó cô còn cho rằng, cũng chỉ có thế thôi mà.
Tới tận hôm nay thấy được của Giang Trục, nghe được tiếng anh vang bên tai mình thì cô mới phải thừa nhận rằng.
Thì ra người có thể khiến cô mê mẩn, thật sự tồn tại.
Nghĩ nghĩ, Tống Linh Linh ngang ngược nói: “Cũng không được cười.”
“...”
Giang Trục yên lặng vài giây: “Được thôi, nhưng em có thể xoay người qua đây được không?”
Anh nghiêm túc nói: “Anh muốn ôm bạn gái mình đi ngủ.”
Tống Linh Linh: “...”
Căn phòng chìm vào yên ắng hồi lâu, sau đó Tống Linh Linh lẳng lặng trở mình.
Khi nhìn thấy một bên sườn mặt của Giang Trục, cô lại hoảng loạn nhắm mắt rồi nhanh chóng nói: “Ngủ… Ngủ ngon!”
Giang Trục cong môi cười, ôm lấy người đang trùm chăn kín mít vào lòng. Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô rồi đáp lại: “Ngủ ngon.”
“...”
-
Tống Linh Linh cứ nghĩ rằng, nằm trong lòng Giang Trục ở tư thế đó thì cô khó mà ngủ được.
Không ngờ rằng trong vòng tay anh cô lại ngủ ngon tới vậy, còn có một giấc mộng thật đẹp.
Nhưng tới khi tỉnh giấc thì trên giường chỉ còn lại mình cô.
Tống Linh Linh hãy còn ngái ngủ, cô nhìn quanh một vòng, định với lấy điện thoại ở đầu giường để gửi tin nhắn cho Giang Trục thì thấy được lời nhắn anh để lại cho mình.
Ở Bắc Thành còn bận việc nên anh phải về trước, đợi khi nào cô đóng máy thì anh sẽ tới đón cô về.
Thấy vậy, Tống Linh Linh không nhịn được mà cong môi cười. Cô tính thử thời gian, tầm một tuần nữa là cô có thể về nhà.
Dù vậy nhưng Tống Linh Linh vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, cô trả lời lại một câu: “Ừm.”
Một lát sau, cô lại gửi thêm: “Anh có hơi xấu xa đấy nhá!”
Lúc này chắc là Giang Trục đang lái xe nên chưa kịp trả lời lại cô.
Đợi tới khi Tống Linh Linh đã quay xong hai cảnh phim thì mới thấy anh gửi lại cho mình một dấu chấm hỏi, hỏi cô là anh xấu xa chỗ nào.
Tống Linh Linh: “Trên mạng nói người đàn ông nào ấy ấy xong rồi bỏ chạy thì đó là tên rất tệ ấy.]
Giang Trục nghi hoặc: “Ai cơ?”
Tống Linh Linh: “.”
Giang Trục: “Nghiêm túc mà nói thì em mới là người ấy ấy trước đấy.”
Tống Linh Linh: “...”
Tống Linh Linh: “Im đi.”
Giang Trục: “Còn không cho anh nói sao?”
Tống Linh Linh: “Nói nữa thì anh không còn bạn gái đâu.”
Giang Trục: “Lại nhớ em nữa rồi.”
Tống Linh Linh nhịn cười: “Như vậy còn tạm được.”
Cô nhìn đoạn chat của hai người, bị hành động trẻ con của cả mình lẫn Giang Trục chọc cho bật cười.
Nhưng mà, những gì Giang Trục nói cũng đúng.
Tối qua bọn họ không có làm tới bước cuối.
Nhân lúc Giang Trục đang ở trạm dừng, hai người lại trò chuyện với nhau vài câu. Tống Linh Linh vì sợ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của anh nên chỉ nói đôi ba câu thì kết thúc cuộc trò chuyện.
....
Một tuần trôi qua nhanh hơn Tống Linh Linh nghĩ.
Chớp mắt cái đã tới cảnh quay cuối của cô trong bộ phim này.
Sau khi đóng máy, Tống Linh Linh mới rời khỏi đoàn.
Cô và Lâm Hạ đặt vé về Bắc Thành vào buổi tối.
Sau khi biết được lịch trình của cô, Đường Vân Anh còn hỏi xem có cần cô ấy tới đón hay Giang Trục sẽ tới đón cô.
Tống Linh Linh trả lời cô: “Giang Trục đón em.”
Đường Vân Anh: “Chỉ cần hai người đừng để bị chụp được thì ok thôi.”
Tống Linh Linh: “Dạ.”
Cô sẽ giấu bạn trai mình thật kỹ.
- ---
Đến sân bay, Tống Linh Linh không khỏi bất ngờ khi có rất nhiều fan tới tiễn cô.
Mọi người còn nhiệt tình và yêu thích cô hơn cô tưởng rất nhiều.
Lúc rời đi, Tống Linh Linh còn có chút không nỡ.
Lâm Hạ nhìn vẻ mặt cô, không khỏi bật cười: “Chị Linh Linh, Giang Thành cách Bắc Thành không xa, chị muốn đến lúc nào chẳng được.”
“Ừm.”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái: “Em không hiểu được nỗi lòng của chị đâu!”
Lâm Hạ: “...”
Đúng là cô ấy không hiểu được thật.
Sau khi lên máy bay, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Giang Trục xong thì chợp mắt nghỉ ngơi.
Thời gian này phải đẩy nhanh tiến độ quay nên cô có hơi mệt mỏi, đóng máy xong thì cuối cùng tinh thần căng thẳng của cô cũng đã được thả lỏng, có thể nghỉ ngơi mà không cần lo lắng gì nữa.
Tới khi hạ cánh, Tống Linh Linh vẫn còn đang mơ màng.
Xuống máy bay, cô và Lâm Hạ đi lấy hành lý rồi mở xem vị trí Giang Trục gửi tới.
Cô mỉm cười đẩy vali rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Lâm Hạ nhìn dáng vẻ vội vàng của cô thì không khỏi nhắc nhở: “Chị Linh Linh, chị đừng gấp như thế, đạo diễn Giang không chạy mất đâu mà!”
Tống Linh Linh: “Chị biết.”
Cô nhìn cô ấy: “Chỉ là chị muốn thấy anh ấy sớm hơn chút thôi.”
“...” Lâm Hạ không kịp đề phòng mà đột nhiên bị thồn cho một miếng cơm chó.
Cô ấy cứng họng hồi lâu, sau đó chỉ biết thở dài: “Được rồi, nhưng chị vẫn phải chú ý an toàn đấy!”
Tống Linh Linh thả chậm bước chân lại, quay đầu nhìn cô ấy đáp: “Chị biết mà.”
Hai người nhanh chóng tìm thấy Giang Trục. Bởi vì có Lâm Hạ cũng ở đây nên Tống Linh Linh và Giang Trục không làm ra hành động gì quá mức thân mật.
Sau khi cho đồ lên xe, Tống Linh Linh quay sang người bên cạnh: “Em còn tưởng anh tự mình lái xe qua đây.”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô: “Có tài xế thì tiện hơn chút.”
Tống Linh Linh “À” lên một tiếng, hơi nhướng mày.
Giang Trục: “Sao nào?”
“Không có gì.” Tống Linh Linh nhìn tài xế, cùng với Lâm Hạ đang cúi đầu nghịch điện thoại ở ghế phó lái. Cô ghé vào tai Giang Trục rồi nhỏ giọng nói: “Có vẻ như hai người đó đều xem chúng ta như không tồn tại ấy.”
Giang Trục cong môi cười: “Ừm, tài xế nhà chúng ta đều được đào tạo rất chuyên nghiệp đấy.”
“...”
Tống Linh Linh bật cười, không chịu thua nói: “Trợ lý nhà em cũng vậy đó.”
Yên ắng hồi lâu.
Tống Linh Linh quay sang hỏi anh: “Anh tới đây khi nào vậy?”
Giang Trục: “Nửa tiếng trước khi em hạ cánh.”
“Chờ có thấy sốt ruột không?”
“Không có.” Giang Trục nắm tay cô rồi nhìn ngắm.
Mới đầu Tống Linh Linh không có cảm giác gì, cho tới khi anh và cô đan từng ngón tay vào nhau, lúc đó cô mới nảy sinh ra một cảm giác khó nói.
Bỗng nhiên, Tống Linh Linh đỏ mặt.
Giang Trục để ý thấy được, anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Nóng sao?”
“...”
Tống Linh Linh liếc anh một cái, rút tay về rồi đáp: “Có hơi nóng.”
Giang Trục: “Vậy anh bảo tài xế giảm nhiệt độ điều hòa xuống chút nhé?”
Tống Linh Linh trừng mắt với anh, kéo theo cả Lâm Hạ vào chuyện: “Chỉ lát nữa là tới nhà rồi, em chịu nóng được nhưng không thể để Lâm Hạ bị lạnh đâu.”
Lâm Hạ đang cố làm người vô hình thì bị lôi vào, cô ấy ngẩng đầu đáp lời ngay lập tức: “Chị Linh Linh, em không lạnh đâu.”
Vừa dứt lời cô ấy thì nhận được ánh mắt uy hiếp từ chị Linh Linh của mình.
Lâm Hạ nghẹn họng, không biết phải sửa lời như nào.
Cũng may là Tống Linh Linh không giận thật, Giang Trục cũng không phải muốn làm rõ vụ nóng lạnh với Tống Linh Linh.
Không lâu sau, xe dừng ở bãi đậu xe của tiểu khu nơi Tống Linh Linh ở.
Sau khi lấy hành lý xuống, cô nhờ tài xế chở Lâm Hạ về nhà.
“Vậy...” Tài xế hỏi: “Đạo diễn Giang, lát nữa tôi có phải quay lại đây đón cậu không?”
Giang Trục: “...”
Anh nhìn về phía Tống Linh Linh, người vừa bị câu nói hồi nãy của tài xế làm cho sặc nước, trong mắt đầy ý cười nói: “không cần đâu.”
Đợi cho tài xế đi rồi, Tống Linh Linh mới không nhịn được mà gọi người đang đẩy vali cho mình: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục nhướn mày: “Hửm?”
Tống Linh Linh cố tình hỏi lại: “Anh không để tài xế tới đón, vậy thì lát nữa là tính tự mình lái xe về hả?”
“...”
Nghe vậy, Giang Trục sâu kín nhìn cô: “Không lái.”
Vào lúc Tống Linh Linh định hỏi vặn lại anh thì Giang Trục đã cướp lời trước: “Anh ở lại nhà bạn gái anh.”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: Em chưa đồng ý đâu!
Giang Trục: Em sẽ đồng ý thôi.