Mục lục
Luyện Khí Mười Vạn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói gì không, Thiên Lam tông đánh chết bán bộ Nguyên Anh của Linh Bảo các, còn treo thi thể hắn ta lên trước đại môn.”

“Ta cũng có nghe nói, mỗi ngày còn có đệ tử Thiên Lam tông đi tiểu dưới cây cột đó nữa.”

“Chậc chậc, đệ tử Thiên Lam tông thật quá thoải mái mà, thật hâm mộ, ta cũng muốn gia nhập vào Thiên Lam tông.”

“Ngươi đừng nghĩ đơn giản thế, Thiên Lam tông cũng chỉ có thể phách lối một hồi, không được bao lâu đâu, ta thấy sắp bị diệt môn rồi.”

“Linh Bảo các cũng không phải thế lực trong vùng Tề Châu nhỏ bé, nghe nói Linh Bảo các còn có rất nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ chân chính. Cho dù Từ Dương lão tổ kia có là Nguyên Anh kỳ thì sao, song quyền nan địch tứ thủ.”

Tất cả trà lâu tửu phường Tề Châu đều đang nghị luận về Thiên Lam tông đang rất nổi thời gian gần đây.

. . .

Trương Song Thiên nghe thuộc hạ báo về cho ông ta đủ loại tin tức, sắc mặt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Lưu Tam Long chết rồi!

Lưu Tam Long không chỉ là thủ hạ mà còn là huynh đệ của ông ta.

Lần này phái ra Lưu Tam Long, cũng chỉ là muốn biết xem lúc nào Từ Dương trở lại Thiên Lam tông.

Không ngờ, Lưu Tam Long lại một đi không trở về!

Cướp mất Phương Thiên kiếm, giết chết Triệu Long, bây giờ huynh đệ của ông ta cũng chết nốt! Ông ta sao có thể nuốt được cục tức này.

Hận không thể bay đến Thiên Lam tông, tự mình đi cùng Từ Dương quyết nhất tử chiến.

Nhưng mà ông ta nhịn được, ông ta còn chưa hiểu rõ thực lực chân chính của Từ Dương.

Là một lão hồ ly, làm sao ông ta có thể lấy thân thử hiểm.

“Triệu Long còn có một người ca ca, mấy năm trước đã bái vào môn hạ của một trưởng lão Ma Vân Tông, bây giờ đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, sao không khích hắn ta rời núi!”

Ánh mắt Trương Song Thiên lóe lên vẻ sắc lạnh, nói là làm, lúc này phi kiếm truyền tin Triệu Long tin chết cho ca ca của Triệu Long, Triệu Bạch.

Tiếp đó lại phát ra lệnh truy nã, kêu gọi tu sĩ thiên hạ đến giết Từ Dương, nếu ai giết được Từ Dương, Linh Bảo các có trọng tạ.

. . .

Tại Thiên Lam tông, Từ Dương đang tĩnh tọa tu luyện, bỗng nhiên, Lăng Thanh Thù rảo bước chạy tới nói: “Từ Lão Tổ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Từ Dương chậm rãi mở hai mắt ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Thanh Thù, trên tay nàng còn cầm một tờ giấy màu trắng. Trang giấy đung đưa theo gió, lờ mờ có thể thấy rõ phía trên có bức họa Từ Dương.

“Hốt hoảng gì thế?” Từ Dương hỏi.

Lăng Thanh Thù đưa lệnh truy sát cho Từ Dương nói: “Lão tổ, người xem đi này, toàn bộ tu sĩ Tề Châu đều nhận được!”

Từ Dương tiếp nhận nhìn qua, thấy đúng là bức họa vẽ hắn, vẽ sinh động như thật, không khác gì chân nhân, phía dưới viết một loạt chữ.

Từ Dương chỉ có thể cười nhạt một tiếng, đây là lệnh truy nã Linh Bảo các treo thưởng đầu người khác.

“Truy nã ta? Nực cười, cho dù cả thiên hạ đối địch với ta thì có là gì.”

Trong tay Từ Dương hiện thoáng qua một đạo hỏa quang, xoạt một tiếng, lệnh truy sát liền biến thành tro tàn.

Lăng Thanh Thù có chút lo lắng hỏi: “Lão tổ, không sao chứ?”

“Có ta ở đây, có thể có chuyện gì, cho dù toàn bộ tu sĩ thiên hạ tới hết, ta cũng không sợ.”

Từ Dương nói với giọng điệu bình thản không có gì lạ, nghe không ra hào khí vượt mây gì cả, phảng phất như đang nói chuyện cơm nước bình thường vậy.

Lăng Thanh Thù nghe vậy thì nở nụ cười.

Đúng vậy, vừa rồi nàng quá khẩn trương, chỉ cần có lão tổ, ai có thể làm gì Thiên Lam tông.

“Vâng, lão tổ, ta đã rõ.” Lăng Thanh Thù gục đầu xuống, thấp giọng nói.

Từ Dương gật gật đầu, chỉ cảm thấy thực lực Lăng Thanh Thù mới chỉ là Kim Đan kỳ, còn chưa thực sự được trải qua rèn luyện, kinh nghiệm đời còn ít.

“Đúng rồi, Thiên Lam tông chúng ta cũng chỉ có một mình ngươi là Kim Đan kỳ sao?” Từ Dương hỏi.

“Không sai, đệ tử còn lại cao nhất chỉ là Trúc Cơ kỳ.” Lăng Thanh Thù gật đầu nói.

Từ Dương nhíu mày, một tông môn cường thịnh không phải do một hai người cường đại, mà là toàn bộ tông môn đều phải cùng cường đại.

Hắn còn muốn đưa Thiên Lam tông một lần nữa trở lại đỉnh phong, một đám Trúc Cơ kỳ thì sao được.

“Ngươi đi chọn ra mười mấy người phẩm hạnh tốt, trung thành tuyệt đối với Thiên Lam tông, ta giúp bọn họ đột phá đến Kim Đan.”

“Đúng rồi, tu vi không quan trọng, thiên phú cũng không quan trọng, chỉ cần phẩm hạnh tốt, trung thành với Thiên Lam tông, chỉ có hai tiêu chuẩn này, biết chưa?”

Trong lần đến mật địa, hắn hái được không ít linh dược, nếu như luyện chế toàn bộ thành đan dược, có thể làm cho mười mấy người đột phá đến Kim Đan kỳ.

Lăng Thanh Thù chấn kinh, chọn ra mười mấy người để bọn họ trở thành Kim Đan?

Sao nói nghe dễ như ăn cơm uống nước thế?

Một tu sĩ muốn tu lên Kim Đan kỳ, thiên phú và cơ duyên một thứ cũng không thể thiếu, mới có một phần vạn cơ hội thành công. Tông môn có một tu sĩ Kim Đan kỳ đã được xem như đại tông môn.

Thế nhưng đến chỗ Từ Dương lại nói nhẹ như lông hồng, muốn mười mấy đệ tử đồng loạt tu lên Kim Đan kỳ.

Nàng cũng phải hoài nghi xem mình có nghe lầm hay không.

. . .

Sau khi giao toàn bộ mọi việc trong tông môn cho Lăng Thanh Thù, Từ Dương vào gian phòng, một đống linh dược từ trong lò luyện đan bày ra, rơi xuống mặt đất.

Đây đều là linh dược lấy từ trong bí cảnh, tại vạn năm trước, tùy tiện một trong số những loại linh dược này cũng là thiên địa chí bảo.

Nhưng mà hôm nay, tất cả lại trở thành cỏ dại.

Lấy ra Băng Phách Tuyết Liên, ném vào lò luyện đan. Chỉ chốc lát, một viên đan dược trắng như tuyết ra lò, sương trắng bừng bừng, phiêu hương tràn ngập khắp phòng.

“Đột Phá đan có thể giúp cho tu sĩ Kim Đan kỳ một bước bước vào cảnh giới bán bộ Nguyên Anh.” Từ Dương hài lòng gật gật đầu.

Thứ này là cho Lăng Thanh Thù.

Từ Dương tiếp tục luyện chế, một ngày rất nhanh trôi qua.

Lúc Từ Dương sắp luyện chế thành công viên đan dược cuối cùng, bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng mắng chửi của một người nam nhân, tiếp đó lại là tiếng đánh nhau binh binh bàng bàng.

Oanh. . . Hai bóng người ngã vào trong lò luyện đan. Đan dược chỉ cần một giây nữa thôi là ra lò, lại bị đè cho bẹp dí.

Từ Dương tái cả mặt đi.

Mấy vạn năm, hắn luyện đan chưa từng thất bại.

Hôm nay, thế mà thất bại theo cách như vậy . . .

“Ngươi chính là Từ Dương tiểu nhi? Thì ra ngươi trốn ở chỗ này.” Ngay lúc này, một tiếng quát chói tai truyền vào trong tai Từ Dương.

Từ Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người nam nhân mặc áo choàng màu trắng, tay cầm một cái quạt xếp, đang chậm rãi đi vào trong căn phòng.

Màu mực trắng đen xen kẽ trên quạt hiện rõ mấy chữ rồng bay phượng múa, thiên hạ vô song.

Nhìn lại mặt đất, thấy có hai người nằm trên đất, một là Lăng Thanh Thù, một là Phương Viêm.

Trên người Lăng Thanh Thù toàn là vết thương, nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng. Trên mặt còn có một vết rạch nhìn thấy mà giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo gần như bị hủy!

Phương Viêm cũng không tốt hơn là bao, người đầy bụi đất, y phục rách rưới, trông hết sức thê thảm, nào có còn là thiếu gia thổ hào anh tuấn vô song.

Rõ ràng, Lăng Thanh Thù và Phương Viêm có chiến đấu qua với thiếu niên mặc áo trắng này, nhưng mà không địch lại.

“Ngươi không trả lời, không trả lời ta coi như ngươi chấp nhận! Đi chết đi!”

Bỗng nhiên, một đạo sát ý lạnh như băng khóa chặt Từ Dương!

Nam tử hóa chiếc quạt xếp thành chủy thủ, đột nhiên đâm tới Từ Dương, tốc độ cực nhanh! Ngay cả không khí đều bị xé rách!

“Cửu Âm Chùy!” Nam tử bỗng nhiên bạo phát ra tu vi Nguyên Anh kỳ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK