Editor: Gấu Gầy
Tống Thành Nam chợt nhớ đến vài lời đồn. Dù mới chuyển đến đây, anh cũng từng nghe loáng thoáng về "trò cười" của nhà họ Tần năm xưa mà ai cũng biết.
Chỉ là anh chưa bao giờ tin, lời đồn truyền miệng rất dễ bịa đặt, thêm vào đó những lời nói xấu Tần Kiến khiến anh nghe rất khó chịu, nên mỗi khi có ai nhắc đến chuyện này, anh đều khéo léo chuyển chủ đề.
Giờ xem ra, lời đồn không hoàn toàn là giả, nhưng anh vẫn không muốn gán những lời đó, những "sự thật" đó lên người Tần Kiến, quá tàn nhẫn, khiến người ta lạnh sống lưng.
Tần Kiến tránh ánh mắt của Tống Thành Nam, sau khi cảm xúc bộc phát dữ dội, cậu có chút hối hận. Mặc dù lý trí mách bảo Tống Thành Nam khác với những người khinh miệt cậu ngoài kia, nhưng vào đêm giao thừa này, giữa mùi cơm thơm phức, với món quà nặng trĩu trên đầu gối, cậu không thể chịu đựng nổi dù chỉ một chút sự khinh thường từ người đàn ông này.
"Nực cười lắm phải không." Giọng khàn khàn trầm thấp.
Cậu lại với tay lấy rượu, nhưng chưa chạm đến chai đã bị gõ một cái vào tay. Vô thức ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tống Thành Nam: "Được voi đòi tiên, không phải xưng mình là mầm non của Tổ quốc sao? Hay là mầm non của Tổ quốc phải tưới bằng bia rồi?"
Người đàn ông tự rót cho mình một ly bia, đưa lên miệng, bọt bia dính nhẹ trên môi giống như một nụ hôn trắng dịu dàng lưu luyến.
Cùng với mùi rượu, lời nói của Tống Thành Nam có chút bất cần: "Chẳng có gì to tát, ai sống trên đời mà chẳng gặp chuyện khốn nạn."
Uống cạn một hơi, hương mạch nha thoang thoảng trong không khí dường như khiến người ta cay mắt, Tần Kiến vội vàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi từng nghe anh nói câu này rồi."
"Hửm?" Trái tim Tống Thành Nam như bị một tảng đá đè nặng, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra thoải mái, "Câu nào?"
Cậu nhóc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đã dài hơn của anh: "Hôm tôi cắt tóc cho anh, anh nói ai sống trên đời mà chẳng gặp phải vài đứa trẻ khốn nạn."
Tần Kiến nhếch môi, nụ cười dần hiện ra, cậu dùng lưỡi đẩy má, vẻ mặt tinh quái lại hiện về: "Chú ơi, Tết rồi, hay là con cắt tóc cho chú nhé?"
"Cút xéo." Tống Thành Nam xoa đầu cậu nhóc, "Bớt nhòm ngó tóc của tôi đi, tôi cũng không thích Sakuragi Hanamichi."
Hai người, một lớn một nhỏ nhìn nhau một lúc rồi bật cười, đúng lúc có đứa trẻ khốn nạn nào đó đang đốt pháo dưới cửa sổ, sau tiếng huýt sáo chói tai, tiếng nổ vang lên ầm ầm. Tần Kiến ngẩn người nhìn ra ngoài, cậu chợt cảm thấy bức tường băng giá trong lòng cũng sụp đổ theo tiếng nổ, những mảnh băng vỡ vụn vương vãi khắp nơi, mỗi mặt cắt sắc nhọn đều phản chiếu những điều tồi tệ trong quá khứ của cậu.
Giờ đây, những mảnh vỡ này sẽ không còn như ác mộng bám riết lấy cậu, trói buộc cậu nữa. Chúng giống như những sinh vật bệnh hoạn đang hấp hối, vặn vẹo và héo tàn một cách xấu xí, cuối cùng sẽ chết đi trong đau đớn.
Sau lớp băng giá, là sự mềm yếu và mỏng manh đã lâu không được bộc lộ, run rẩy, lo sợ, chờ đợi một lối thoát, hoặc là... lại rơi vào đường cùng.
Tần Kiến đút tay vào cái áo len mềm mại, cuối cùng hạ quyết tâm hỏi: "... Tống Thành Nam... Anh sẽ đi sao?"
"Hửm?"
"... Anh sẽ rời đi?... Rời khỏi Tân Phát."
Tống Thành Nam im lặng một lúc, gắp một miếng cá kho: "Tay nghề nấu nướng của cậu mà tiến bộ thêm chút nữa, tôi sẽ không đi."
Tiếng pháo bên ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên, tạo lý do hoàn hảo cho sự im lặng khác thường của cậu nhóc.
"Bớt sai bảo tôi đi." Một lúc lâu sau, cậu nhóc mới giả vờ lên tiếng. Cậu vùi mặt vào bát, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt sắc sảo hiếm khi cong lại, trong đáy mắt như nở rộ một rừng hoa, trải ra dịu dàng.
Đột nhiên, cái điện thoại cũ của Tống Thành Nam đổ chuông, tiếng nhạc chuông đơn điệu vang lên trong căn phòng nhỏ.
Tống Thành Nam cầm điện thoại lên, nhìn thấy số trên màn hình, anh hơi nhíu mày, do dự một chút rồi mới nghe máy.
"A lô, mẹ."
– Hóa ra mình biết rất ít về người đàn ông này!
Nhận thức này khiến Tần Kiến cảm thấy rất khó chịu, khi Tống Thành Nam cúp máy, cậu bĩu môi, hờ hững hỏi: "Anh có mẹ à?"
Tâm trí Tống Thành Nam vẫn còn đang trong cuộc gọi vừa rồi, nghe Tần Kiến nói vậy thì chửi thầm "chết tiệt", thuận miệng đáp: "Ai mà chẳng có mẹ."
"Tôi thì không có." Tần Kiến nhìn Tống Thành Nam bằng vẻ thách thức. Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của anh, cậu cởi phăng cái áo len trắng đã chật chội trên người, mặc vào cái áo len màu đỏ rượu.
Tóc cậu nhóc rối bù, ánh mắt cũng rối bời, màu đỏ rượu như ráng chiều cũng không làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu. Cậu lại một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi không có mẹ!"
Tống Thành Nam vẫn còn chìm trong sự tự trách vì đã lừa dối mẹ. Anh xuất ngũ chuyển ngành mà giấu mẹ, nên Tết nhất cũng không về quê, hơn nữa còn giữ nguyên quy tắc trong quân đội, gọi điện báo bình an cho mẹ đúng giờ.
Sợ mẹ có việc gấp lại gọi điện đến đơn vị như trước đây, anh đã cho mẹ số điện thoại mới của mình. Hôm nay là giao thừa, mẹ anh nhớ con trai nên đã gọi điện hỏi han.
Bên này còn chưa hết cảm giác tội lỗi, bên kia lại bị con thú nhỏ đầy gai góc nhìn chằm chằm, Tống Thành Nam bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay búng vào cằm cậu nhóc: "Đêm giao thừa, cậu ngoan ngoãn chút đi, còn làm mình làm mẩy nữa, đừng trách tôi không khách khí."
Thấy anh liếc nhìn mông, con thú nhỏ lập tức trợn mắt.
"Đừng quậy," Tống Thành Nam giữ vai cậu nhóc, đánh giá, "Da cậu trắng, mặc màu đỏ rất đẹp."
Tần Kiến im lặng, cậu nhớ đến người phụ nữ. Bà cũng da trắng, thích mặc đồ đỏ, khuôn mặt như hoa mộc lan trên cành. Mỗi khi bà cười trông như cảnh quay chậm đoá hoa nở rộ trên tivi, băng tan tuyết chảy, xuân về khắp nơi.
"... Mẹ cậu hiện giờ ở đâu?" Tống Thành Nam suy nghĩ một lúc rồi hỏi. Cậu nhóc quá nhạy cảm, cũng quá dễ bị tổn thương. Có vài chuyện nếu cứ giữ kín trong lòng không nói ra, một khi bùng nổ chắc chắn sẽ để lại hậu quả khó lường.
Tần Kiến sững người, đã bao lâu rồi không ai nhắc đến người phụ nữ đó? Từng là chủ đề bàn tán của mọi người, là scandal trong miệng những kẻ nhiều chuyện, sau bao nhiêu năm thăng trầm của cuộc sống đã bị lãng quên từ lâu, trở thành câu chuyện cũ rích.
"Bà ấy đang ở trong tù." Tần Kiến không ngờ mình lại dễ dàng nói ra như vậy, có lẽ là do người ngồi đối diện quá dịu dàng.
Đúng vậy, Tần Kiến có thể nhìn thấy sự dịu dàng từ khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Tống Thành Nam.
"Nhà tù Long Hà." Cậu cười khẩy, "Bà ấy không cho tôi đến thăm. Trước đây không cho tôi tìm bà ấy, bây giờ dù đã vào tù cũng không muốn gặp tôi."
Hồng nhan bạc phận, dùng để nói về người phụ nữ đó rất thích hợp.
Bà tên Bạch Hà, đúng như tên gọi, giống như một đóa sen trắng tinh khôi, lặng lẽ tỏa hương trong hồ.
Bà có nhan sắc, chỉ là sinh nhầm nhà, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông anh em, không được đối xử đặc biệt.
Đến tuổi thiếu nữ, Bạch Hà có một mối tình không thành. Giấc mơ tan vỡ chưa được bao lâu thì bị cha gả cho Tần Thiết Phong có công việc ổn định ở Tân Phát, trở thành người thành phố được sống trong căn nhà cấp cao ở Bắc Kinh, không lo cái ăn cái mặc.
Tần Thiết Phong nghiện rượu, đây là tật xấu đã có từ trước khi kết hôn. Bạch Hà sống với ông ta lận đận sáu bảy năm, cho đến khi khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ ngày nào đã hằn lên những nếp nhăn của cuộc sống, người đàn ông từng là mối tình đầu của bà lại tìm đến.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của người đàn ông, hai người nối lại tình xưa. Bạch Hà kiên quyết đòi ly hôn, quyết tâm đến mức dù Tần Thiết Phong không đồng ý, bà cũng bỏ trốn cùng người tình.
Chỉ là khi đi, bà muốn người tình dẫn Tần Kiến theo, bởi vì... Tần Kiến có thể là con của hắn ta!
Tin tức này quá sốc, sốc đến mức Tần Thiết Phong đang say nghe xong cũng tỉnh cả ngủ.
Hóa ra, sau khi kết hôn một thời gian, người đàn ông kia lại đến quấn quýt, năn nỉ ỉ ôi quan hệ với bà vài lần, thật trùng hợp, từ đó Bạch Hà phát hiện mình mang thai. Lúc đó bà bần thần, đứng ngồi không yên, mọi người đều nghĩ đó là triệu chứng ốm nghén. Nhưng mà thật ra, Bạch Hà luôn lo lắng vì ngay cả bản thân bà cũng không biết đứa trẻ này là con của Tần Thiết Phong hay của người yêu cũ.
Giấy không gói được lửa, bí mật của nhà họ Tần cuối cùng cũng bại lộ. Scandal này đã gây chấn động ở Tân Phát Trấn. Lời đồn đại lan rộng, cả nhà họ Tần bị cuốn vào vòng xoáy dữ dội, số phận của Tần Kiến đã thay đổi hoàn toàn vào năm đó!
Lúc đó Tần Kiến mới 7 tuổi.
Cậu không hiểu tại sao chỉ sau một đêm, cả thế giới lại thay đổi. Mỗi ngày cậu đều phải hứng chịu những ánh mắt soi mói, trêu chọc, chế giễu, khinh thường... Tai cậu đầy những lời lẽ tục tĩu, những lời "thì thầm" không kiêng dè khiến cậu sớm biết rằng đôi khi ngôn ngữ còn bẩn thỉu hơn cả nhà vệ sinh. Cậu ngạc nhiên, thậm chí sợ hãi, tại sao những người hàng xóm từng có vẻ mặt hiền lành lại có thể thản nhiên nói ra những lời khó nghe như vậy? Những người hôm qua còn vây quanh mẹ mình khen ngợi, hôm nay lại quay sang mắng bà là "con đĩ"?
Từ đó, cậu không còn bạn bè, không còn người thân, chỉ còn lại những lời chế giễu, sỉ nhục và bạo lực ngày qua ngày...
Tần Kiến nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, mình đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với quá khứ một cách nhẹ nhàng. Nhưng cậu đã đánh giá cao bản thân, những vết thương ngày cũ dù đã đóng vảy thành sẹo, vẫn sẽ ngứa, sẽ đau, sẽ nhói tận tim gan.
"Anh đã từng bị cả thế giới bỏ rơi chưa? Tôi thì đã từng."
Cậu nhóc co chân lên ngực, nhìn mạng nhện ở góc tường, chỉ còn lại một mạng nhện trơ trọi. Sinh vật nhỏ bé chân dài kia đã đi đâu rồi, có phải cũng bỏ trốn cùng ai đó không?"Người đàn ông đó không thích tôi, thấy tôi quá hung dữ." Tần Kiến cười nhạt, "Từ nhỏ tôi đã không được ai yêu quý, lúc nào cũng cau có. Sau đó lại biết ông ta muốn đưa... Bạch Hà đi, tôi càng ghét ông ta hơn. Để ông ta rời xa Bạch Hà, tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách rất... trẻ con, cuối cùng chọc giận ông ta. Ông ta nói dù tôi có phải con của ông ta hay không, ông ta cũng sẽ không cần tôi, bắt Bạch Hà lựa chọn giữa ông ta và tôi."
Nói đến đây, Tần Kiến nghĩ mình sẽ hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng cậu lại run rẩy, ngón tay run run, lông mi chớp liên hồi, cậu khàn giọng nói: "Bà ấy đã chọn đi theo ông ta... bỏ rơi tôi."
Cậu nhóc nhìn cánh cửa đóng kín, cười khổ: "Ông ta cũng là người đáng thương, trở thành kẻ bị cắm sừng, bị thiên hạ chỉ trỏ thì thôi đi, nuôi con người ta bảy tám năm cũng không biết có phải con mình hay không. Cơn tức này ông ta chỉ có thể trút lên người tôi."
Tần Kiến dụi mạnh mũi, xua tan cảm giác chua xót: "Nhiều người khuyên ông ta đưa tôi đi làm xét nghiệm ADN, nhưng ông ta..."
Cậu nhóc lại nhìn mạng nhện ở góc tường, ánh mắt trống rỗng: "Tôi đã nghĩ vô số lần tại sao ông ta không đưa tôi đi làm xét nghiệm. Ông ta đánh tôi đến chết đi sống lại, nhưng khi say rượu lại cầm ảnh tôi hồi nhỏ gọi con trai." Cậu cười khẽ, "Ông ta hận tôi lúc này, nhưng lại yêu Tần Kiến của ngày xưa, thật nực cười."
"Lại đây." Giữa lúc cả thế giới quay lưng bỏ đi, một giọng nói kiên định trầm ấm vang lên.
Tống Thành Nam cầm ly bia lên, khoác vai cậu nhóc: "12 tuổi tôi đã lén uống rượu trắng của ba, uống bao nhiêu năm nay mới hiểu ra một đạo lý, rượu không giải sầu, nhưng có thể mừng công. Nào, vì sự kiên cường, sự bền bỉ và lòng tốt của cậu, cạn ly!"
......