• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

Ngày tháng trôi qua như quả dưa chuột già, tuy xấu xí, nhưng đập dập, rắc muối vào, cũng có thể làm mồi nhắm rượu.

Tống Thành Nam đã hoàn toàn bén rễ ở cơ quan cộng đồng Tân Phát. Anh gỡ rối từng nút thắt trong công việc cộng đồng vốn rối nùi như mớ bòng bong, phân chia nhiệm vụ trách nhiệm rõ ràng, lại luôn gương mẫu, tận tụy. Anh đã biến một tập thể tụt hậu, liên tục xếp cuối trong các kỳ đánh giá thành đơn vị tiên tiến của năm.

Đại hội khen thưởng được tổ chức tại nhà thi đấu của trường trung học Tân Phát. Khu vực này không có nhà thi đấu nào ra hồn, bất kỳ hoạt động nào quy mô lớn hơn một chút cũng phải mượn địa điểm của trường.

Từ khi được phong danh hiệu Binh Vương, Tống Thành Nam đã lâu không phải ăn mặc chỉnh tề, bị người ta lôi lên sân khấu sắp xếp thế này thế kia, phải kiên nhẫn lắng nghe bài phát biểu hùng hồn của lãnh đạo. Sau khi chịu đựng đủ thứ đèn flash và tiếng vỗ tay, cuối cùng cũng xuống được sân khấu, anh vội vàng trốn ra bên ngoài châm một điếu thuốc.

Đã vào cuối thu, gió thổi xào xạc. Mùa thu phương Bắc mang theo khí chất hào phóng, gió mạnh mây cao, khoáng đạt rộng lớn.

Bỗng nhiên vài tiếng nói chuyện của thiếu niên lọt vào tai.

"Mãi mới có sự kiện náo nhiệt ở trường để xem, đừng có trưng ra cái bộ mặt học giỏi không quan tâm gì của cậu nữa."

"Cậu thật sự không đi à? Tuy nói cơ quan cộng đồng chủ yếu là mấy cô trung niên và cao tuổi, nhưng mấy đứa đi xem về nói rồi, trong đó cũng có vài chị gái xinh đẹp, chắc là mới tốt nghiệp vào làm."

"Không đi, có gì hay ho đâu." Một giọng nói lạnh nhạt đáp lại.

Tống Thành Nam nhướng mày, giọng nói cuối cùng này quá quen thuộc, lạnh lùng, thờ ơ, không chút cảm xúc.

Là Tần Kiến.

Mấy thiếu niên rõ ràng chỉ cách anh một góc tường, Tống Thành Nam thoải mái dựa vào tường, ngẩng đầu phả ra một làn khói dài. Anh khẽ cười, cụp mắt xuống, che giấu chút thất vọng trong mắt.

Hôm nay anh đến trường đã nói với Tần Kiến rồi.

Ba tháng trước, Tần Kiến mua một chiếc điện thoại cũ, nói "cũ" còn hơi nhẹ, nhìn vỏ máy sờn và kiểu dáng cũ kỹ, ít nhất cũng là "đồ cổ" đã trải qua bao sóng gió.

Điện thoại chỉ có chức năng gọi điện và nhắn tin, nhưng lại rất hợp với Tần Kiến. Trong điện thoại cậu chỉ lưu hai số: một số liên kết với một cái đồng hồ điện thoại, ghi chú là Hiểu Hiểu; một số liên kết với một chiếc điện thoại cục gạch khác, ghi chú là "chủ nhiệm Tống" không chút sáng tạo.

Thời gian kết thúc đại hội khen thưởng trùng với giờ tan học cuối tuần của Tần Kiến. Tống Thành Nam đã nhắn tin, định sau khi kết thúc sẽ đón cậu về nhà cùng.

Tống Thành Nam không muốn thừa nhận mình nhớ Tần Kiến, cái kiểu ủy mị này hơi mất mặt. Nhưng thiếu niên luôn vây quanh anh đột nhiên rời đi, không thể tránh khỏi việc bên cạnh và trong lòng anh đều trống trải. Bây giờ đang là cuối thu, cuối tuần Tống Thành Nam bận giúp Thẩm Bình thu hoạch mùa màng, vì vậy anh và Tần Kiến đã hơn nửa tháng không gặp nhau. Khi nhắn tin anh còn hơi phấn khích, còn tính xem hai người sẽ ăn bữa tối thịnh soạn như thế nào.

Tần Kiến trả lời tin nhắn không nhanh lắm, chỉ có ba chữ "Biết rồi". Thằng nhóc dù đã lớn nhưng vẫn không biết cách thể hiện cảm xúc, Tống Thành Nam cầm điện thoại nhìn hồi lâu cũng không phân tích được ba chữ này ẩn chứa tâm trạng gì. Anh gãi đầu, quyết định lần sau gặp mặt nhất định phải bắt Tần Kiến học thuộc mấy biểu tượng cảm xúc thịnh hành mười năm trước.

Tuy không cần Tần Kiến phải đến xem náo nhiệt, nhưng nhìn thằng nhóc đã đến rồi mà không chào hỏi mình một tiếng, trong lòng Tống Thành Nam ít nhiều cũng hơi khó chịu. Thiếu niên từng vượt núi băng rừng để đón anh tan làm, giờ gần ngay trước mắt lại không muốn gặp anh. Tống Thành Nam cười gượng, trực tiếp dùng tay bóp tắt điếu thuốc, tàn thuốc màu xám đen dính trên đầu ngón tay khiến anh cảm thấy hơi đau.

"Vừa rồi ai hút thuốc ở đây vậy? Không phải học sinh trường mình chứ? Không sợ bị giáo viên chủ nhiệm bắt à?" Một nam sinh đầu đinh đẩy Tần Kiến, "Cậu thật sự không vào à? Đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu rồi, tôi tự mình vào xem gái xinh cũng thấy hơi có lỗi với cậu."

Tàn thuốc nhanh chóng bị gió thu thổi bay, nhưng Tần Kiến lại nhìn hồi lâu. Tiếng động ở góc cửa vừa rồi đã khiến mấy thiếu niên chú ý, vòng qua góc tường, Tần Kiến chỉ kịp ngửi thấy mùi cay nồng, và thoáng thấy một vạt áo đang bay trong gió.

"... Tôi không đi." Cậu kìm nén sự thôi thúc trong lòng, "Đợi cậu ở đây."

"Hầy, cậu không vào thì đi theo làm gì, cứ tưởng ngoài học tập ra cuối cùng cũng có thứ gì đó khiến cậu hứng thú."

Thứ gì đó hứng thú? Tần Kiến nắm chặt điện thoại, tin nhắn đó cậu đã đọc không dưới trăm lần, vậy có tính là hứng thú không?

Sau khi tan học, Tần Kiến đứng trước chiếc xe đạp điện của Tống Thành Nam rất lâu mới nhận được tin nhắn.

"Tần Kiến, cậu tự đi xe về nhé, chị tôi vừa gọi điện nói Trụ Tử bị ốm, tôi phải qua đó xem sao."

13 ngày, Tần Kiến lặng lẽ cất điện thoại vào túi, cậu và Tống Thành Nam đã 13 ngày không gặp nhau.

Xe buýt đến làng như một ông già đi vài bước lại phải dừng lại thở hổn hển, lúc đến làng Tiểu Lý thì trời đã sẩm tối.

Tống Thành Nam vén tấm rèm cửa được làm bằng những chiếc kẹp giấy nối lại với nhau, đập vào mắt là cảnh một thầy bói ăn mặc kỳ quái đang đổ một bát nước màu đen xám vào miệng Trụ Tử.

"Làm gì đấy?" Tống Thành Nam bước tới hất đổ bát nước, chất lỏng màu đen sẫm lẫn với tro giấy chưa cháy hết lan ra trên chăn giống như một bông hoa anh túc đen dơ bẩn đang nở rộ. Tống Thành Nam nhíu mày đứng dậy, vóc dáng cao lớn khiến căn nhà vốn đã đổ nát càng thêm chật chội, anh vừa nhìn thầy bói đang tức giận vừa hỏi Thẩm Bình, "Trụ Tử sao vậy? Sao không đưa đến bệnh viện?"

Chỉ một tuần không gặp, Thẩm Bình dường như lại gầy đi một vòng, giống như ngọn cỏ mùa thu ngoài cửa sổ, khô héo úa vàng, lộ rõ vẻ tàn tạ. Mắt cô đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất nhiều. Thấy thầy bói trợn mắt nhìn, cô vội vàng kéo Tống Thành Nam ra ngoài, vừa kéo vừa nhỏ giọng giải thích: "Trụ Tử bị nôn mửa, tiêu chảy từ hôm kia. Chị cứ nghĩ để một thời gian sẽ khỏi, không ngờ càng ngày càng nặng, hôm nay không dậy nổi nữa, uống thuốc cầm tiêu chảy cũng không đỡ, cho nên chị... chị mới mời thầy bói đến xem."

"Hồ đồ!" Tống Thành Nam đẩy người phụ nữ trước mặt ra, sải bước vào nhà bế Trụ Tử yếu ớt nằm trên giường. Anh dùng đầu chạm vào trán cậu bé, thấy đã sốt cao.

"Thu dọn vài bộ quần áo của nó, chúng ta đến bệnh viện ngay!"

"Nó không phải bị bệnh thông thường, đến bệnh viện cũng không chữa được!" thầy bói chắn trước mặt Tống Thành Nam, mặt mày tức giận.

Tống Thành Nam không có tâm trạng để ý đến bà già này, nhưng khi thấy Thẩm Bình cũng hơi do dự, anh lập tức nổi giận, quát lớn: "Linh Đang!"

"Dạ, con ở đây ạ." Theo lời căn dặn của thầy bói, Linh Đang đang tránh mặt nước mắt lưng tròng chạy ra từ phía sau, "Cậu ơi, con ở đây này, Trụ Tử sẽ không chết chứ?"

"Đến bệnh viện thì sẽ không chết, con đi thu dọn vài bộ quần áo của Trụ Tử rồi đi theo cậu." Nói xong, bỏ mặc Thẩm Bình đang bất lực và hoang mang, Tống Thành Nam bế Trụ Tử sải bước ra khỏi nhà.

Bệnh viện ồn ào suốt ngày rốt cuộc cũng tạm thời yên tĩnh lại. Tống Thành Nam ngẩng tay nhìn đồng hồ, 1 giờ 43 phút sáng, Trụ Tử cuối cùng cũng đã hạ sốt.

Trong phòng bệnh, đôi mắt vô hồn của Thẩm Bình luôn nhìn chằm chằm vào Trụ Tử đang truyền dịch, còn Linh Đang đã gục xuống cạnh giường ngủ thiếp đi.

"Không có gì nghiêm trọng đâu, chị đừng quá lo lắng." Tống Thành Nam thấp giọng nói, "Là sốt rét, mấy hôm nay Trụ Tử bị hành hạ đến mức mất nước rồi, bây giờ truyền dịch bổ sung nước, đợi nó tỉnh lại phải cho nó uống nhiều nước."

Anh lựa lời: "Chị, sau này đừng tin mấy thứ mê tín dị đoan nữa, sẽ hại chết người đấy."

Người phụ nữ áy náy gật đầu, mím môi trắng bệch rồi mới nói nhỏ: "Chị không được học hành, chỉ biết trước đây... người nhà chị cũng từng mời thầy bói đến khám bệnh cho chị."

"Người nhà" này đương nhiên không phải ba mẹ của Tống Thành Nam. Sự mệt mỏi và đau buồn trong mắt người phụ nữ hiện rõ. Giọng nói của cô quá nhỏ, giống như đang tự lẩm bẩm. Ánh mắt xa xăm, vô định, không biết là đang nhớ người xưa hay than thở cuộc đời?

Thẩm Bình như vậy, hai năm nay Tống Thành Nam thường xuyên thấy, gầy gò yếu ớt như cành khô sắp gãy, dường như chỉ cần một cú chạm nhẹ là sẽ gãy. Mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc cô suy sụp, còn cô thì luôn ở bên bờ vực sụp đổ, nhưng nhờ vào sự kiên cường của tình mẫu tử mà cố gắng chống đỡ.

Tống Thành Nam nuốt xuống lời trách móc, vỗ vai người phụ nữ: "Chị dẫn Linh Đang đến chỗ em thuê nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho em."

Tần Kiến ngủ không sâu giấc, nhất là những đêm vắng Tống Thành Nam.

Tiếng mở khóa đánh thức thiếu niên đang ngủ mơ màng. Tống Thành Nam về rồi? Vẫn còn mơ màng, cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng.

"Anh về rồi à?"

Trả lời cậu là ánh mắt ngạc nhiên, rụt rè của một người phụ nữ và một cô bé đang đứng ở cửa.

Người phụ nữ xoa xoa tay vào quần rồi mới lên tiếng: "Cậu là Tần Kiến phải không?"

Cô cười gượng: "Tôi là chị gái của Tiểu Nam. À, tôi là chị gái của Tống Thành Nam. Đây là con gái tôi, xin lỗi đã làm phiền cậu ngủ."


Tần Kiến giấu đi sự ngạc nhiên và thất vọng, chỉ còn lại vẻ mặt vô cảm, cậu gật đầu, hỏi ngắn gọn: "Anh ấy đâu?"

"Ở bệnh viện, vẫn đang trông Trụ Tử, à, chính là con trai tôi." Người phụ nữ dè dặt nói.

Ngoại trừ việc cãi nhau và mỉa mai, Tần Kiến chưa bao giờ nói chuyện với phụ nữ ở độ tuổi này. Trong nhà chỉ có hai đôi dép lê, cậu cởi dép của mình ra đá cho cô bé, rồi quay người trở về phòng.

Tắt đèn lên giường, Tần Kiến kéo chăn trùm kín đầu, hơi thất vọng, hơi khó chịu. Nhưng chưa đầy một phút, cậu đã bật dậy như lò xo. Lúc này, một vấn đề nghiêm trọng đặt ra trước mắt cậu.

Họ ngủ ở đâu? Chẳng lẽ là phòng của Tống Thành Nam? Ngủ trên giường của Tống Thành Nam?

Tần Kiến bỗng dưng nổi giận, cậu không tìm ra lý do, cũng không tìm ra lối thoát. Cậu muốn lôi hai người kia ra khỏi phòng Tống Thành Nam nhưng lại cảm thấy mình bị điên rồi.

Cậu liên tục tự nhủ đó là chị gái của Tống Thành Nam, là chị gái, là người thân lớn lên cùng nhau, nhưng dù nói bao nhiêu lần cũng không thể ngăn được sự phẫn uất và ghen tuông trong lòng.

Trong đêm thu miền Bắc, thiếu niên đầu tóc rối bù, thấp giọng chửi thề: "Mẹ kiếp, đáng lẽ lúc nãy ông đây nên ngủ ở phòng đó!"

Ngủ trên giường của chủ nhiệm Tống, để người khác không có giường mà ngủ!

Tống Thành Nam bị cảm giác tê tay đánh thức. Ánh bình minh vừa ló dạng, anh ngồi dậy, lắc lắc cánh tay bị đè suốt đêm, sau đó đưa cổ tay lên trước mặt, nheo đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn kim đồng hồ.

"5 giờ 15 phút." Một giọng nói thờ ơ đột nhiên vang lên.

"Chậc, Kiến đại gia, bị giật mình sẽ chết người đấy." Tống Thành Nam xoay xoay cái cổ hơi cứng, thấy Tần Kiến đang dựa vào tường phòng bệnh nhìn anh.

Tư thế và biểu cảm đều toát lên vẻ khó chịu, như một chú mèo kiêu ngạo mới sáng ra đã bị giẫm phải đuôi.

"Sao cậu lại đến đây?" Tống Thành Nam vừa xoa cổ vừa hỏi.

"Tôi không được đến à?" Thiếu niên lên tiếng, giọng điệu gây sự.

Mùi thuốc súng nồng nặc, Tống Thành Nam tự thấy mình không có chọc giận vị tổ tông này, nhưng vẫn cười dỗ dành: "Được đến chứ, có chỗ nào mà Kiến đại gia không được đến, lại đây."

Phòng bệnh là phòng ba giường, ngăn cách bằng rèm, vì còn sớm, bệnh nhân và người nhà đi cùng đều đang ngủ. Giọng Tống Thành Nam không lớn, nhưng mệnh lệnh đưa ra rất rõ ràng, Tần Kiến đá mũi chân xuống đất, khi đi tới làm như hơi miễn cưỡng.

Ghế trong phòng bệnh không nhiều, Tống Thành Nam dịch sang một bên, nhường một nửa ghế: "Ngồi đây, cho tôi dựa một chút, mệt quá."

Lòng Tần Kiến run lên, móng tay cào mạnh vào lòng bàn tay vài cái mới ngồi xuống, nhưng miệng lại giả vờ nói: "Không phải chủ nhiệm Tống là người sắt à? Công bộc của nhân dân cũng biết mệt à?"

"Bớt lắm lời." Người đàn ông vòng tay qua cổ thiếu niên, đặt cằm lên vai cậu, thả lỏng người rồi nhắm mắt lại.

"Bánh bao nhân thịt heo hành lá? Tôi ngửi thấy mùi rồi." Anh cong môi nói nhỏ, "Biết ngay là con thương chú mà."

Trên bệ cửa sổ phòng bệnh đặt một chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng in hình hai con bướm, đó là chiếc hộp Hiểu Hiểu từng dùng khi còn học mẫu giáo.

Sự thân mật không chút kiêng dè của Tống Thành Nam khiến lòng Tần Kiến như lửa thêm dầu, vừa bùng lên lách tách đã bị tiếng "chú" dội một gáo nước lạnh. Cái lạnh thấm vào máu, lập tức đóng băng giấc mơ đẹp của thiếu niên.

Tần Kiến dường như không biết đau, bứt từng mẩu da thừa trên đầu ngón tay, yết hầu nhô lên trượt lên xuống hai lần, mới giả vờ tức giận nói: "Chú cái gì mà chú, bớt đòi làm lớn đi. Sau này... sau này anh mà còn chú chú con con, tôi sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Tống Thành Nam mở một mắt mơ màng trêu chọc thiếu niên bên cạnh, "Vậy cậu muốn gọi là gì? Muốn ngang hàng với tôi à? Vậy thì gọi tôi là... anh trai nhé?"

Người Tần Kiến cứng đờ, lập tức như bị điện giật. Một cảm giác tê dại từ xương cụt dâng lên, leo dọc theo sống lưng, chạy thẳng lên đỉnh đầu, rồi nhanh chóng lan ra khắp tứ chi. Cậu không biết mình bị sao nữa, chỉ cảm thấy cơ thể run lên không kiểm soát được. Một thứ gì đó đang gào thét, hân hoan, náo động, dường như sắp phá tan cấm kỵ mà không sợ hãi.

Không được mất kiểm soát! Móng tay bấm vào da thịt, nắm chặt tay, cậu nghe thấy giọng mình cứng nhắc hỏi một câu vô nghĩa: "Cái gì?"

"Gọi anh trai nghe thử xem." Tống Thành Nam cười gian xảo.

Tần Kiến nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, lại giống như đang chìm trong nước. Màng nhĩ rung lên, ngăn cách mọi âm thanh của thế giới, chỉ còn lại tiếng "anh trai" mang theo nụ cười kia.

Cậu phải nhanh chóng kết thúc chủ đề này, trước khi mất kiểm soát.

Không được mất kiểm soát! Giọng nói ngày càng yếu ớt lại nhắc nhở cậu. Hàm răng nghiến chặt dần dần nới lỏng, đôi môi mím chặt từ từ hé mở.

"Cút." Cậu nói.

Chỉ một chữ thôi nhưng đã dùng hết sức lực của thiếu niên.

—----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK