- Chị của cậu sao lại chụp ảnh cùng Tiêu Châu vào ngày chúng ta đến buổi họp lớp? Còn nữa, nếu là chị em sinh đôi, vậy tại sao cô ấy lại không học cùng lớp hay cùng trường cấp ba với cậu?
Bạch Nhiễm đen mặt nhìn anh, tên Mạch Vĩ Luân thật lắm chuyện và biết cách hỏi khó. Nhưng nếu cô không giải đáp hết những thắc mắc kia thì chắc chắn anh sẽ tiếp tục nghi ngờ và âm thầm tìm hiểu, đến lúc đó càng thêm rắc rối.
- À, chúng tôi là chị em, bạn của tôi thì cũng là bạn của chị ấy, chuyện này bình thường thôi mà. Lúc ba chúng tôi xuống nhà xe định ra về thì gặp lại bạn học cũ, vậy nên chị ấy về trước, còn tôi và Tiêu Châu đã đến buổi họp lớp và gặp cậu ở đó.
Bây giờ phải giải đáp hết tất cả thắc mắc của Vĩ Luân, cô không muốn anh cứ ôm ngờ vực trong lòng.
- Còn về chuyện đi học thì thật ra...từ nhỏ chị của tôi đã bị bệnh tim bẩm sinh nên không thể đến trường. Ba mẹ đã thuê giáo viên đến nhà dạy chị ấy học những kiến thức cơ bản. Mọi chuyện là vậy đấy.
Kết thúc màn giải thích, cô không quên nở nụ cười vui vẻ để che giấu đi sự căng thẳng vì phải liên tục bịa chuyện. Truyện Huyền Huyễn
- Chị của cậu tên là gì?
Mạch Vĩ Luân vẫn chưa chịu dừng lại, cô thấy mình hệt như đang bị hỏi cung bởi người trong mộng. Chưa bao giờ cô thấy anh "đáng sợ" đến thế. Tuy nhiên câu hỏi này chẳng thể làm khó được cô, bởi lẽ Bạch Nhiễm thật sự có chị gái, chỉ cần lấy tên của chị hai trả lời là ổn thỏa.
- Chị của tôi tên Bạch Ly.
Lúc này nét mặt của anh bắt đầu giãn ra, khuôn miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười "thân thiện".
- Cô ấy có người yêu chưa?
Cô toát mồ hôi, ánh mắt mở to ngạc nhiên, Vĩ Luân hỏi như thế là có ý gì chứ?
- Sao cậu lại hỏi vậy?
Anh nôn nóng muốn biết câu trả lời nên chẳng thể chần chừ thêm:
- Mau nói tôi biết đi đã.
Chẳng còn cách nào khác, thôi thì cô cứ trả lời theo lẽ tự nhiên:
- Chị ấy vẫn chưa có người yêu.
Đây chính xác là những điều anh muốn nghe thấy, Vĩ Luân như mở cờ trong bụng, chẳng biết vì sao anh cảm thấy rất vui khi biết Bạch Nhiễm còn có một người chị song sinh.
- Vậy cậu có biết mẫu người đàn ông của cô ấy như thế nào không?
Bây giờ đầu cô cứ mơ hồ khó hiểu vì không thể đoán được Vĩ luân sẽ nói gì tiếp theo.
- Cậu hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ...
Không để Bạch Nhiễm phải đoán già đoán non thêm nữa, anh giữ nét mặt tươi rói mà nói tiếp:
- Làm mai chị gái của cậu cho tôi đi. Xem như trả ơn đêm qua tôi đã chăm sóc cậu.
Lòng cô dâng lên nỗi bất lực đến cùng cực, gì mà trả ơn rồi còn chăm sóc đêm qua, dường như anh đang thổi phồng mọi chuyện lên một cách hơi thái quá.
- Cậu...cậu muốn tôi làm mai chị ấy cho cậu?
Đột nhiên cô nhớ ra thêm một chuyện, cú sốc lại được nhân đôi, Bạch Nhiễm tiếp tục thốt lên:
- Mà khoan đã, chẳng phải cậu từng nói đang tìm kiếm một cô gái nào đó sao? Bây giờ cậu muốn tôi làm mai chị tôi cho cậu, vậy cô gái kia phải thế nào?
Lần này đến lượt cô hỏi trúng tim đen của anh, thật ra đối với chuyện cô vừa nhắc đến anh cũng chưa có một dự định nào cụ thể.
- Giữa tôi và cô ấy xảy ra chút chuyện, nếu gặp được cô ấy tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.
Thực chất là tình một đêm, anh không biết mặt cô gái kia và có lẽ cô ấy cũng chẳng biết mặt anh. Ban đầu quả thật anh từng nghĩ có thể sau khi gặp lại cô gái ấy thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên, nếu cả hai hợp nhau và có thể tiến xa hơn, biết đâu hai người sẽ có một mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài. Nhưng cũng có thể chẳng thu được kết quả gì ngoài việc anh gửi đến người ta lời xin lỗi, hoặc tệ hơn là không bao giờ gặp lại vì đến thời điểm hiện tại Vỹ Luân cũng chưa có bất kỳ thông tin nào về cô gái ấy.
Nhưng Bạch Nhiễm nào biết ẩn tình bên trong. Thông tin anh nói với cô quá ít ỏi và những điều đó khiến cô nghĩ rằng anh đã có người trong mộng nhưng cả hai đang gặp chút vấn đề nên chưa thể xác định tình cảm với nhau. Bây giờ đột nhiên anh bảo muốn cô làm mai chị gái song sinh của mình cho anh, Bạch Nhiễm đương nhiên sẽ có những suy nghĩ không tốt về việc này.
Bất chợt cô đưa tay đập bàn khiến anh giật cả mình, do hiểu lầm lẫn nhau, cô không rõ chuyện của anh, anh lại không biết sự thật về cô nên Bạch Nhiễm đã cương quyết bày tỏ nỗi bức xúc:
- Cậu không thể làm như vậy được. Vẫn chưa dứt khoát với cô gái kia đã mơ mộng đến chị của tôi. Mạch Vĩ Luân, cậu như vậy có khác gì sở khanh đâu chứ?
Vừa nói dứt câu cô đã thấy mình hơi lỡ lời nên vội chấn chỉnh:
- À không...không phải, ý tôi là cậu làm như vậy thì có khác gì mấy kẻ thích trêu ong ghẹo bướm. Mà thôi, không nói với cậu nữa, tóm lại chuyện này không thể được.
Cô nhanh chóng cầm lấy tấm ảnh trên bàn nhằm "tiêu hủy" chứng cứ:
- Tôi tịch thu bức ảnh này. Cậu...hãy quên chị của tôi đi.