- Tổng giám đốc à, anh ăn nhiều một chút đi.
Bạch Nhiễm siết chặt đôi đũa đang cầm trên tay, cô vội gắp một chiếc đùi gà to bỏ vào bát của anh, hành động như thể "dằn mặt" nữ tiếp viên hàng không.
- Cậu ăn đi, cho cậu miếng to nhất.
Cô cố tình để đầy bát của anh, muốn Tôn Thục Uyên không gắp thêm vào được nữa. Cô ta ngơ ngác vì nào nghĩ mình bị tình địch là một người "đàn ông" đang ra sức ngăn cản. Tuy anh không rõ vì sao cô lại làm như vậy nhưng trong lòng Vĩ Luân đang thầm cười, trông cũng có chút lộ ra mùi "ghen" nào đó thoảng qua đây.
Phần mới lạ và hấp dẫn nhất của buổi lễ kết hôn lại chính là màn đẩy nhau xuống hồ bơi, quậy bưng bừng sau tiệc cưới no say. Thấy mọi người chơi đùa vui vẻ, nhiều người bị đẩy xuống hồ ướt sũng. Tuy thú vị nhưng Bạch Nhiễm cảm thấy không hợp với mình nên vội nói:
- Chúng ta về được không? Tôi không muốn bị rơi xuống...
Bạch Nhiễm chưa kịp nói hết câu đã bị một thanh niên sung sức chạy đến đẩy mạnh một phát khiến cô lao thẳng xuống hồ. Vĩ Luân hoang mang lẫn hốt hoảng, không cần đến ai xô đẩy, anh vội vã cởi bỏ áo vest khoác ngoài rồi lao thẳng xuống hồ "cứu mỹ nhân".
- Cậu có sao không? Nước chỉ đến vai cậu thôi, cứ bình tĩnh.
Anh vừa nhảy xuống hồ đã vội kéo sát cô vào lòng. Bạch Nhiễm vừa ngôi lên khỏi mặt nước đã bị anh vòng tay ôm chặt lấy eo, cả hai mắt đối mắt, đột nhiên nhìn nhau đầu thắm thiết. Cô ngượng ngùng vội đẩy Mạch Vĩ Luân cơ hội ra:
- Tôi biết bơi mà, ai cần cậu cứu chứ.
Anh ngây người vì có chút "quê nhẹ", cô có cần phũ phàng đến thế không, người ta khẩn trương cũng chỉ vì quá lo lắng cho cô thôi.
Bạch Nhiễm đưa tay vuốt tóc và nước đọng trên mặt rồi vội bơi vào bờ. Cô muốn nhìn xem ai đã đẩy mình xuống hồ nhưng không tìm ra do ban nãy cô chẳng kịp thấy thì đã rơi xuống nước. Mọi người vẫn đang chơi đùa tưng bừng, hai chị em Tôn Thục Uyên cũng đang hòa mình vào bầu không khí nhộn nhịp của lễ cưới, vui thì có vui nhưng lạnh chết đi được.
Cơ thể nhạy cảm nên cô liên tục hắt xì, Vĩ Luân ga lăng liền lấy áo khoác còn khô ráo của mình choàng lên người cô, Bạch Nhiễm lại được một phen xém ngượng đỏ mặt:
- Chúng ta về thôi.
Tốt nhất là nhanh chân ra khỏi đây, nếu không một lát nữa hai vị tiểu thư họ Tôn kia đến gần thì anh và cô sẽ không thể dễ dàng ra về.
Trên đường đi, Vĩ Luân ghé vào một shop thời trang, dù sao trang phục cũng đã bị ướt, nếu để thế này về đến nhà thì sẽ bị cảm lạnh. Bạch Nhiễm vào phòng thay đồ thử trang phục, khi cô bước ra lại bắt gặp anh đang nhìn ngắm một chiếc đầm, ánh mắt có vẻ rất chăm chú.
Những dòng suy nghĩ hoang mang lập tức ẩn hiện trong đầu cô: "Đàn ông mà lại xem váy say sưa như vậy, chẳng lẽ cậu ấy...Không đâu, Vĩ Luân trong men như vậy mà".
- Sao cậu lại...?
Cô bước đến gần anh, nhịn không được nên đã chỉ tay vào chiếc đầm hỏi thử, Vĩ Luân nở nụ cười, treo lại chiếc đầm vào vị trí cũ rồi đáp:
- Tôi đang nghĩ nếu cô gái tôi tìm kiếm bấy lâu nay mặc chiếc đầm này, chắc chắn trông cô ấy rất xinh đẹp.
Lời nói của anh như một nhát dao cứa vào tim cô, cảm giác thật sự rất nhói. Anh biểu hiện như thể đã phát hiện ra bí mật của cô, đôi khi còn dành cho cô những cử chỉ dịu dàng, nhưng rồi lại ở trước mặt cô mà nói mấy lời thể hiện sự quan tâm đến cô gái kia. Vì Bạch Nhiễm không biết cô gái ấy chính là mình nên đăm ra suy nghĩ lung tung rồi lại ôm lấy muộn phiền, hụt hẫng.
Ngồi trên xe cô cứ thẫn thờ khi nghĩ đến chuyện anh đã thương một người con gái khác. Cho đến lúc phát hiện ra điều bất thường:
- Hình như đường này...không phải đường về nhà cậu.
Vĩ Luân gật đầu, gương mặt lóe lên tia gian xảo:
- Chúng ta đến quán bar một lát.
Cô chưa hết ngỡ ngàng thì đã đến nơi, Bạch Nhiễm theo anh vào trong, Mạch Vĩ Luân hành động khiến cô chẳng thể hiểu nổi, càng khó bề đoán được.
- Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?
Anh vừa bước đi vừa đáp lại ngắn gọn:
- Cậu cứ theo tôi.
Dừng bước trước một căn phòng, cô bàng hoàng vì thấy cảnh vật có phần quen thuộc. Sắc mặt cô tối lại, trong khi Vĩ Luân đã bước đến mở cửa và bước vào trong. Thấy cô cứ ngây người đứng bên ngoài, anh cất lời:
- Cậu mau vào đây.
Bước chân của cô nặng nề cứ như bị đóng băng tại chỗ, Bạch Nhiễm ngập ngừng:
- Tôi...tôi...
Không thể chờ thêm được nữa, anh bước đến nắm lấy tay cô kéo vào phòng. Cánh cửa đóng lại, tim cô đập thình thịch từng nhịp, cảm giác ngột ngạt vì lúc này đến cả thở cô cũng thấy không thoải mái.
Chẳng dẫn dắt dong dài, Vĩ Luân lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô:
- Cậu xem đi.
Anh đặt chiếc hộp vào tay cô, Bạch Nhiễm hồi hợp lẫn hoang mang vì chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra, cảm xúc hiện giờ trong cô rất hỗn độn, đầu óc không suy nghĩ thêm được nữa.
- Đây là gì vậy?
Tay cô run run, chỉ mở nắp hộp thôi mà cũng thấy khó khăn, người nắm cán lúc này là anh, Vĩ Luân bình tĩnh nói một câu khiến cô sững sờ:
- Vòng tay của cậu không phải rơi mất do hỏng mắc cài mà là bị lực làm đứt.