Rốt cuộc ngón chân cuộn chặt cũng có thể thả lỏng, Thư Loan há to miệng hít lấy không khí. Tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng...
"Cút!"
Suýt chút nữa bị đẩy xuống giường, Tưởng Hạo nhanh tay nắm lấy đầu giường, thấy hô hấp Thư Loan hỗn loạn thở hổn hển đang trừng mắt nhìn bộ dạng của mình, anh cũng không bắt ép nữa cậu nữa, mà đứng dậy bình tĩnh đi vào trong phòng tắm.
Thư Loan cắn môi dưới, ngồi ở trên giường điều chỉnh khí tức, trong lòng và đầu óc đều rất hỗn loạn.
Một lát sau Tưởng Hạo mới từ trong phòng tắm đi ra, nhìn cũng rất bình tĩnh.
"Em bảo Sương Sương đặt phòng khác cho anh, anh cút ra ngoài đi."
Tưởng Hạo cũng không để ý tới bộ dạng sắc bén của Thư Loan, cười lướt qua Thư Loan nằm ở trên giường nói: "Nhưng anh đã bị chiếc giường của em phong ấn rồi. Ừm, xem ra nó muốn anh ở lại phòng này."
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn nửa cái giường bị chiếm lấy, nhìn Tưởng Hạo quay lưng với mình chuẩn bị đi ngủ.
Mà Tưởng Hạo vẫn nằm lỳ ở trên giường vùi mặt vào trong gối giả chết, dự định lừa gạt, nhưng mà qua một lúc lâu cũng không nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm gì.
... Xảy ra chuyện gì?
Sao lại yên tĩnh như vậy?
Phía sau lưng không hề có một chút động tĩnh nào, Thư Loan không hề lên tiếng đuổi anh đi, nhưng cậu cũng không hề rời khỏi phòng.
Tưởng Hạo hiếu kỳ xoay người, lập tức ngẩn ra.
Thư Loan vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, tóc cùng quần áo đều hỗn loạn, còn viền mắt thì đỏ bừng, cúi đầu cắn mạnh môi mình không biết đang suy nghĩ gì.
" Loan Loan?"
Tưởng Hạo cả kinh, đứng dậy đưa tay kề sát vào khuôn mặt Thư Loan hỏi: "Làm sao vậy?"
Thư Loan hít hít mũi.
" Loan Loan..."
Trong lòng Tưởng Hạo có chút ảo não, đây là do anh nóng vội sao?
Dường như Thư Loan cảm thấy có chút mất mặt, quay đầu đi không nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo lập tức ôm Thư Loan vào trong ngực nhẹ giọng nói: " Loan Loan, en đừng sợ... Em phải hiểu rằng, quyền chủ động ở trong tay em, nắm giữ tiến độ trong mối quan hệ của hai ta cũng là em."
"Không cần phải sợ khi thân thiết cùng anh, quyền chủ động nằm ở trong tay em, em có thể vứt bỏ anh bất cứ lúc nào cũng được. Em hiểu chưa? Đừng hoảng hốt."
Thư Loan trầm giọng nói: " Quyền chủ động quái đản... Vừa rồi em nói không cần, thế mà anh còn tiếp tục."
Tưởng Hạo nở nụ cười.
"Loan Loan... Em nói không cần, nhưng ánh mắt của em lại có niềm khát vọng muốn anh tiếp tục. Khắp toàn thân em đều đang dẫn dụ anh, tiết lộ ra niềm chờ mong và cho phép anh làm như vậy của em đấy."
Thư Loan sững sờ.
"Bảo bối, đây chính là điều Mã Liệt muốn, là thông điệp bộc lộ ra sự quyến rũ trong lúc lơ đãng và mê hoặc người khác. Vừa nãy em đã làm được, chính là tâm tình như vậy đấy, em hiểu chưa?"
Thư Loan dùng mu bàn tay lau mắt, hít sâu một hơi nói: "Vậy bây giờ thông điệp muốn anh cút đi đã được truyền đạt tới chưa?"
"Truyền đạt tới, truyền đạt tới rồi." Tưởng Hạo cười gượng sờ sờ mũi, thẳng thắn dứt khoát ôm lấy Thư Loan cùng nhau nằm xuống, sau đó bày ra bộ dạng oan ức nói: "Nhưng mà anh cũng có nhân quyền của riêng mình, đúng không?"
Hừ..."
Đêm khuya, rốt cuộc đèn trong phòng cũng tối.
Thư Loan bị Tưởng Hạo ôm vào trong ngực, ngoài ý muốn lại ngủ rất ngon. Mà sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa đến rạng sáng Thư Loan đã bắt đầu phải chuẩn bị quay phim, liên tục ghi hình tới tối.
Khi màn đêm buông xuống trên con phố trước nhà hát có âm nhạc, một nhóm nam nữ diễn tấu kèn và hát, ở trên đường nhảy múa, vừa ca hát vừa vui vẻ cười nói.
Mà bên trong nhà hát vẫn rất yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài chút nào.
Mã Liệt cười nói với Thư Loan: "Đoạn này rất tốt, tôi cũng mơ hồ biết được cậu am hiểu cái gì. Đêm qua tôi cùng đạo diễn đã bàn bạc nói chuyện cặn kẽ rồi, nếu như cảnh trong nhà hát này thật sự không quay được cũng không sao cả, cũng không tệ."
"Không." Thư Loan nói: "Để tôi thử một lần nữa, tôi học được."
Mã Liệt dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Tưởng Hạo đang đứng ở một bên trêu ghẹo nói: " Còn có thể học được? Làm thế nào, tối hôm qua Tưởng Hạo dạy cậu sao?"
Thư Loan không trả lời, chỉ dời sang đề tài khác nói: "Tôi có một ý tưởng."
"Cái gì vậy?"
Đối với quá trình quay phim quảng cáo lần này Thư Loan vẫn luôn không nêu ra quá nhiều ý kiến, ông muốn Thư Loan ghi hình thế nào thì Thư Loan liền ghi hình như thế, cũng không biết là do tùy tính hay là lười. Bởi vậy lần này Thư Loan nói ra ý kiến của mình, đã khiến Mã Liệt khá kinh ngạc và hiếu kỳ.
"Có thể...có thể thêm một cảnh quay... Ở ngay đây."
Mã Liệt cười híp mắt nói: "Được, cậu nói đi."
Mà sau khi nghe Thư Loan miêu tả xong, Mã Liệt lập tức ủng hộ.
"Quá tuyệt! Cảnh tượng này nhất định rất có sức quyến rũ, chúng ta nhất định phải thử một lần!"
Bởi vậy đêm đó ngoại trừ cảnh quay đã được quyết định từ sớm ra, thì lại thêm một dự án quay phim khác.
"Bắt đầu đi! Trước tiên ghi hình cảnh tối hôm qua."
Trên bậc thang, Thư Loan vẫn mặc bộ âu phục trắng đen kia. Theo âm nhạc vang lên, Thư Loan từ từ đi xuống, tay nhẹ nhàng chuyển qua cúc áo mở ra từng cái một, ánh mắt lấp loé. Không biết chủ nhân của mắt kia nhớ tới điều gì, nhưng trong đôi mắt đen có lòng ngưỡng mộ và ẩn giấu cả tình yêu. Dường như chủ nhân của đôi mắt này muốn đem phần tình cảm này giấu đi, nhưng lại không thể.
Nhưng mà thời điểm sắp xuống lầu, thì bỗng nhiên thấy Thư Loan cài từng cái cúc áo lại, cài chặt không bỏ sót một cái nào.
Mã Liệt nghi hoặc nhíu mày.
Sau khi Thư Loan cài cúc áo xong, kéo ống tay áo và tiếp tục xuống lầu. Phút cuối cùng còn quay về màn hình ống quay nhíu mày, liếc mắt nhìn một chút tràn đầy khiêu khích. Ánh mắt kia hàm chứa rất nhiều ý tứ "Anh muốn, thì anh đến lấy".
Tưởng Hạo chỉ cảm thấy chấn động trong, hận không thể đem cái người đang khiêu khích kia ôm vào trong lòng rồi tàn nhẫn chà đạp.
Tưởng Hạo cúi đầu cười.
Thư Loan của anh, tại sao có thể đẹp mắt như vậy chứ?
"Được...!"
Sau khi Mã Liệt lấy lại tinh thần, cũng vỗ tay dữ dội nói: "Được! Excellent! Gorgeous!" (Xuất sắc! Tuyệt đẹp!)
Đạo diễn cũng rất hài lòng, thậm chí còn nhiệt tình tiến lên tặng cho Thư Loan một cái ôm cổ vũ.
"Xong rồi, thật sự rất hoàn mỹ!"
Tầm mắt Thư Loan nhìn xuyên qua vai đạo diễn vai, nhìn thấy Tưởng Hạo đang đứng ở một bên.
Tưởng Hạo dựng thẳng ngón cái, gật đầu cười.
Thư Loan cũng nở nụ cười.
-------
Sau khi quay phim kết thúc, âm nhạc cao trào trên đường phố vẫn chưa kết thúc, Thư Loan cùng Tưởng Hạo sóng vai đi trên con đường phủ kín lá phong, nhàn nhã đi về phía khách sạn.
" Loan Loan, vừa nãy lúc quay phim..."
Tưởng Hạo nhíu mày hỏi: "Em đang nhớ anh, đúng không?"
"Không có."
"Uh huh." Tưởng Hạo đưa tay dường như muốn nắm lấy tay Thư Loan, nhưng tay mắt Thư Loan lập tức lanh lẹ, đem bàn tay của mình nhét vào trong túi.
Tưởng Hạo cũng không ngại, chỉ lắc lắc đầu nói tới một đề tài khác: "Anh dẫn em đến cửa khách sạn, sau đó anh có việc phải đi."
"Việc gì?" Thư Loan hơi nhíu mày.
"Anh đi gặp một người bạn." Tưởng Hạo liền giải thích: "Anh có một người anh em tốt làm quân y trở về từ Nepal, đã rất lâu rồi bọn anh không gặp mặt nhau, vì lẽ đó người bạn kia liền trực tiếp lên máy bay đến nơi này cùng anh ăn một bữa trước, sau đó mới trở lại."
Thư Loan gật đầu.
Tưởng Hạo hỏi: " Em có muốn cùng đi với anh không?"
Thư Loan kinh ngạc.
"Hắn ta là bạn tốt nhất của anh, anh nghĩ, cũng nên để cho hai người làm quen với nhau một chút?"
Gặp người bạn tốt của Tưởng Hạo...
Thư Loan cúi đầu, dường như còn đang suy nghĩ.
"Em không muốn đi thì cũng không sao đâu."
"Không, em sẽ đi."
Tưởng Hạo cười tươi đến mức mặt mày cong cong.
Sau đó hai người gọi xe đến sân bay.
Thư Loan cùng Tưởng Hạo đợi ở phía bên ngoài lối vào của sân bay, lập tức thấy di động của Tưởng Hạo vang lên, cùng lúc đó thấy một người đàn ông cao lớn kéo vali hành lý bước ra từ bên trong, chào hỏi với Tưởng Hạo.
"Lowell!"
Tưởng Hạo tiến lên ôm ôm lấy người đàn ông cười nói: "Gọi tớ là Tưởng Hạo đi, cái tên đó của tớ vô dụng rồi."
Thư Loan ở một bên đánh giá người đàn ông này, liền thấy hắn có mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, trên mũi là gọng kính tinh tế, trên người là âu phục nghiêm cẩn và sắc bén, hoàn toàn không giống một người làm bác sỹ quân y sinh tồn ở nơi dã ngoại, trái lại càng giống như người trong tầng lớp tinh anh mỗi ngày đều đi làm đều đặn. Đúng là áo khoác trên người khiến cho hắn có thêm mấy phần đại khí.
Người đàn ông nhận thấy tầm mắt của Thư Loan, gật đầu nói: "Tôi tên là Nghiêm Tuân, cậu là?"
"Thư Loan."
Nghiêm Tuân liếc nhìn Tưởng Hạo một chút.
Anh nhớ rằng Tưởng Hạo đã từng khoe khoang vô số lần về người vợ vừa đẹp vừa đáng yêu của mình trong những lần trò chuyện với anh qua điện thoại và wechat, nếu như nhớ không lầm, người ấy tên là Thư Loan?
Tưởng Hạo sờ sờ mũi, không nhìn tới nghi vấn của Nghiêm Tuân nói: "Tớ dẫn cậu đi ăn một bữa tốt đi, tớ mời!"
Tưởng Hạo dẫn Nghiêm Tuân đến một nhà hàng hải sản mang phong cách Bồ Đào Nha nổi tiếng ở Paris, một suất ăn của nhà hàng này rất lớn, nhưng Tưởng Hạo cùng Nghiêm Tuân đều yêu thích hải sản, hơn nữa sức ăn không nhỏ, bởi vậy cũng không có vấn đề gì.
Ba người chọn một vị trí trong góc tối.
Thừa dịp Thư Loan đi toilet, Nghiêm Tuân hỏi: "Người kia chính là người cậu từng nhắc tới, người mà cậu yêu đúng không? Cậu và cậu ta tiến triển tới mức độ nào rồi?"
Tưởng Hạo tự hào nói: "Nắm tay, hôn, "lột"."
"Ha." Nghiêm Tuân nhíu mày nói: "Chỉ vậy thôi sao, vậy đã được tiếp nhận chưa?"
Tưởng Hạo thản nhiên, ngẩng đầu lên nói: "Không, chỉ kém một bước cuối cùng cùng nhau nữa thôi."
Nghiêm Tuân: "..."
Nghiêm Tuân xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Đừng ngứa da, cho cậu xem một thứ."
Nghiêm Tuân nói xong từ trong balo sau lưng lấy ra một túi da bò đưa cho Tưởng Hạo.
"Bên trong có thư an ủi của các anh em và đồ mà tư lệnh nhờ tớ đưa cho cậu."
"Tư lệnh... Cha tớ?" Trong lòng Tưởng Hạo có dự cảm không tốt.
Nghiêm Tuân gật đầu.
Tưởng Hạo liếc nhìn toilet, thấy Thư Loan còn chưa đi ra liền lấy đồ trong túi da ra.
Là một xấp tài liệu.
Sắc mặt Tưởng Hạo lập tức biến đổi.
Nghiêm Tuân thở dài nói: "Tưởng Hạo, từ khi mới bắt đầu thì cậu đã không có cách nào để thoát thân. Không... Nói đúng hơn là trở lại trước kia kể từ thời điểm khi cậu còn bé được tư lệnh nhận nuôi thì cậu nhất định sẽ bị những thứ này đuổi theo và ràng buộc cả đời. Cậu thật sự cho rằng cậu có thể để trốn sao? Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề."
Tưởng Hạo đem tư liệu nhét vào túi, mặt không chút thay đổi nói: "Tớ sẽ giải quyết."
Nghiêm Tuân nhíu mày, không hiểu nói: "Bộ dạng bây giờ của cậu thật sự rất giống một kẻ nhu nhược, Tưởng Hạo mà tớ biết cũng không sợ chết như thế này. Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, tại sao bỗng nhiên lại trở nên cột đầu cột đuôi như thế này?"
"Nghiêm Tuân, cậu biết cái gì chứ" Tưởng Hạo ném túi da bò sang một bên không nhìn tới nữa, gắp một con hàu sống vào trong bát mình rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Nghiêm Tuân nhìn thấy Tưởng Hạo khó chơi, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không làm gì được anh, đành phải hung ác nói: "Tưởng Hạo, cậu trốn không thoát đâu."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nghiêm Tuân rất thức thời rời đi trước. Tưởng Hạo trả tiền xong thì cùng Thư Loan đi bộ về khách sạn.
Trên đường thỉnh thoảng vẫn có người đi đường vãng lai, Thư Loan đi bên cạnh Tưởng Hạo hỏi: "Cãi nhau với Nghiêm Tuân sao?"
Tưởng Hạo gãi gãi đầu nói: "Cũng có thể nói là như vậy."
"Tại sao."
"Bởi vì cậu ấy lo lắng cho anh." Tưởng Hạo nói: " Trong thời gian công tác trong quân đội trước đây có một vài vấn đề nhỏ vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, không có chuyện gì đâu."
Đầu tiên Thư Loan liếc nhìn Tưởng Hạo trong mắt là sự mù mịt không rõ, cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó không chút biến sắc mà rút bàn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Tưởng Hạo.
Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến nhiệt độ cùng xúc cảm mềm mại, Tưởng Hạo sững sờ, cúi đầu liền thấy hai bàn tay mười ngón đan vào nhau.
Thư Loan quay đầu nhìn sang phía khác.
Tưởng Hạo cong cong khóe môi, nhưng lại buông ra.
Thư Loan ngẩn ra, còn chưa kịp tức giận liền thấy Tưởng Hạo đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của mình lần nữa. Lần này không phải nắm tay, mà là một bàn tay lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ, rất ấm áp.
Tưởng Hạo nói: "Tay em rất lạnh."
Thư Loan không dễ chịu nói: "Sẽ giải quyết được vấn đề thôi"
"Ừm."
Mặt mày Tưởng Hạo cong cong.