Nhìn mảnh vải đáng thương run rẩy ở trên không trung, Thư Loan cảm giác mình muốn phát điên rồi.
“Cửa, ở, bên, kia.”
Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà nhìn Tưởng Hạo, hai mắt thâm trầm, một bộ dạng báo trước gió thổi giông tố sắp đến.
Tưởng Hạo bị bộ dạng khủng bố của Thư Loan dọa sợ hết hồn, lập tức chạy như bay đến cạnh cửa “Cành cạch” một tiếng, động tác cực kỳ nhanh nhẹn khoá cánh cửa lại.
Thư Loan: “…”
“Ý em là anh cút ra ngoài cho em!” Thư Loan bạo phát, tức giận đến mức trực tiếp cầm bộ quần áo kia ném mạnh một cái, trùm hẳn lên đầu Tưởng Hạo.
Tên ngốc này!!
Tưởng Hạo bị vải vóc trùm lên, trước mắt lập tức rơi vào một vùng tối om, chỉ có Thư thanh âm tức giận của Thư Loan.
“Anh cố ý!”
“Không không không, anh tuyệt đối không có…”
“Anh cố ý!”
“Anh thật sự không biết…” Tưởng Hạo oan ức, nhìn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
“Anh chính là cố ý! Đừng tưởng rằng em không chú ý ngày hôm nay anh nhìn em với ánh mắt gì!”
“…”
“Thôi được rồi.” Tưởng Hạo có một cảm giác không thể đặt tên rằng Thư Loan tức giận đến mức giơ chân như vậy cũng có chút đáng yêu, tâm trí càng thêm gợn sóng. Thư Loan nói không sai, hôm nay cậu mặc thành như vậy, Tưởng Hạo đã phải kìm chế một luồng hỏa từ lâu. Trong nháy mắt khi quần áo bị trượt xuống, lạc vào trong mắt anh là cơ thể và làn da không hề có chút tỳ vết nào gần như đã khiến anh suýt chút nữa là mất khống chế.
“Nếu em đã nói như vậy …” Tưởng Hạo thẳng tay kéo quần áo đang phủ trên đầu xuống, nhanh chân đi về phía Thư Loan.
“Anh muốn làm cái gì.” Thư Loan theo bản năng lui về phía sau, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã bị Tưởng Hạo vác lên.
Nằm rạp ở trên vai Tưởng Hạo, Thư Loan cắn răng nghiến lợi nói: “Thả em xuống!”
Tưởng Hạo cười híp mắt đặt Thư Loan lên giường.
Trường quay phim có rất nhiều phòng thay quần áo, mà căn phòng này đã trở thành phòng ngủ tạm thời của Tưởng Hạo. Lý do là thời điểm trước kia phải quay phim vào ban đêm, Tưởng Hạo chẳng muốn về khách sạn nữa, bởi vậy rất tùy tiện chọn lấy một cái sô pha để ngủ luôn, sau đó đoàn phim thẳng thắn kê thêm cho anh một cái giường to thoải mái.
Bị Tưởng Hạo đặt vào chăn mềm, Thư Loan há mồm liền muốn cắn lên vai Tưởng Hạo.
“Ah…!”
Tay mắt lanh lẹ Tưởng Hạo lập tức sờ soạng những chỗ mẫn cảm của Thư Loan, khiến cậu nhũn ra, không cắn nổi nữa.
“Tưởng Hạo, anh tên khốn này! Lại đang nổi điên làm gì vậy!”
“Động dục.”
Câu trả lời này có thứ tự đến mức làm cho Thư Loan trợn mắt há hốc miệng.
Nhận thấy được Thư Loan cũng chỉ là xấu hổ, chứ không phải là căm ghét, Tưởng Hạo cười híp mắt hôn lên môi cậu, chậm rãi tiếp tục.
Hiện tại trên người Tưởng Hạo còn mặc bộ áo giáp mềm, mà Thư Loan vẫn đang mặc bộ quần áo và trang điểm để kiểu tóc của nhân vật vương tử dị quốc, nhìn vẫn thật sự là cực kỳ xấu hổ.
Tuy rằng đang ở thời điểm sắp xách súng lên ngựa nhưng đã dừng lại vì lo lắng Thư Loan sẽ sợ hãi và không thích ứng, nhưng Tưởng Hạo vẫn rất thỏa mãn.
Nằm ở trên giường, đầu óc Thư Loan trống rỗng.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán Thư Loan cười nói: “Choáng váng?”
“Tưởng Hạo, anh tiêu đời, anh thật sự tiêu đời rồi.” Sau khi lấy lại tinh thần Thư Loan giận dữ cười, hung thần ác sát trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
“Nhóc ngốc.”
Tưởng Hạo cúi đầu ghé ở bên tai Thư Loan ám muội nói: ” Trong một khắc yêu em, khi ấy anh đã tiêu rồi.”
“…”
Mặt Thư Loan “Vèo” một cái chuyển sang màu đỏ.
Không cứu nổi… Không cứu nổi rồi!
——————
Quá trình quay phim vẫn cứ kéo dài, Tưởng Hạo tranh thủ lúc rảnh rỗi, thừa dịp thời gian rảnh kéo Thư Loan đi chơi. Hai người cũng không thể đi đến những địa điểm quá xa nếu không sẽ làm lỡ việc quay phim, bởi vậy liền đi ngắm hồ nước ở gần đó .
Rakshastal (*) là một cái hồ thần kỳ ở Tây Tạng, cũng là một kỳ quan thiên nhiên.
“Nơi này gọi quỷ hồ.” Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan đi dạo ở bên hồ nói: “Vốn dĩ Quỷ hồ trước mắt và Thánh hồ là một thể, có điều sau đó vì hiện tượng kiến tạo địa chất nên bị tách ra.”
Thư Loan sững sờ mà nhìn cảnh sắc ở trước mắt, nước trong hồ biến thành màu đen sóng ngầm mãnh liệt, mây đen hiện trên mặt hồ dày đặc, sền sệt đến mức nhìn không ra; mà hiện trên mặt Thánh hồ Manasarovar (*) ở sát vách có thể thấy bầu trời trong trẻo, khác biệt rõ ràng. Sự tương phản cực đoan, giống như một là ác ma, một là thiên sứ.
(*) Hồ Dạ Xoa Rakshastal
Biệt danh “hồ Dạ Xoa”, “hồ mặt nguyệt” hay “Quỷ hồ” theo tiếng Tây Tạng có nghĩa là “hồ đen nhiễm độc” vì có hình dáng giống Mặt Trăng và không khí quanh hồ luôn ảm đạm, buồn bã. Rakshastal có diện tích 250km2 và nằm thấp hơn so với hồ Manasarovar khoảng 20m. Hồ nằm ở phía Tây hồ thiêng Manasarovar ở Tây Tạng.
Không giống như hồ Manasarovar, hồ Rakshastal là một hồ nước mặn, không có thực vật hoặc cá sống được ở đây. Tương truyền, hồ Rakshastal là lãnh địa của Lanka – vua quỷ mười đầu. Theo quan niệm của người Tây Tạng, hồ có hình dạng lưỡi liềm, tượng trưng cho đêm tối, cho thế lực hắc ám.
(**) Hồ Manasarovar — Hồ nước ngọt lớn nhất Tây Tạng.
Manasarovar là một hồ nước nằm dưới chân rặng núi Gurla Mandata quanh năm tuyết phủ. Hồ còn được gọi với tên gọi khác là Hồ Mặt Nhật vì có hình dáng gần giống mặt trời. Đây là một trong những hồ có trữ lượng nước ngọt lớn nhất Tây Tạng. Nước ở hồ này là do băng tan từ Gurla Mandata và Kailash tạo nên. Nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy được cả những viên sỏi bên dưới.
Manasarovar là hồ nước ngọt tọa lạc ở vị trí cao nhất thế giới. Hồ nằm ở độ cao 4580m so với mực nước biển, chu vi 88km, diện tích 412km² và điểm sâu nhất tới 82m.
Hồ Manasarovar nổi tiếng về sự linh thiêng và được coi là một trong những hồ thánh ở Tây Tạng. Theo truyền thuyết, uống nước hoặc tắm trong hồ này “sẽ rửa sạch những ô nhiễm và khóa cánh cửa phải tái sinh trong các cõi thấp kém”. Có 7 tu viện lớn của mật tông Tây Tạng ở chung quanh và một số nhà nghỉ nhỏ để phục vụ cho khách hành hương.
Tưởng Hạo cười nói: “Thực ra gọi là Quỷ hồ là bởi vì nước không thể dùng để uống thôi, chứ nó cũng rất đẹp.”
Thư Loan nhíu mày nói: “Anh yêu thích những thứ không trọn vẹn như vậy sao?”
Tưởng Hạo sững sờ, sau đó sờ sờ gò má Thư Loan gò má.
“Em đang nói gì đấy.”
Thư Loan quay đầu đi.
Tưởng Hạo thở dài trong lòng, tìm khoảng đất trống, trải tấm thảm mà đã chuẩn bị kỹ từ trước đó cùng Thư Loan ngồi ở trên đó cùng nhau ăn uống tán gẫu thích ý.
Bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân cùng tiếng gió nhè nhẹ.
Tưởng Hạo cho Thư Loan đưa cho một cái bánh mì nói: ” Loan Loan em nhìn kỹ, Quỷ hồ so với Thánh hồ thì đẹp hơn nhiều. Vẻ đẹp của Thánh hồ chỉ là nét rực rỡ bình thường, còn Quỷ hồ nhìn xa thì thấy khó gần, nhưng nhìn kỹ thì càng cảm thấy xanh thẳm.”
Thư Loan nhẹ nhàng gật đầu.
Bốn phía đều yên tĩnh, hai người ăn xong, Tưởng Hạo cười nói: “Chúng ta chơi một trò chơi nha?”
“Chơi trò gì?.”
“Chơi đoán chữ, người thua phải hôn người thắng một cái.”
Trong mắt Thư Loan đầy sự khinh bỉ mà nhìn Tưởng Hạo.
“Anh trước.” Tưởng Hạo cũng không thèm để ý, hỏi thẳng: “Căn cứ theo nghiên cứu khoa học, ăn quá nhiều cơm thì sẽ như thế nào.”
Thư Loan suy nghĩ một lúc nói: “Mập?”
“Sai rồi, cho em thêm một cơ hội.”
“Mắc bệnh tiểu đường. Không tiêu hóa được.”
“Sai rồi sai rồi.” Tưởng Hạo nghiêm túc nói: “Đáp án đúng, sẽ no.”
“…”
Thư Loan còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Tưởng Hạo đã lập tức nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên mặt Thư Loan một lúc.
Tai Thư Loan lập tức đỏ bừng.
Trong lòng Tưởng Hạo yêu chết đi được, tại sao hôn bao nhiêu lần rồi mà da mặt vẫn mỏng như thế chứ.
“Lần này anh bỏ qua cho em, vì lẽ đó nên anh mới hôn em. Lần sau nếu em lại thua phải hôn anh đó nha.”
Thư Loan lườm một cái.
“Nào, anh hỏi tiếp một câu nữa. Theo một nghiên cứu khoa học, điều gì sẽ xảy ra khi mình nhắm mắt lại. ”
“Sẽ nhìn thấy màu đen.” Thư Loan trả lời một cách bình thường theo thói quen.
Dù sao cậu cũng được hôn.
“Đáp án đúng, sẽ không nhìn thấy bộ dạng anh yêu em.” Mặt mày Tưởng Hạo đều dịu dàng.
“Được rồi, đến lượt em hôn anh.”
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm, sau đó, nhẹ nhàng đứng dậy vòng qua gáy Tưởng Hạo, hôn lên.
“Thật ngoan.” Tưởng Hạo khẽ vuốt gáy Thư Loan.
Sau đó Thư Loan cũng không buông tay, chỉ tựa đầu vào bả vai Tưởng Hạo nói: “Chúng ta phải luôn như vậy.”
“Được.”
“Sau khi trở về em sẽ để Tạ Y Y kiểm tra cho mình.” Thư Loan hơi khó chịu giống như đang nói: “Để xem đã.”
“Được. Giống như trước đây.” Tưởng Hạo cười nói: “Sau khi trở về phải ăn cơm thật ngon, cố gắng ngủ, thời khắc nào cũng phải tuân thủ theo tiến độ của việc trị liệu. Ngủ không được thì gọi điện cho anh, không vui cũng phải gọi cho anh.”
“Chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh trở lại, được không?”
“Ừm…”