• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Khỉ con? Ha ha, chúng nó đều tới rồi.

"Tiểu Dư, cảm nhận được không, đó chính là sức mạnh vĩ đại mà Thần linh trao cho con."

Thiếu nữ nhỏ tuổi mặt ngơ ngác nhìn nam nhân trung niên vẻ mặt hiền từ, lại nhìn xuống hai tay trắng nõn của mình, âm thanh có chút rầu rĩ: "Vì sao lại là con? Bọn họ không thích con, ngay cả quốc sư nhân hậu cũng vậy, có nó, họ sẽ chỉ càng thêm ghét con..."

"Ba ba, họ nói con là tai tinh, có thật không ạ? Lời tiên tri quốc sư đưa ra thực sự sẽ thành sự thật sao? Họ... họ muốn con chết, nhưng con không muốn, con phải làm sao bây giờ? Chết thật sự rất đau, con sợ mình không chịu nổi..."

Chưa nói xong, thiếu nữ nhỏ tuổi đã rơi nước mắt, hai bàn tay mềm mại túm lấy y phục nam nhân trung niên, các đốt ngón tay hồng hào siết chặt vạt áo đến mức trắng bệch, run run rẩy rẩy, khóc không thành tiếng.

Nam nhân nghe tiếng nghẹn ngào non nớt ấy mà cứng đờ, trong mắt xẹt qua tia e ngại cùng buồn rầu, nhưng rất nhanh đã xốc lại tinh thần, vươn tay lau nước mắt trên gò má phấn nộn của thiếu nữ, nam nhân thở dài nói: "Mệnh cách con không tốt, Thần linh đem sức mạnh cho con, hẳn là Ngài có sự lựa chọn của Ngài. Biết đâu, một ngày nào đó không xa, con sẽ là người được vạn người chú mục, phong quang vô hạn."

"Như thế, ở thời điểm đó, con lại làm việc thiện tích đức, lấy việc giúp người làm niềm vui, vì dân trừ hại, mọi người đều sẽ thích con."

"Thật... thật sự?"

"Thật sự. Nhưng mà, con tuyệt đối không thể vì sức mạnh này mà kiêu ngạo hóng hách, coi thường bách tính, xem mạng người như cỏ rác, nhất định phải trở thành người hiên ngang lẫm liệt không thẹn với điều gì, biết không?"

Thiếu nữ mở to mắt, đôi đồng tử xanh lấp lánh ánh nước phản chiếu gương mặt của nam nhân, nhìn thấy nam nhân khẽ cười, cô bé vội vàng lau nước mắt còn sót lại, trong mắt không giấu nổi sự kích động, lộn xộn nói: "Sẽ không... con biết tà bất thắng chính, con... con sẽ đối xử với mọi người thật tốt, so với bất kì ai đều tốt hơn! Tuyệt không làm ba ba thất vọng!"

Thiếu nữ khoa tay múa chân, dáng vẻ tràn đầy sức sống, chợt nghĩ tới gì đó, lại cẩn thận nhìn nam nhân trung niên, ngập ngừng hỏi: "Như vậy... có phải họ sẽ không ghét bỏ con nữa không?"

Nam nhân trung niên mỉm cười, ý cười đong đầy đáy mắt: "Đúng vậy a..."

"Tiểu Dư là một cô bé ngoan, mọi người và quốc sư khẳng định sẽ thật nhanh yêu thích con, bởi vì họ biết, con sẽ vì họ mà bảo vệ tương lai, bảo hộ bọn họ một đời vô ưu."

...

Khởi Dư không một tiếng động mở mắt ra, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm không có ánh sao, ánh trăng ở trên đỉnh đầu cố gắng chiếu rọi xuống cũng không thể xua tan nổi một chút hắc ám xung quanh, yếu ớt lại bất lực.

Cô nghiêng đầu lướt thoáng qua, thấy hai tên đàn ông bên cạnh vẫn ngủ say như chết, nghĩ nghĩ, lại đặt gậy gỗ trong tay sang một bên, trở người đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía trước, để mặc bóng tối hoàn toàn nuốt chửng lấy chính mình.

***

Sáng hôm sau, Kevin theo giờ sinh học của mình tỉnh dậy, vươn người dậy thì thấy Khởi Dư vẫn đang ôm cây gậy gỗ ngủ say sưa, nhìn sang trái thêm tí nữa liền phát hiện anh trai anh giống như chê thân cây đa dựa vào không thoải mái, tự mình nằm thẳng cẳng trên mặt đất đầy bụi bẩn, ngủ đến hôn thiên ám địa, thậm chí không biết mơ thấy cái gì mà cười hề hề suốt.

Kevin trầm mặc vài giây, sau đó quay đầu nhìn trời, phán đoán lúc này hẳn là đã sắp bảy giờ, không muộn nhưng cũng không sớm, vì thế quả quyết đi tới bên người Joe, giống như thường ngày mà đá một phát vào mông anh ta.

"Á!" Joe bị cú đá này dọa sợ, lập tức từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, sau khi ngồi dậy còn mơ màng nhìn xung quanh, tựa hồ còn chưa tỉnh táo.

Giải quyết xong một người, Kevin liền chuyển sang người còn lại, định bụng lay cô dậy, nhưng tay còn chưa chạm tới vai cô thì Khởi Dư đã tức thì mở bừng mắt, giơ hai tay lên, nhanh như chớp nắm chặt cổ tay anh ngăn lại động tác, mười phần cảnh giác.

Kevin khựng lại, giữ nguyên tư thế.

Chỉ trong chốc lát, bầu không khí giữa hai người trở nên thật lúng túng.

Khởi Dư khẽ nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra, có vẻ đã thanh tỉnh không ít, cô thả tay Kevin ra, điềm nhiên nói lời xin lỗi.

"It's okay." Kevin gật đầu, lặng lẽ xoa cổ tay bị nắm tới đỏ. Dù sao cũng là tội phạm, phản ứng thế này thực bình thường, chỉ là sức lực so với những người anh từng tiếp xúc qua thì lớn hơn một chút, thân là đàn ông con trai anh cũng cảm thấy có hơi không chịu nổi.

Kevin dời tầm mắt đi, thầm nghĩ, phụ nữ Hoa Hạ trông vậy mà cũng thật mạnh mẽ.

Tạm thời thấy hai người hiện tại không có việc gì, Kevin không nói hai lời liền xoay người rời đi, rất nhanh đã mất dạng sau lùm cây rậm rạp.

Khởi Dư theo thói quen dùng cái tay vừa ngăn Kevin chà chà vạt áo, sau đó giữ chắc gậy chống người dậy, động tác không hiểu sao có hơi cứng lại, vẻ mặt cũng rất vi diệu.

[ Làm sao vậy? ] Hệ thống nhìn tư thế kỳ quái của ký chủ nhà mình, trong đầu là một loạt dấu chấm hỏi.

Khởi Dư ngả người ra sau tựa lên thân cây, thở dài nói: "Không có gì, chân đau."

[ ??? ] Ngày hôm qua, cô làm cá muối cả nửa ngày không chịu động đậy, thế quái nào ngủ có một giấc thôi mà chân lại đau rồi?

Khởi Dư bây giờ có phần khó chịu, trên người có thương tật, lại bị mất nước gần một ngày, cổ họng bỏng rát đau đớn, đến nuốt nước bọt cũng vạn phần gian nan.

Joe ở bên cạnh phủi mông đứng dậy, thấy cô gái nhỏ mặt mày nhăn nhó không vui, lòng thương của mẹ (?) lại lần nữa tái phát, cơ hồ muốn tràn ra.

Đứa nhỏ này nha, tới nơi này chịu tội rõ là ủy khuất muốn chết, lại kiên cường không khóc, thật là đáng thương...

Ánh mắt sau lưng quá nóng bỏng, Khởi Dư không hiểu sao rùng mình, quay đầu lại, chợt phát hiện gương mặt đẹp trai của Joe hơi vặn vẹo, miệng thì cười mà trong mắt lại dâng trào nước mắt, sự đồng tình cùng từ ái của đối phương mãnh liệt bắn về phía cô.

Khởi Dư: "?" Người này bị cái quỷ gì vậy? Sẽ không phải là ngủ đến điên rồi đi?

Kevin vừa trở về liền bắt gặp thấy cảnh tượng một nam một nữ cách không trợn mắt nhìn chòng chọc vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, một chút ái muội của cô nam quả nữ cũng không có, ngược lại giống hệt hai đứa trẻ con mẫu giáo đang thi đọ mắt với nhau.

Kevin: "..." Anh chỉ mới rời đi có ba phút, thật sự!

Kevin cạn lời đi đến, đặt chai nước đầy bên cạnh chân cô, tiếp đó ném ba quả táo đỏ mọng về phía Joe. Joe giơ tay bắt được ba quả cùng lúc, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của em trai chỉ cười hì hì.

Khởi Dư vừa nhìn thấy có nước, tâm thần đã có xu hướng muốn bay lên, mừng khấp khởi nói cảm ơn với Kevin, không đợi anh kịp nói gì đã cấp tốc vặn nắp chai, vài ngụm liền uống sạch.

Kevin: "..." Thành thật mà nói, anh tuyệt đối không ngờ tới cô cần bổ sung nhiều nước như vậy, vốn nghĩ là cô sẽ để lại hơn nửa chai nước để rửa bắp chân...

Kevin hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình ở cùng hai người này chẳng khác gì bảo mẫu đi trông trẻ.

Khởi Dư thấy mặt Kevin hơi đen lại, liền bắn một tia nhìn khó hiểu cho anh, kế tiếp lại nhớ ra cái gì đó, bừng tỉnh vỗ đầu một cái, áy náy nói: "Anh... chưa uống nước đi? Nếu không, anh lại nói chỗ anh đi lấy nước cho tôi, tôi lấy giúp anh?"

Joe ở ngay bên cạnh đang gặm táo, nghe thấy thế liền tức tốc ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, oán trách nhìn em trai: "Kevin, em thế này thật là không ga lăng, một chai nước thôi mà, ai nào lại bắt ép con gái nhà người như vậy, chậc chậc, chẳng trách sao ——"

Kevin nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nhìn Joe.

Joe lặng lẽ nuốt câu 'vẫn còn độc thân' xuống, thức thời cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp tục gặm táo, một bộ dạng 'không liên quan đến tôi'.

Được rồi, em trai là cẩu độc thân, tuy có chút mất mặt nhưng vẫn là không nên ném hết mặt mũi của em ấy trước mặt phụ nữ thì hơn.

Cảnh cáo Joe xong Kevin mới có tâm tư trả lời câu hỏi trước của Khởi Dư: "Không cần."

Khởi Dư "ồ" một tiếng, lướt qua vấn đề này, không quan tâm nữa.

[ Ký chủ, cô như thế này là không được rồi, quá lãnh đạm! Người ta mới giúp đỡ cô đó! ] Hệ thống bất ngờ ngoi lên, như bị chập mạch mà hùng hổ nói một câu làm cô không hiểu quần què gì.

"Ta làm sao?"

[ Cô bây giờ hẳn là nên giúp lại người ta cái gì đó xem như trả lễ mới đúng nha! ]

Khởi Dư im lặng mấy giây, sau đó âm dương quái khí hỏi: "Mi lại xem cái gì rồi?"

[ ... Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo hàng tỉ. ] Hệ thống thành thật trả lời.

"Giai đoạn nào?"

[ Nữ chính cảm động phát khóc vì nam phụ trả nợ giúp mình. Hai người giằng co nhau mà không ngừng giúp đỡ qua lại cho đối phương. ]

Hệ thống vừa dứt lời, Khởi Dư liền đỡ trán, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ: "Hệ thống, thay vì đọc ba cái thứ linh tinh này, mi dành thời gian uống thuốc nhiều một chút đi."

[ ... ] Nó là vì ai hả!!

Hệ thống tối qua đã tổng kết, chỉ cần giúp ký chủ nhà mình tìm đối tượng, chỉ số ngầu sẽ như nước mà ào ào chảy vào túi. Không tin? Hãy nhìn Mạc Phong mà xem! Phân nửa đều là vì hắn mà có!

Tầm mười phút trước nó đã loại Joe ra khỏi danh sách bạn trai của Khởi Dư, bởi vì hai người này mới đơn độc ở chung với nhau xong, cái gọi là không khí ngại ngùng giữa thiếu niên thiếu nữ một tí cũng không có! Hơn nữa, cô cũng rất phản cảm với sự đụng chạm của Joe, hai người này căn bản không thành đôi nổi.

Vậy còn Kevin? Mặt đẹp dáng tốt, tính cách lại thành thục chính chắn, không trung nhị bệnh như Joe, chắc chắn có thể làm một người bạn trai đủ ôn nhu để cưng chiều người yêu nha!

Hệ thống vừa lên tinh thần lại 'xì' một tiếng xẹp xuống. Lấy biểu hiện của Khởi Dư, dùng mắt thường cũng thấy được cô xem Kevin cũng như bao người khác, hoàn toàn không có không khí khác thường nào với anh cả.

Trường hợp đặc biệt như Mạc Phong, từ lúc tới thế giới này, nó chưa thấy được cô đối xử với ai được như hắn như thế. Hầy...

Hệ thống rưng rưng nước mắt, gạch tên Kevin khỏi danh sách ưu tiên, chuyển xuống hàng dự bị.

Kevin đi tới bên người Joe, trong ánh mắt khó hiểu của anh ta giơ tay ra, nói: "Súng của anh còn bao nhiêu đạn? Khả năng lớn là em phải mượn súng của anh cho tới khi đến được nhà tù."

Ổ đạn của anh chỉ còn đúng ba viên, có cũng như không. Mà súng của anh trai, dựa theo tính cách thường ngày của anh ấy, tám chín phần hẳn là còn nguyên vẹn.

Joe lấy khẩu súng dắt bên thắt lưng ra, ném cho Kevin.

Kevin nhận lấy, mở băng đạn bên trong ra xem, chỉ thiếu có một viên, không sai biệt lắm.

Khởi Dư đứng dưới bóng râm của cây đa thu hết hành động của họ vào trong mắt, không nhịn được mà cảm khái: "Đồ chơi của nhân loại càng ngày càng tiến bộ, thật muốn dùng thử một lần."

[ Đừng nghĩ nữa, cô không động tới nó được đâu. ]

"... Vì cái gì?"

[ Cô không biết sử dụng, đến lúc đó lại quay sang bắn ngược mình thì chết. ] Hệ thống thờ ơ nói: [ Vì sự an toàn của cô, cô tốt nhất cứ làm một người tay trói gà không chặt là được. ]

Khởi Dư: "..." Có thể đừng đả kích nhau như vậy không?

Khởi Dư bị hệ thống chọc tức đến độ sắp thành cá nóc thì Kevin và Joe cùng đi tới chỗ cô, ra hiệu cho cô đi theo hai người họ.

Cô nhấc chân, khập khiễng theo sát bọn họ, tò mò hỏi: "Chúng ta bây giờ đi về nhà tù luôn à?"

Kevin gật đầu: "Ừm, đi nhanh về nhanh. Với tình trạng hiện giờ của cô, không thể ở bên ngoài lâu hơn nữa."

"Ồ."

Ba người đi thành một hàng dọc, Kevin dẫn đầu, Joe bọc hậu, cứ như vậy mà chậm rãi đi về phía trước, Khởi Dư dùng một cái chân lành lặn mà di chuyển, trong lúc đi lại đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng mà bản thân ngày hôm qua bỏ quên mất, vì thế vội vàng lên tiếng: "Kevin!"

Kevin nghe cô gọi cũng không quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Còng tay! Tôi muốn bỏ cái còng tay chết tiệt này ra!" 

"Rất lấy làm tiếc, không thể."

Khởi Dư: "..." Muốn đánh người.

Kevin nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Khởi Dư không dễ coi lắm, đành phải giải thích: "Trên đường hộ tống tội phạm về nhà tù, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, chúng tôi không được phép cởi bỏ còng tay ra cho cô. Chẳng may cấp trên biết được, không chỉ chúng tôi, mà ngay cả cô cũng sẽ bị phạt."

Khởi Dư cảm thấy lời nói của Kevin cũng có lý, thế là không nháo đòi quyền tự do cho đôi tay nữa.

Joe ở phía sau đút hai tay vào trong túi quần, nhàn hạ cuốc bộ, bộ dạng thoải mái như đang dạo chơi.

Trong lúc anh ta đang ngâm nga một bài ca nào đó, thì bên trái cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng 'sột soạt', giống như có cái gì đó liên tục di chuyển, xuyên cây này qua cây khác một cách nhanh chóng.

Ba người không hẹn mà cùng dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Joe nhìn tán cây trong góc rung rung, mang theo linh cảm xấu mà nói: "Kevin, thấy quen thuộc không? Nó đến trả thù em rồi."

Kevin cười lạnh một tiếng: "Dám tới, liền cho nó mấy phát đạn."

Khởi Dư không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết điều mà không hỏi, ngoan ngoãn chờ hành động tiếp theo của họ.

Kevin chuyển ánh mắt lên người Khởi Dư, giọng điệu nghiêm túc: "Dư, hoặc là tự cô chạy, hoặc là tôi cõng cô chạy. Chọn nhanh lên."

Khởi Dư: "Tự tôi chạy."

Kevin gật đầu: "Rất tốt, cố gắng bám sát."

Joe: "Chạy!"

Ba người cơ hồ là không hề suy nghĩ mà chạy thục mạng về phía trước, mà đằng sau, hàng loạt tiếng động ban nãy vang lên càng lúc càng lớn.

Khởi Dư cắn răng, cố gắng xem nhẹ cảm giác đau đớn từ dưới chân truyền tới, dùng dư quang liếc ra phía sau xem tình huống.

Sau khi thấy rõ được hết thảy, Khởi Dư triệt để ngây người.

Cái kia là... khỉ đầu chó à?

Một bầy khỉ gần mười con đu trên cành cây, con nào con nấy hai mắt đều đỏ đến đáng sợ đuổi theo ba người, mỗi nơi chúng nó đi qua đều để lại dấu vết bị tàn phá, cành cây bị nó bẻ gãy không ngừng rơi xuống, dáng vẻ phát cuồng đó tựa hồ như muốn xé xác bọn họ ra vậy.

"..." Khởi Dư im lặng ba giây, sau đó thành khẩn nói: "Hai người lại chọc lũ khỉ này cái gì rồi? Trộm bảo bối hay cướp vợ của chúng nó thế?"

Joe: "..."

Kevin: "..."

Được đấy, đủ vui tính.

Joe không nhịn được cười, vui vẻ nói: "Lỗi của Kevin cả đấy."

Kevin cực kỳ bình tĩnh: "Còn không phải vì anh. Nếu không nhờ em, có khi anh đã bị nó cào rách cái gương mặt mà anh trước giờ vẫn luôn tự hào rồi đó."

"Nhưng em cũng không thể vì vậy mà bắn trực tiếp vào bộ phận xương cốt trên cơ thể nó được!"

"Không phải nó lên thớt thì sẽ là chúng ta lên thớt, anh bị nhược trí đấy à?"

"Kevin, ăn nói cho cẩn thận, anh là anh trai em đấy!"

"Không, anh không phải, em mới là."

Joe mờ mịt nhìn em trai: "???"

Kevin nhướng mày, cười khẩy: "Em đã lên làm anh trai từ tám tiếng trước, anh quên rồi sao?"

"..."

Nhìn Joe bị Kevin nói cho nghẹn họng, Khởi Dư cái hiểu cái không, nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm, hiểu được trọng điểm là được rồi, tiểu tiết gì đó có thể bỏ qua.

Thời điểm ba người đang chạy như điên trên đường, bên cạnh Khởi Dư bất ngờ xuất hiện một con khỉ từ trong đám cây xông đến. Kevin và Joe cùng hoảng sợ, vội vàng hét lớn: "Cẩn thận!"

Khởi Dư theo đường nhìn của họ nhìn đến con khỉ vẻ mặt dữ tợn bất chấp mọi thứ mà nhào về phía mình, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người đàn ông, vung tay quất mạnh cây gậy gỗ lên người con khỉ cách bản thân không đến nửa mét, ngay sau tiếng 'cốp' do da thịt bị đụng chạm là tiếng gào đầy đau đớn của con khỉ đó, nó theo quán tính bị hất ra phía sau, ngã lăn trên mặt đất.

[ + 1 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 1/500. ]

Bảng thành tích vừa hiện lên, hệ thống thật sự không dám nhìn thẳng. Tới thế giới này gần hai tháng trời, thế mà ký chủ nhà nó chỉ thu về được một điểm chỉ số ngầu, hơn nữa lại là điểm hình thức mới ghê chứ.

Joe trợn to mắt nhìn phạm nhân nữ hết sức gầy yếu của họ, líu lưỡi nói: "Ôi Chúa ơi, Dư, sức lực của cô lớn thật đấy, tôi nhìn mà còn sợ thay chúng nó."

Khởi Dư nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, đáy mắt âm trầm đến đáng sợ.

Kevin từ trong kinh ngạc đã bình tĩnh trở lại, vừa vặn bắt được biểu cảm khác thường của Khởi Dư, sự cảnh giác trong lòng lập tức trỗi dậy.

Người này, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Trong hồ sơ, tư liệu bệnh án ghi rõ, Bạch Khởi Dư mắc bệnh hoang tưởng, rối loạn ảo giác mức độ nặng, nhưng mười mấy tiếng ở chung, anh chưa từng thấy cô có biểu hiện lẫn lộn thực hư, ngược lại càng giống như người bị tâm thần phân liệt...

Ranh giới giữa tử hình và tù chung thân, cái giấy giám định đó, hẳn là không thể nhầm lẫn được đi?

Kevin biết không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được muốn thử: "Dư."

Khởi Dư quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh.

"Chân đau không?"

"..." Khởi Dư liếm liếm môi, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Đau, như thế nào không đau?"

Đau chết đi được.

Kevin nghi ngờ nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy chính mình ngớ ngẩn đến buồn cười. Người phụ nữ này kỳ thực không hề đem lại cho anh cảm giác là hai người, từ thần thái đến ánh mắt, rõ ràng vẫn luôn là cùng một người.

Về việc Khởi Dư thỉnh thoảng lại có biểu cảm trái ngược với biểu hiện mà cô thường thể hiện ra, chuyện này rất bình thường, trong nhà tù phải có đến trăm kẻ như vậy, con người có ai lại không có lớp mặt nạ cho riêng mình chứ, nó vốn không hiếm lạ, là tại anh nhạy cảm thái quá.

Kevin nghĩ như vậy liền thở phào, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Khởi Dư, khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Khởi Dư nhún nhún vai, không để ý anh nữa.

Joe vì cố gắng không tổn thương đến lũ khỉ mà bị bọn chúng đem làm mục tiêu toàn lực tấn công, hiển nhiên bị tụt lại phía sau một ít so với hai người kia.

"Kevin!!" Joe vừa né tránh con khỉ bên trái thì lại bị móng vuốt của con khỉ bên phải cào rách cánh tay áo, để lại ba đường máu rõ dài.

Kevin xoay người, lấy súng của mình ra, dùng nốt ba viên đạn còn lại bắn trúng ba con khỉ cách Joe gần nhất, nhận thấy thế tấn công của lũ khỉ yếu đi một ít, Joe nhân cơ hội lấy hơi thở dốc, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.

Joe chạy thật nhanh đến bên người Kevin, bất thình lình nghe thấy anh bình thản nói một câu kinh người: "Em bắn vỡ sọ chúng nó ra nhé?"

Kevin làm như không thấy ánh mắt kinh sợ của anh trai, đặt lại súng bên thắt lưng, lấy súng của Joe ra, mở chốt an toàn.

"Kevin, thật sự không còn cách nào khác sao?" Joe trở tay lau mồ hôi chảy dọc bên quai hàm, liều mạng vắt óc thương lượng: "Em biết đấy, em gϊếŧ hết bầy khỉ này, khẳng định sẽ bị phạt tiền rất nặng đó! Chưa hết, gánh trên lưng gần mười sinh mạng, tối đến em ngủ sẽ thoải mái mà ngủ ngon giấc sao? Lương tâm của em không đau không bất an sao? Em ——"

Chưa nói xong, Joe đã bị Kevin nhìn đến mức sởn da gà, muốn lập tức ngậm miệng, lại nhớ đến an nguy của bầy khỉ tội nghiệp còn đang dựa vào chính mình, lưỡng lự vài giây, chỉ có thể nhường một bước: "Có thể làm tụi nó bị thương, nhưng tuyệt đối không thể gϊếŧ! Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh!"

"Tất nhiên." Kevin đạt được ý đồ, hài lòng mỉm cười. Vốn dĩ anh cũng không định gϊếŧ chúng, chỉ đơn thuần muốn đem ra dọa Joe mà thôi.

Khởi Dư nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Joe: "Anh rất thích tụi nó à? Kể cả khi chúng làm anh bị thương, anh vẫn muốn bảo vệ nó?"

"Đó là điều đương nhiên mà." Joe gật gật đầu, rầu rĩ nói.

Khởi Dư bật cười, dùng tiếng Trung thấp giọng mắng: "Ngu ngốc."

Kevin đang chạy ở đằng trước đột nhiên đứng lại, sau đó cấp tốc rẽ sang một bên khác, hai người phía sau mơ mơ màng màng nối gót anh. Joe hơi ngạc nhiên, không biết vì sao em trai lại đổi lộ tuyến, vì thế hỏi: "Sao thế, Kevin?"

Kevin thở hồng hộc, giơ khẩu súng trong tay lên, đối diện với hai con khỉ từ phía trước nhào đến lần lượt bắn, đợi khi kéo dài một khoảng cách nhất định với bầy khỉ mới cố gắng dành ra chút thời gian trả lời: "Đường đó không đi được."

Joe: "Ở đó có gì à?"

Thấy Kevin đang bận đối phó với lũ khỉ xung quanh, Khởi Dư liền tốt bụng giải đáp thay: "Ở đó, có một con gấu."

"!!!" Joe ngạc nhiên: "Dư, không ngờ đấy, thị lực của cô tốt thế á?"

Khởi Dư cười nhạt, không lên tiếng.

Joe mấp máy môi định nói gì đó thì lại bị Khởi Dư cắt ngang: "Kevin, bên trên."

Kevin ngẩng đầu, không nghĩ tới trên đỉnh đầu mình thế mà có tận năm con từ bên trên nhảy xuống, thao tác không sợ chết này giống như muốn đè chết anh vậy.

Kevin vội vàng né sang một bên, thời điểm chúng nó rơi xuống còn chưa chạm đất thì nhấc chân quét ngã từng con một sang một bên, có con thông minh dùng tay bám chặt ống quần Kevin thì lại bị anh dùng một lực rất mạnh hất ra, ngã lăn lóc về phía sau, đè lên đồng loại của mình.

Kevin nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh nhìn cái chân vừa nãy bị con khỉ kia bám vào cào cho rướm máu của mình, hơi thở dài, tiếp tục đảo mắt quan sát địa hình.

Joe nhìn mấy con khỉ kia đau đớn ngã ở trên mặt đất, lại nhìn ống quần trước giờ luôn phẳng phiu của em trai bị cào rách, máu tươi theo kẽ hở tràn ra, lần lượt nhỏ giọt xuống đất.

Lông mày của Joe cau lại, mắt thấy bên trái mình lại thêm một con liều lĩnh xuất đầu, lần này anh ta không né tránh nữa, nâng tay, thúc mạnh khuỷu tay vào ngực nó, sau đó xoay người tung nắm đấm nện lên mặt nó.

Con khỉ kia kêu thảm một tiếng rồi lùi bước về phía sau, nâng cặp mắt đỏ lòm nhìn chòng chọc Joe.

Joe không để ý nó có thái độ gì, cứ như vậy lướt qua, rất nhanh đã bỏ lại nó đuổi theo hai người kia.

Tuy anh ta yêu thích đám động vật này, nhưng so với em trai, chúng nó không là gì cả.

Joe và Kevin loay hoay đối phó với bầy khỉ, không có tinh lực chú ý tới chỗ Khởi Dư đang chạy lại không có lấy một con xuất hiện!

Khởi Dư thong thả theo bước hai tên đàn ông trước mặt, khẽ nghiêng đầu, thản nhiên nhìn sáu con khỉ cách bên đây năm mét bị đám lá cây quấn khắp người, bọc thành bánh chưng, không thể động đậy.

[ Ký chủ, cô không thể như hai người kia mà đánh một trận với bầy khỉ sao? ]

Khởi Dư chuyển tầm mắt về vị trí cũ, cười nói: "Chân ta đau, tay ta còn bị còng, mi không thấy sao? Mi sao lại nghĩ một cô gái vừa yếu ớt lại vừa bất lực là ta có thể đối tay đôi với tụi nó như hai người đàn ông kia nhỉ?"

"Mi bị ngốc đấy à? Đã nói từ đầu rồi, đừng đánh giá ta quá cao."

[ ... ] MMP, cô nói ai ngốc hả! Nó là sự hiện diện mà nhân loại cả đời hướng đến đấy, ngốc ngốc cái đầu cô!

Khởi Dư khẽ cười, lặng lẽ nhìn từng tán cây cao hơn đầu người che đi bầu trời, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Nam nhân: Con phải làm Chúa cứu thế!

Thiếu nữ: Được, ba ba!

Một trăm năm sau, thiếu nữ cười nhạt rút dây leo ra khỏi lồng ngực nam nhân, chậm rãi lau đi vết máu dính trên tay, cong mắt hỏi: Ba ba, như thế này, người có vui vẻ không?

Nam nhân nhìn thi thể của mọi người nằm la liệt, lại nhìn thân thể đẫm máu của chính mình, trầm mặc.

Đờ mờ, không đúng rồi, bước này đi con mẹ nó sai rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK