Chương 40: Quái vật? Kỳ thực, ta hoàn toàn là một nhân loại bình thường.
[ Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh! ]
Hệ thống trông thấy vài con quái vật con đang bò về chỗ Khởi Dư đang nằm, muốn cứu cô mà không có cách nào, chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn cô bất tỉnh dưới đống đá vỡ này, thực chất, dù có tỉnh hay không cũng khó tránh khỏi bị bọn nó làm thương.
Hệ thống hò hét trong đầu Khởi Dư mãi cô mới chịu chậm rãi mở mắt ra, trong đồng tử xanh lục thế nhưng là một mảnh thanh tỉnh, hoàn toàn nhìn không ra người vừa mới ngất đi là cô.
Khởi Dư ngồi dậy, lắc lắc đầu quăng bay vụn đá trên tóc mình đi, lại phủi áo rũ đi tro bụi dính vào, kế tiếp là rút nửa thân dưới bị đè ra khỏi các bức tường, một loạt hành động bình thản như thể cô đang ở trong nhà chứ không phải nơi ẩn chứa nguy hiểm chết người.
Khởi Dư đứng dậy, nhìn máu đỏ từ các vết xước dài trên cánh tay tím bầm của bản thân chảy xuống, cô mỉm cười nhìn quái vật con ngày một tới gần, thời điểm bọn nó nhảy bật lên, gần trong gang tấc trước mặt cô, cô liền giơ tay trái về phía trước.
Cánh tay trắng nõn tràn đầy vết thương xanh tím bỗng trở nên phình to, làn da mảnh mai thuộc về phụ nữ bắt đầu biến thành gồ ghề gai góc như mấy thân cây già cỗi sần sùi, từng lớp da nứt nẻ cong lên như bị tróc ra, sau đó rũ xuống, như cánh hoa tàn tạ rách nát mà tách ra hé nở.
Gai nhọn cái to cái nhỏ, cái dài cái ngắn mọc lên từ dọc cổ tay cho đến hãm sâu vào bên trong cánh tay cô, hoa văn vân dây xanh lục trải dài xung quanh cái tay không còn là nhân loại của cô tạo thành một ký hiệu ngoằn ngoèo không thể nhìn rõ, cũng không thể hiểu nổi.
Đám quái vật con chỉ vừa mới đối mặt với cánh tay quái lạ lại ghê tởm đó, liền bị sâu bên trong đóa hoa rách rưới hút vào. Chúng nó kêu gào kháng nghị muốn bỏ chạy lại không có cách nào rời khỏi, cứ như vậy mà chui tọt vào trong cánh tay của cô, từng con từng con một đều không thoát.
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 165/500 ]
Hệ thống vừa thông báo thành tích vừa kinh hãi nhìn cánh tay Khởi Dư ngọ nguậy như đang nhai nuốt đám quái vật con đó, mà chính bản thân cô cũng mơ hồ toát ra vẻ thỏa mãn khi được no bụng.
[ Ký chủ, cô... ] Có phải là nhân loại không vậy?
Khởi Dư cúi đầu, nhìn cánh tay xấu xí không ra hình hài lại có thể ghê tởm chết người này, hai mắt híp lại, như vui vẻ lại như châm chọc mà cười: "Có ai không phải là quái vật chứ."
"A, đừng bày ra vẻ mặt đó trong đầu ta, ta không phải thứ khác biệt không giống ai, tộc nhân của ta đều như vậy. Trên cơ bản, ta vẫn là nhân loại." Chắc là.
[ ... ] Sợ đến không dám bình luận.
Khởi Dư lắc lắc tay, thấy nó có dấu hiệu dần trở lại bình thường mới nói tiếp: "Không phải mi hỏi ta thường ngày ăn gì sao? Rất nhiều loại a, quái vật tởm lợm này cũng là một trong số đó. Ta đang vì dân trừ hại đó, ngay cả *Lôi Phong của các ngươi cũng không tốt được như ta đâu."
*Lôi Phong: Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
[ ... ] Vẫn là tạm thời đừng nói chuyện với nhau thì hơn, cô để bản hệ thống một mình ngẫm lại nhân sinh đã.
"Hệ thống, thương thành."
[ ... Làm gì? ]
Khởi Dư bước ra khỏi phòng, một mình đi trên hành lang gạch vụn ẩm ướt: "Nơi này cũng nên đến hồi kết rồi."
[ ... ]
[ Thông báo: Thương thành mở cửa. ]
Trước mắt Khởi Dư hiện lên màn hình chữ nhật to lớn quen thuộc, cô đưa cái tay đã trở về hình dáng nhân loại lên lướt từng món đồ, tới khi lướt đến đồ vật có hình dạng và cái tên rất hoa mỹ thì dừng lại.
"Hệ thống, hiệu quả của cái này thực sự ổn à?"
Hệ thống theo tầm mắt của ký chủ nhà nó nhìn lên quả bom có hình dạng là cánh hoa trắng mượt mềm mại, mới quay đầu đã thấy Khởi Dư vừa nhìn《 Nở rộ giữa vạn vật 》(tên của quả bom) vừa viết hai chữ 'hoài nghi' lên trên mặt, vì vậy khó tránh khỏi giận tím người.
[ Ký chủ, cô có thể nghi ngờ nhân phẩm và con người của bản hệ thống, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ đồ bản hệ thống bán! Nó còn uy tín hơn cả bản hệ thống đó! ] Hệ thống một bên phẫn nộ tức tối như bị đội nón xanh, một bên giảng giải công hiệu của quả bom cánh hoa cho ký chủ thất học nhà mình.
Quả bom cánh hoa này nhìn thì vô hại không có gì đặc biệt, nhưng thực chất uy lực nổ bay mọi thứ xung quanh nó thì phải nói là thượng đẳng! Trên thực tế, cánh hoa này dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, nhưng những người khác từng giao dịch với nó đều không muốn mua loại bom này lần thứ hai, bởi vì sức mạnh của nó tỉ lệ thuận với hậu quả, cho dù có tránh xa tạo khoảng cách an toàn với nó kiểu gì thì nó vẫn có thể nổ đến bên người mua, hại bọn họ chịu thương tích nặng nề, dần dà phản hồi tiêu cực át luôn cả phản hồi tích cực.
Khởi Dư nghe xong vẫn bình tĩnh như thường: "Có đủ để thổi bay hòn đảo này không?"
[ ... Nếu số lượng nhiều thì không thành vấn đề. ] Hệ thống ngập ngừng nói, không quá rõ ràng ý định của Khởi Dư.
"Một bộ năm cái là đủ rồi, đúng không?"
[ Đúng vậy. Cô tính làm gì? ]
"Tìm chết." Khởi Dư tủm tỉm cười.
[ ??? ]
Khởi Dư bấm vào hình đại diện của《 Nở rộ giữa vạn vật 》, ngay lập tức, bảng thông báo mua đồ thành công hiện lên.
[ Thông báo: Mua thành phẩm thành công, thương thành đóng cửa.
- 1200 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu còn lại đã thu thập qua: 375. ]
(Chen ngang giải thích một chút, cái chỉ số ngầu bị khấu trừ là 1575 đã thu thập qua, chứ không phải 165 đã kiếm nhé, đừng nhầm lẫn.)
[ Cô... ] Hệ thống tuy rằng vui vẻ khi quả bom cánh hoa cuối cùng cũng có người mua, nhưng vẫn có phần sợ hãi câu trước của Khởi Dư, trong lòng phức tạp muốn nói lại thôi.
Cô mẹ nó sẽ không phải muốn đi tự sát thật đó chứ?
Từ trong không trung, xuất hiện trong lòng bàn tay của Khởi Dư là năm cánh hoa trắng mẩy mượt mà, kích cỡ chúng nhỏ hơn hơn nhiều so với cánh hoa bình thường bên ngoài, chúng cũng không có mùi hương thoang thoảng dễ chịu như cô tưởng tượng, ngược lại là mùi gay mũi không dễ ngửi như những quả pháo.
[ ... Ký chủ, cách sử dụng bom cánh hoa này là ghi thời gian đếm ngược bắt đầu nổ lên thân chúng, khi nào cô cần tôi sẽ thay cô viết hộ. Quan trọng nhất, đừng sơ ý làm rơi nó, một khi cô chưa viết thời gian mà để nó chạm đất, thì nó sẽ tự động nổ tung tức thì. ]
[ Chúng không có phân biệt địch hay ta, chỉ cần trong phạm vi chúng nó vẫn nổ được, chúng nó sẽ toàn lực san bằng nơi này bằng uy lực khủng khiếp. Thế nên là, hi vọng cô cẩn thận cất giữ, ngàn vạn lần đừng làm rơi nó. ]
Đây chính là lý do tại sao người mua hàng lại ghét sản phẩm tuyệt vời này của nó đến vậy, họ bất cẩn nên ăn thiệt mà còn oán trách cái rắm, có phải nó không cảnh báo trước khi giao hàng đâu. Hệ thống rưng rưng nước mắt nghĩ.
"Perfect." Khởi Dư cầm một cánh hoa lên ngắm nghía, trong mắt hàm chứa ý cười quái đản.
[ ... ] Rõ ràng được đánh giá khen ngợi, nhưng nó tự dưng có một loại dự cảm không lành tí nào.
Khởi Dư bỏ cánh hoa kia xuống, chọn ra ba cánh hoa liền kề gần đốt ngón tay: "Hệ thống, trước hết viết *một canh giờ lên ba cái này đi."
*Một canh giờ = 2 tiếng.
[ Cô chắc chứ? ]
"Đương nhiên."
Khởi Dư chỉ vừa dứt lời, ba cánh hoa cô chọn đã bất ngờ hiện lên '2:00:00' rồi bắt đầu đếm ngược. Khởi Dư thả một cánh hoa dưới đất, xong nhấc chân tiếp tục đi trên hành lang, mỗi khi đến khoảng cách rất xa, cô sẽ lại thả một cái khác xuống, đủ để phạm vi phát nổ của chúng nó lên tới mức tối đa lại có thể trợ giúp cho nhau.
Thả hết những quả bom cánh hoa có thời gian, còn dư lại hai cái, Khởi Dư không chút để ý nhét vào trong túi quần, hoàn toàn không có dáng vẻ sẽ sợ làm rớt nó rồi bị nổ bay người.
Khởi Dư chỉ vừa mới bước thêm năm bước, trong lối rẽ hành lang đột nhiên xuất hiện một con thằn lằn hình người to lớn đang ôm thi thể tàn tạ chạy đi. Da toàn thân của nó màu xanh lục, các vân da dưới bóng đèn yếu ớt của hành lang như biết phát sáng, tứ chi cuồn cuộn cơ bắp của nó đạp trên mặt đất tạo thành tiếng vang khó nghe, móng tay đen xám dài bất thường thay thế cho móng vuốt, phía sau nó là cái đuôi dài chừng bốn *thước đang đung đưa qua lại.
*Ở Trung Quốc, 1 thước = 0,33 mét.
Con thằn lằn này ngoại trừ bộ quần áo tù nhân rách rưới có số thứ tự '31' trên người ra thì không còn bất cứ dấu vết gì chứng minh nó đã từng là con người.
Khởi Dư dừng lại, lẳng lặng nhìn nó vừa đi vừa gặm nhấm thi thể trong tay, ánh mắt u ám: "A, thật trùng hợp, người quen cũ."
Nghe thấy tiếng nói chuyện, thằn lằn ngừng động tác, ngẩng đầu lên, bắt gặp cô gái nhỏ đứng yên ở đầu hành lang, thấy có con mồi mới tươi sống hơn cái thứ nó đang gặm liền quả quyết vứt thi thể méo mó đó sang một bên, hấp tấp nhào đến chỗ Khởi Dư.
Khởi Dư cười cười, cũng không nhanh không chậm tới gần nó, miệng lẩm bẩm: "Đến đây đi, tao còn chưa tính sổ xong với mày vụ ở nhà ăn đâu. Lần này, tao sẽ móc hết hai tròng mắt của mày."
Thằn lằn chạy đến trước mặt Khởi Dư, há miệng muốn cắn cổ cô thì lại bị cô nhấc chân đạp mạnh vào bụng, khiến nó không kịp phòng bị bay ra đằng sau, đập lưng lên bức tường gạch sần sùi gai góc.
Khởi Dư chầm chập đi tới, tay trái lại lần nữa mất đi hình hài thuộc về cánh tay của nhân loại, so với lần mảnh cánh tay tách ra tạo thành lớp da như đóa hoa, thì bây giờ nó lại biến thành tấm thép hình bầu dục, màu da nâu sạm như thân cây già cỗi không có thay đổi, nhưng hệ thống không hiểu sao lại nhìn ra các góc cạnh sắc bén được ẩn giấu trong đó.
Thời điểm thằn lằn đứng hẳn dậy thì Khởi Dư cũng đã đi đến trước mặt nó, cô tiếp tục đẩy ngã nó, khi nó nằm trên đất liền nghiêng người ngồi lên bụng nó, hai chân cô cũng triệt để biến dạng, như mấy gốc rễ cây lâu năm quấn lấy tứ chi to lớn của thằn lằn, ghim chặt nó trên sàn nhà làm nó không động đậy nổi.
Khởi Dư dùng cái tay còn lại vẫn còn hình dáng nhân loại đưa tới trước mặt thằn lằn, ngón tay chạm đến hốc mắt nó, từ từ luồn sâu vào.
"Grừ ——!!!!"
Tròng mắt bị dị vật đâm vào trong, thằn lằn đau đớn thét lên, thân thể bóng nhẫy giãy giụa kịch liệt, nhưng thứ ngồi trên người nó giống như gông cùm xiềng xích, có gồng cơ lên cỡ nào thì nó vẫn không có cách nào nhúc nhích thoát khỏi.
[ Ký chủ, tai cô chảy máu rồi kìa! ]
Một bên tai đau như bị kim nhọn chọc thật sâu vào bên trong, nhưng Khởi Dư vẫn thờ ơ không mấy quan tâm, bàn tay trắng nõn nhét trong hốc mắt của thằn lằn ngọ nguậy liên tục, năm ngón tay thon dài đẫm máu xuyên qua các dây tơ nắm chặt tròng mắt màu vàng kim, kéo mạnh.
'Bụp!'
Khởi Dư rút tay về, đồng tử vàng kim bên phải của thằn lằn cũng bay ra, từ từ lăn trên mặt đất, từng giọt máu thưa thớt chảy ra thấm vào mặt sàn bê tông màu xám dưới chân bọn họ.
Thằn lằn thở phì phò, hốc mắt trống rỗng không ngừng ứa máu chảy xuống nửa bên mặt, cái đuôi cố gắng lắm mới thoát khỏi trói buộc vừa mới đưa lên muốn đập Khởi Dư, lại bị mấy gốc cây quấn lên đè xuống đất.
[ + 10 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 175/500. ]
Hệ thống run rẩy trốn trong một góc nhỏ ở đầu Khởi Dư, từ đầu tới cuối chỉ có thể chứng kiến một màn tàn bạo của ký chủ nhà mình, không thấy không được.
Hu hu, đầu óc của ký chủ lại hỏng rồi! Cứ mỗi lần bị đau ký chủ của nó sẽ lại biến thành thế này, đáng sợ muốn chết!
Khởi Dư lặp lại hành động cũ móc nốt con mắt còn lại, đối diện với vẻ mặt dữ tợn tràn ngập đau đớn của thằn lằn cũng chỉ cười nói: "Tao biết thứ hàng phế phẩm như mày có khả năng phục hồi vết thương, dù rất sẵn lòng nhưng tao không có thời gian cùng mày chơi đùa."
[ + 10 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 185/500. ]
"Vậy nên là, nói lời chào với thế giới này lần cuối đi."
Thằn lằn giống như nghe hiểu lời Khởi Dư nói, hung ác thét gào, cả thân thể to con của nó vội vàng lắc lư một cách dữ dội, tứ chi cuồn cuộn cơ bắp dưới những lớp rễ cây gồ ghề nổi đầy gân xanh, các cơ gồng đến mức lớn nhất cũng không xê dịch được rễ cây mềm oặt này.
Khởi Dư cười nhạt, tay phải đầm đìa máu cuối cùng cũng biến đổi như những thứ khác, Khởi Dư nhấc tay đè lên khuôn mặt màu xanh dưới thân, thằn lằn hoảng sợ gào ầm lên, động tác giãy giụa càng kịch liệt.
Trên hành lang dài hẹp lạnh lẽo, hai bóng dáng thon dài được bóng đèn chiếu đến hắt trên bức tường gạch vụn ẩm mốc, hai bóng dáng đó một cái đứng yên bất động, một cái di chuyển không ngừng, thời gian dần dần trôi đi, bóng dáng di chuyển đấy ngoan ngoãn không động đậy nữa, cuối cùng hắt trên tường chỉ còn lại một bóng dáng.
Khởi Dư đứng thẳng dậy, khắp cơ thể đã trở về hình hài mảnh mai ban đầu của nhân loại, cô quay đầu, chầm chậm nhấc chân rời khỏi, lại một thân một mình bước đi trên hành lang vắng bóng.
Mà tại nơi cô vừa ngồi, quái vật thằn lằn triệt để biến mất, chỉ để lại mảnh áo rách rưới in số thứ tự '31' trơ trọi nằm đó làm dấu vết nó đã từng xuất hiện.
[ + 40 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 225/500. ]
Khởi Dư híp mắt cười, trong đôi mắt xanh lục quỷ dị mang theo tia lười biếng thỏa mãn, cô thở dài: "Đã qua bao lâu rồi?"
[ Mười, mười phút. ] Hệ thống run rẩy trả lời.
"À." Khởi Dư đứng lại, nhìn cuối hành lang dẫn đến hai lối rẽ trái ngược nhau: "Mi nói, ta nên đi đường nào? Quản lý số 11 và em trai anh ta ở nơi nào trong hai con đường này?"
[ ... Bên phải. ]
"Cảm ơn sự giúp đỡ của mi."
Khởi Dư khẽ cười, xoay người đi vào hành lang bên phải.
***
Trong căn phòng chứa giấy tờ lập lòe ánh đèn, Joe toàn thân đầy vết thương lớn nhỏ, anh ta giữ chặt hai cánh tay đang muốn đâm thủng đầu mình của quái vật hai đầu, lại bị móng vuốt sắc nhọn mọc ra giữa lòng bàn tay của nó đâm xuyên qua mu bàn tay, anh ta cố nén đau đớn, gào lên với người bên cạnh: "Số 2 của khu B ở đâu? Mẹ kiếp, anh biết cái nhà tù chó má này chẳng làm được chuyện tốt gì mà!"
Kevin che miệng ho khan, cả người cũng không khá hơn anh trai mình là bao, anh đè chặt quái vật bốn tay ở dưới thân, tay kéo thùng đựng giấy bằng sắt bị vỡ nằm ngay bên cạnh ra, nhấc cao đập liên tục vào cái đầu tròn bóng mất đi ngũ quan chỉ còn lại những con mắt của quái vật bằng lực đạo lớn nhất, thẳng cho đến khi nó biến thành máu thịt nhầy nhụa không thành hình, không còn khả năng tấn công mới dừng lại.
Joe giơ chân đá thật mạnh vào người quái vật hai đầu làm nó bắn ra phía sau, cơ thể tím đen bị cây treo móc áo tựa trên bàn làm việc thành một góc nghiêng đâm thủng bụng, quái vật còn chưa kịp làm ra hành động gì thêm thì Joe đã nhanh tay cầm súng nã đạn liên hồi vào hai cái đầu dài ngoằn của nó, động tác nhanh đến mức nó không kịp phục hồi vết thương, cứ như vậy mà tử vong.
Joe ném hai khẩu súng hết sạch đạn đi, phi tới chỗ Kevin, xé áo khoác thành hai nửa quấn vào bả vai em trai cột chắc vết thương bị cứa sâu, nhìn mấy mảnh vải dài đó nhanh chóng nhiễm máu đỏ, đáy mắt không nhịn được chua xót.
Em trai ác ma thảnh thơi thích ngủ của anh ta có bao giờ chật vật như thế này đâu? Toàn là em ấy bắt nạt người khác, chứ người khác sao có thể động đến em ấy?
Kevin bịt miệng ho hai tiếng, mượn lực của Joe ngồi thẳng người, nhíu mày nói: "Em cũng không rõ số 2 ở nơi nào, nhưng hẳn là gã chưa rời khỏi tầng hầm khu B đâu. Joe, chúng ta nhất định phải đi tìm khu A số 23, trong chúng ta ai cũng có thể chết, chỉ riêng hắn là không được."
Joe nghiến răng, kéo tay Kevin vòng qua vai mình, nâng anh đứng dậy, hai người mang theo thương tích cùng nhau chậm rãi rời khỏi căn phòng chứa giấy tờ vừa xảy ra thảm chiến này.
***
Tầng một của khu B, sau khi Khởi Dư bị đống bức tường vỡ vụn đè rớt xuống dưới được ba phút, Tiêu Hà rốt cuộc cũng phản ứng lại được, vội vã chạy tới nơi bị đập thành một cái hố to đó, còn chưa kịp nhảy xuống thì bả vai hắn đã bị người ta giữ lại.
Tiêu Hà quay đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn người phía sau, khi thấy rõ được là ai, hắn có phần hòa hoãn lại, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu mà cau mày: "Quản lý số 1, ông đang làm phiền tôi đấy."
Quản lý số 1 là người đàn ông với gương mặt có góc cạnh hết sức đẹp trai, kèm theo đó là sở hữu vóc dáng cao to có sức quyến rũ phái nữ, là quản lý đầu tiên đến nhà tù này, cho dù đã bước vào tuổi trung niên, nhưng nhờ huấn luyện thường xuyên mà vẫn giữ được cơ thể săn chắc thon gọn.
Nhưng dáng vẻ đẹp trai ngời ngợi của trước kia đã biến mất không thấy tung tích, hiện tại, quản lý số 1 cả người đầm đìa máu tươi, mái tóc vuốt ngược gọn gàng giờ phút này đều rối tung cả lên, trên đỉnh đầu dính máu còn chứa cả đống thịt vụn của thi thể và nội tạng, ông ta lột hẳn bộ áo bó sát màu đen đã bị cào rách không còn sót lại bao nhiêu mảnh vải ra khỏi người, để lộ bộ ngực trần rám nắng đầy vết thương nông sâu kéo dài từ vùng bụng đến vùng ngực, trông vô cùng ghê rợn.
Cánh tay giữ lấy vai Tiêu Hà khắp nơi đều có dấu răng dữ tợn cắn sâu vào, không biết bị quái vật nào gặm mất một miếng thịt mà vết thương ở cổ tay còn lộ ra cả gân cơ bắp và xương trắng.
Quản lý số 1 dùng cái tay có thể coi là lành lặn lau máu trên mặt, khi đụng phải vết thương bị quái vật cào rách ở bên má trái liền không khỏi nhăn mày, trong ánh mắt nghiêm nghị sát phạt ẩn ẩn nét thở dài.
Quản lý số 1 kéo Tiêu Hà rời khỏi mép hố mà không màng hắn giãy giụa, một bên nắm cổ áo hắn kéo lê trên mặt sàn bê tông trắng xám đã nhiễm bẩn, một bên bất đắc dĩ lắc đầu: "Số 23, cậu nên biết, cậu là nhân vật trọng điểm tầng trên cần bảo vệ. Cậu tính làm gì? Nhảy xuống cái hố đó đi chịu chết? Nếu đúng là như vậy, thành thật xin lỗi vì phải làm cậu thất vọng."
Tiêu Hà lông mày cau chặt như có thể kẹp chết ruồi, hắn đưa tay về phía sau cầm lấy cổ tay cứng cáp có lực đang nắm cổ áo hắn, cắn môi nói: "Số 44 ở dưới đó..."
Bỏ qua thành tích khiến người người phải dè chừng và quá khứ huy hoàng ai cũng kính sợ, thì Tiêu Hà hắn chỉ đơn thuần là một thiếu niên nghiện mạng cả ngày không ra khỏi cửa mà thôi.
Hắn rất lười, đặc biệt lười, chính là cái loại lười đến độ ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng, bởi vì vậy, một thiếu niên chân yếu tay mềm như hắn thực sự không làm gì được một gã đàn ông đã trải qua bao nhiêu năm huấn luyện khắc nghiệt.
Tiêu Hà lần đầu tiên trong cuộc đời hối hận vì trước kia bản thân không chịu đứng dậy tập thể dục một chút, để bây giờ chỉ đối phó với một cánh tay đã tràn ngập vết thương lớn nhỏ thôi hắn đã dùng toàn lực cũng không thoát ra được.
"Số 44? Là tội phạm nữ mới tới của khu A à? Số 23, tôi không biết từ khi nào cậu có lòng yêu thương bạn cùng khu như vậy đấy." Quản lý số 1 cảm nhận lực giãy giụa yếu ớt trong tay mà buồn cười: "Thôi nào, số 23, hiện tại cơ thể tôi cũng không được ổn cho lắm, tôi không còn nhiều sức lực để mà nhảy xuống hố cứu bạn cậu, thông cảm cho nhau chút đi."
Tiêu Hà không nghe, nhất quyết muốn làm theo ý mình: "Vậy thì thả tôi ra. Tôi tự đi cứu cô ấy, không nhờ ông."
Quản lý số 1 đỡ trán: "Cậu làm sao vậy số 23? Số 44 bỏ bùa mê thuốc lúa gì cho cậu ăn hả? Trước kia thờ ơ nhìn người khác bị bắt nạt, thấy chết không cứu, chỉ chìm đắm vào thế giới của mình không để ý ai, tôi thấy cậu cũng vui vẻ với cuộc sống đó mà? Cậu như thế này khiến tôi thật không quen chút nào."
Tiêu Hà mím môi, ánh mắt có phần né tránh, nhưng động tác trên tay không hề có dấu hiệu ngừng lại, vẫn dùng sức lực yếu như gà cố bẻ ngón tay đang nắm chặt cổ áo mình của quản lý số 1 ra cho bằng được.
Hắn đương nhiên biết bản thân không bình thường sau lần chạm mặt Khởi Dư. Nhưng là, đứng ở phía sau nhìn tấm lưng mảnh mai của Khởi Dư, hắn rất khó chịu, hắn không thích cảm giác bị đẩy ra như thế.
Hắn, chỉ đơn giản là không muốn cô lẳng lặng bước đi một mình mà thôi, hắn khác thường ở chỗ nào chứ?
Đúng vậy, hắn khác thường ở chỗ nào chứ? Hắn vốn nên là như vậy!
Trong lúc Tiêu Hà phân vân không biết có nên cắn tay của tên khốn đang nắm cổ áo mình hay không, thì hắn đã bị người ta kéo lê ra khỏi nhà giam khu B, đi đến sân trước.
Tiêu Hà còn chưa kịp tỏ thái độ đã bị quản lý số 1 dùng một lực thật mạnh đẩy ra một bên, trùng hợp thế nào nơi đó lại là chỗ đi xuống, thành ra hắn lăn lộn trên bậc thang cao gần chục bậc ngã xuống thảm cỏ nhầy nhụa máu tươi của sân vườn phía dưới.
Tiêu Hà kìm nén đau nhức ngẩng đầu lên, bắt gặp cảnh quản lý số 1 nắm lấy cây côn thép không biết lấy ở đâu ngăn lại cái chân nhọn hoắt đầy lông tơ của quái vật nhện đang làm tổ trên mặt tường tầng lầu của khu B đang muốn đâm ông ta.
Quản lý số hất cẳng chân của quái vật nhện đi, nhấc cao súng bắn hai phát về phía nó, khi bị đám tơ màu trắng bám vào người cũng không phản kháng, để mặc nó kéo lên, trước khi cùng quái vật lên tầng năm của khu B, quản lý số 1 còn bớt chút thời gian quay đầu nhìn về nơi Tiêu Hà đang ngồi, hét lớn nói: "Số 23, tìm quản lý nào khác hoặc kiếm đại chỗ nào đó trốn đợi tôi trở về, nếu để tôi biết được cậu dám quay lại lầu một chịu chết mà đi cứu số 44 trong cái hố đó thì cậu chết chắc! Đây không phải nhắc nhở, nó là một lời cảnh cáo, số 23, tôi sẽ còn trở về đó!"
Tiêu Hà chớp chớp mắt nhìn quản lý số 1 để lại lời cuối cùng rồi biến mất cùng quái vật nhện, nghe được câu cảnh cáo của ông cũng không có chút gì gọi là để tâm.
Hắn từ nhỏ đến lớn đã không nghe lời của người khác, bây giờ lại càng không.
Hắn muốn làm gì thì làm cái đó, ai cũng không thể ra lệnh cho hắn làm bất cứ cái gì.
Tiêu Hà đứng dậy, đưa tay phủi bụi đất bám trên người đi, không nhanh không chậm chạy vào tòa nhà giam khu B lần nữa.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Người qua đường Giáp hiếu kỳ hỏi: Nghe nói cậu rất lười?
Tiêu Hà nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, miễn cưỡng bố thí mà nhả ra một chữ: Ừ.
Người qua đường Giáp có chút kích động: Có phải lười đến mức ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng?
Tiêu Hà (ㅍ_ㅍ): Ừ.
Người qua đường Giáp gãi gãi đầu: Vậy tạo sao đến tận bây giờ cậu vẫn còn sống?
Tiêu Hà nhắm mắt lại, mệt mỏi nói từng chữ một: Đột nhiên phát hiện nín thở cũng rất tốn sức, nên ngừng.
Người qua đường Giáp:...
Lười biếng không đáng sợ, lười biếng giai đoạn cuối mới đáng sợ.
Danh Sách Chương: