Mấy năm vội vả qua.
Một bộ áo lông cáo thật dày trắng như tuyết bọc nam tử kín kẽ, chỉ lộ ra gương mặt với chiếc cằm hơi nhọn, dù áo lông cáo dầy cũng không giấu được bụng lớn to tròn.
Dung nhan Mặc Đam lạnh lùng, ánh mắt nhìn chăm chú dưới tuyết dưới đất mơ hồ mang theo trông chờ, y đang đợi người thuộc về mình, một tay vịn eo, một tay nâng bụng, thân thể mang thai nặng nề và khó chịu dường như hoàn toàn bị coi thường.
Trong mấy năm này, không để ý Trầm Cố khuyên can, y gần như không dừng lại mang thai sinh con, bây giờ trong bụng đã là thai thứ ba, là song thai. Mặc Đam mê luyến sự thương yêu cẩn thận lúc y có thai của Trầm Cố, mê luyến Trầm Cố đau lòng thương tiếc đối với mình, càng không cách nào cự tuyệt một chút xíu ràng buộc sâu sắc trong lần lượt khổ cực mang thai.
Bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, trên mặt lạnh như băng của Mặc Đam như băng tan tuyết dung, nhu tình trong mắt gần như tràn ra.
Trầm Cố bước nhanh về phía trước, đem trọng lượng thân thể của Mặc Đam ôm vào trong ngực, sờ một cái tay của y: “Trời giá rét, làm sao lại đi ra, người đã nặng nề như vậy, càng không biết được cẩn thận để ý.”
Mặc Đam ngọt ngào cười một tiếng: “Nơi nào yếu ớt như vậy.”
Hai người ôm nhau trở về bên trong nhà ấm áp, băng tuyết ngăn cách bởi ngoài cửa phòng.
Xà yêu bụng lớn vùi ở trong ngực Trầm Cố, thoải mái buồn ngủ. Cởi đi áo lông cáo bên trong chỉ mặc một lớp áo lót mỏng, không ngăn được nhiệt độ cơ thể của Trầm Cố bao vây lấy y.
Tay Trầm Cố ôn nhu vuốt ve bụng của Mặc Đam, xúc cảm to lớn mềm mại để cho hắn yêu thích không buông tay.
Trầm Cố rõ ràng, mấy năm này dục vọng muốn chiếm làm của riêng của xà yêu với hắn chỉ tăng không giảm, ban đầu cố gắng đè nén khăng khăng dưới sự dung túng của Trầm Cố cũng càng ngày càng trực tiếp. Trước mặt mấy hài tử sinh ra đều không có thể đợi lâu ở bên cạnh họ liền bị đưa đi, cũng may kết hợp năng lực hai người hài nhi xuất thế thì có thần trí, hơn nữa chuyên gia chiếu cố, ngược lại cũng không cần phải lo ngại, Trầm Cố do dự một cái chớp mắt liền thỏa hiệp dưới sự u sầu của Mặc Đam.
Chính là một chớp mắt kia do dự Mặc Đam cũng nhớ, vì vậy liền mang thai dày đặc. Tâm tư của Trầm Cố, chỉ có thể là của y, cho dù phân một luồng cho hài tử, vậy cũng chỉ có thể là bởi vì hài tử ở trong bụng y.
Trong ngực Ấm áp Mặc Đam mơ màng trầm trầm, nụ hôn quen thuộc ấn lên trán, mí mắt, chóp mũi, môi, yêu thương nồng nặc để cho lòng của xà yêu giống như ngâm ở trong nước mật vậy, không ngừng được vui mừng.
Áo lót bị cởi, miệng lưỡi như có ma lực của người yêu lưu luyến ở trên cổ và xương quai xanh của y, đến mức dựng phu dù mê man da thịt vẫn hiện lên đỏ ửng. Một điểm ân hồng ngay ngực kia bị ngậm không ngừng hôn mút, trong miệng Mặc Đam tràn ra một tiếng than thở vui vẻ, đổi lấy người yêu càng hầu hạ thêm thoải mái, để cho y không nhịn được cuộn tròn nhấc ngón chân.
Y phục của Mặc Đam đã bị cởi toàn bộ, thân thể trắng như tuyết nằm ở trên thảm lông tối màu dị thường động lòng người, vóc người nhỏ nhắn cùng bụng cao ngất so sánh ra càng thêm lung linh yếu ớt.
Hôn của Trầm Cố dầy đặc rơi đầy trên thai bụng oánh nhuận của dựng phu, song thai khỏe mạnh khiến nơi vốn bằng phẳng này chống lên vô cùng to lớn, cũng để cho bạn lữ cố chấp của y chịu nhiều đau khổ.
“Ngô... A ~ a...” Mặc Đam khép mắt, vô ý thức hừ hừ. Mang thai nặng nề mệt mỏi, trước y chống người thanh tỉnh nghênh đón mệt mỏi đã là mệt nhọc, người yêu trở về, an lòng để hạ thân càng thêm mềm yếu.
Da mỏng manh trên bụng bị chống đỡ đến rung động, thân thể dưới người yếu đuối run rẩy, Trầm Cố mới bỏ qua cho.
Không ngoài dự liệu, tiểu Mặc Đam ngẩng đầu chảy ra nước kể lể khát vọng, xuống chút nữa chỗ kia lại là đã sớm tràn lan thành họa, ủy khuất mở ra đóng lại.
“Ừ a ~ hắc ~ ách a ~ “
Trầm Cố biết còn tiếp tục kéo dài xuống y càng tiếp không chịu nổi dựng phu chịu đựng thật phải khổ sở khóc lên, cười khẽ ôm lấy Mặc Đam, để cho hai chân thon dài của y cuốn lấy hông của mình, cúi người, vào thật sâu chiếm lấy nơi mềm mại của y.
“A! Hắc a... Nóng quá... Thật thoải mái...” Trên mặt Xà yêu một mảnh thất thần sung sướng. Mấy năm qua y cuối cùng không cắn môi ẩn nhẫn mà tiếp nhận nữa, thẳng thừng đến không cố kỵ chút nào.
Giữa vui vẻ Mãnh liệt Mặc Đam cảm giác mình tựa như một chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng trong biển, tràn ngập sợ hãi, chỉ có thể chặt chẽ bám lấy sống lưng kiên nghị kia. Cho dù được người yêu ôm thật chặt như vậy nhiều lần, y vẫn là mỗi một lần đều giống như vậy không nén được kích thích rơi lệ.
Trầm Cố nhìn chăm chú toàn bộ vẻ mặt phản ứng của bạn lữ dưới thân, thanh âm vỡ vụn thẳng thừng, nước mắt vui sướng mà nặng nề, theo mỗi một cái động tác của mình mà thân thể phản ứng kịch liệt, còn có dựng bụng vì mang thai cốt nhục mà lâu dài chèn ép hành hạ y đến suy yếu…
Hắn một mực hy vọng cho Mặc Đam,, hồi báo thâm tình của y.
Mà ở trong mỗi ngày thời gian vô hạn lâu dài làm bạn, yêu của Mặc Đam còn có thể càng thâm trầm nồng nặc, để cho hắn không thể đáp lại hết. Mặc dù Mặc Đam vẫn cảm thấy là mình dung túng y nuông chiều y, nhưng mà đối với Trầm Cố mà nói, là tình ý không thiết lập giới hạn của Mặc Đam dung túng mình nuông chiều mình.
Làm sao biết chán ghét chứ? Sinh mạng vô tận, chỉ nguyện làm bạn cùng ngươi.
Tuyết ngoài cửa sổ, một phòng xuân. Khi đến một lúc kia, xà yêu co quắp không tiếng động thét chói tai, Trầm Cố cúi đầu hôn lên trán mồ hôi nhễ nhại của y: “Đam, ta thật yêu ngươi.”