Có Trầm Cố bên người Mặc Đam chưa bao giờ biết tự kiềm chế, nhưng cảm giác dựng dục sinh mệnh nhỏ trong bụng cũng không thể khinh thường, mặc dù phát hiện muộn hơn so với một người cha khác, nhưng Mặc Đam có thể xác định, mình đã mang thai hài tử của Trầm Cố.
Sau một cái chớp mắt mừng rỡ to lớn, là mất mác buồn bã.
Mặc Đam thật là trông chờ mang thai, cũng không bởi vì y có biết bao mẫu tính biết bao yêu hài tử, y là xà yêu máu lạnh, tình cảm huyết mạch, thương hại từ bi loại vật này căn bản không hề có. Giống như ban đầu y có thể không nháy mắt hưởng thụ hành hạ chết đi tên tiểu thanh sắp sinh cùng hài tử không thể tha thứ trong bụng hắn kia.
Mặc trông chờ hài tử trong bụng, chỉ bởi vì hài tử là của Trầm Cố và y. Khái niệm hài tử đối với Mặc Đam mà nói, là tín vật — chứng minh giữa y và Trầm Cố có cái mà loài người gọi là phu thê thật sự, là công cụ — duy trì sự gắn kết giữa y và Trầm Cố, xâm chiếm tất cả những dấu vết vô nghĩa do thanh xà để lại.
Y biết, hài tử trong bụng là hình cụ hành hạ là ác ma đòi mạng, những thứ ác ma này đến từ sự khác biệt trời sinh giữa người và yêu, đến từ sự hận thù và trả thù của một người cha khác đối với người phụ thân này.
Nhưng mà, nếu không phải có loại đường tắt này, Trầm Cố mà y yêu đến điên cuồng ngay cả nhìn cũng không nhìn y một cái, lại càng sẽ không trải qua mấy ngày yêu thương tiêu hồn khiến cho người say mê cuồng loạn muốn chết này.
Cho nên, hắn chân chân thật thật mong đợi hài tử này, chân chân thật thật vui mừng.
Nhưng mà, hài tử đến cùng là phá vỡ tất cả những mộng tưởng thoáng qua này.
Nhân quả sớm biết, hài tử đến, lớn lên, ý nghĩ là đến gần với ý định trả thù hành hạ như dự tính ban đầu. Trầm Cố, hắn sẽ còn lần lượt xuất hiện, sáng lạn bóng tối vô tận của y sao?
Từ lần đầu gặp liền tương tư.
Cho dù bản thân đã ở nơi cách hắn gần như vậy, vẫn như cũ tham lam, tương tư cho đến giờ chỉ tăng không giảm.
Hãy để y giả vờ như không biết hài tử đến.
Hãy để y tiếp tục đắm chìm trong ngực của Trầm Cố.
Hãy để cho y sụp đổ tan rã liều chết triền miên rồi ngủ say lên đến thiên đường.
…
*
Nhưng Mặc Đam và Trầm Cố đều biết, độ cong bây giờ cũng không giống như lúc trước.
Tay Mặc Cố vẫn ôn nhu vuốt nhẹ trên bụng nhỏ của Mặc Đam. Hắn càng rõ mọi thứ về bụng này hơn so với Mặc Đam. Bây giờ mang thai chưa đến hai tháng, bụng Mặc Đam cũng đã hiện ra chút độ cong, có thể nhìn thấy được kích thước ngày sau. Lúc ấy Thanh Thanh mang thai ba hài tử, bây giờ trong bụng Mặc Đam có mấy đứa đây?
Không sao, từ từ đi, rồi sẽ biết?
Mặc Đam không bỏ được nháy mắt một cái nhìn chằm chằm Trầm Cố, trong bóng gần như y không nhìn rõ được mọi vật, cố gắng hơn nữa cũng chỉ bắt được đường viền mơ hồ. Nhưng tất cả của Trầm Cố đã khắc trong lòng y từ sớm, y không cần nhìn cũng có thể vẽ ra dáng nguyên vẹn hình dáng vẻ mặt của hắn. Hắn là đẹp mắt nhất trên đời.
Tay y đặt lên tay Trầm Cố đang đặt trên bụng bản thân, dưới lòng bàn tay của Trầm Cố đang nhúc nhích huyết mạch của bọn họ, nhiệt độ ấm áp nơi mu bàn tay hắn sưởi ấm lòng bàn tay lạnh như băng của y.
Mặc Đam cảm nhận được hô hấp ấm áp rơi trên mặt mình, sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng giống như mộng ảo lên trán mình.
“Hài tử của chúng ta.”
Nước mắt Mặc Đam rơi, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười như thiên sứ.
Thời gian lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên Trầm Cố nói chuyện với y.
“Đúng vậy, nhất định bọn chúng sẽ lớn lên khỏe mạnh.”