"Ngươi nói cái gì? Hắn muốn gϊếŧ ngươi?!" Đinh Nhược Thuỷ đang bắt mạch cho Bùi Tiêu Y, sợ hãi đến mức hất cánh tay bệnh nhân ra, vội vàng đứng dậy chạy tới cẩn thận kiểm tra cho bằng hữu: "Ngươi có ổn không? Có chỗ nào bị thương không?"
Xuân Cẩn Nhiên vừa mới rót một chén trà, còn chưa kịp uống đã bị Đinh Nhược Thuỷ đẩy đổ hơn nửa chén, dở khóc dở cười: "Ta không sao, ta còn có thể vác hắn về đây thì có thể bị gì được chứ?"
Đinh Nhược Thủy nhíu mày, vẫn không tin lắm: "Không phải ngươi nói võ công của hắn cao hơn ngươi sao? Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ ngươi, sao người còn có thể nguyên vẹn ngồi đây?"
"Đây chính là vấn đề" Xuân Cẩn Nhiên vội vã uống hết nửa chén trà còn sót lại, cảm thấy thoải mái hơn mới nói tiếp: "Sau khi tỏ vẻ ngầu lòi tuyên bố muốn cho ta đầu một nơi thân một nẻo xong, ta vừa mất tập trung một lúc thì hắn đã ngã trước rồi."
Không quan tâm đến chuyện một người đột nhiên phát bệnh dưới ánh trăng thanh nhã có tin được hay không, dù sao thì người đã ở trước mắt, có xoắn xuýt về chuyện đã qua cũng không có ý nghĩa gì, cho nên Xuân Cẩn Nhiên không trả lời Đinh Nhược Thuỷ mà hỏi lại: "Đây không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này, ngươi xem thử hắn bị bệnh gì vậy?"
Đinh Nhược Thuỷ tỏ thái độ khác thường, chậm chạp không động: "Hắn muốn gϊếŧ ngươi, ngươi lại muốn cứu hắn sao?"
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, giống như là nghe được chuyện gì lạ kì lắm.
Nếu câu này là do hắn nói với Đinh Nhược Thuỷ thì không có gì lạ, nhưng Đinh Nhược Thuỷ chính miệng nói ra lại là một vấn đề lớn: "Không phải ngươi luôn kiên định không được phân biệt đối xử, trách trời thương dân sao? Sao bây giờ lại quan tâm đến thiện ác rồi?"
Mây mờ che kín vầng trăng bỗng nhiên tản ra, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, chiếu trên gương mặt trắng nõn của bằng hữu, lộ ra ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại vô cùng kiên định.
Dù đã quen biết nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên Xuân Cẩn Nhiên nhìn thấy Đinh Nhược Thuỷ như thế này.
Nói không kinh ngạc là nói dối, giống như con thỏ trắng mà ngươi cho rằng vô cùng hiền lành lại đột nhiên để lộ răng nanh, phập một cái cắn đứt đầu ngón tay người khác. Nhưng Đinh Nhược Thuỷ cũng chỉ mạnh miệng thế thôi, hắn sẽ không thật sự bỏ mặc Bùi thiếu hiệp đang hôn mê bất tỉnh, cho nên sau một thoáng kinh ngạc, trong lòng Xuân Cẩn Nhiên lại cảm thấy ấm áp nhiều hơn. Sự ấm áp đó dần dần dâng ra khỏi đáy lòng, tràn ra đáy mắt đuôi mày, hoá thành một nụ cười dịu dàng: "Ta biết là ngươi lo lắng cho ta, nhưng không phải ta vẫn bình yên vô sự đứng ở đây sao?"
"Cho nên là" Xuân Cẩn Nhiên tiêu sái hất đầu: "Mạng của ta vốn lớn, lại có Đinh thần y giúp đỡ, dù Diêm Vương muốn ta chết ở canh ba thì ta cũng có thể giãy dụa đến canh năm."
Đinh Nhược Thủy nhìn hắn hồi lâu, chân thành bái phục: "Sự tự tin này của ngươi cũng có thể xem như một môn thần công rồi."
Cuối cùng Đinh Nhược Thủy vẫn không tình nguyện mà trở lại trước giường, bắt đầu bắt mạch cho Bùi Tiêu Y.
Xuân Cẩn Nhiên kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh, chăm chú quan sát.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lông mày Đinh Nhược Thủy ngày càng nhăn lại.
Xuân Cẩn Nhiên nhịn không được, rốt cục mở miệng: "Là... bệnh bất trị?"
Đinh Nhược Thủy không trả lời, buông tay bệnh nhân ra, hỏi lại Xuân Cẩn Nhiên: "Lúc hắn phát bệnh có bộ dạng như thế nào?"
Xuân Cẩn Nhiên cố gắng nhớ lại: "Lúc đó ta cứ nghĩ là mình chết chắc nên nhắm mắt lại, sau đó lại không có động tĩnh gì nên mới mở mắt ra. Ta phát hiện hắn giống như con tôm co quắp nằm trên đất, toàn thân co lại, có vẻ rất đau đớn, ta nhìn không nổi nên đánh ngất hắn mang về."
Đinh Nhược Thủy: "Chỉ là co quắp lại? Không có gì khác?"
"À không" Xuân Cẩn Nhiên nhớ ra: "Sau khi co rút một hồi thì hắn bắt đầu ói, vừa bẩn thỉu vừa hôi chua, lúc ta vác hắn về đây ngươi cũng thấy rồi đó, trên mặt hắn đều là chất bẩn ."
Đinh Nhược Thủy: "Là những thứ này?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ách, hắn ói làm ta buồn nôn quá nên cũng không thể nhìn rõ hắn phun ra cái gì..."
Đinh Nhược Thủy: "Ngươi làm tốt lắm!"
Để ngăn lại chủ đề ngày càng chệch hướng sang mấy chuyện buồn nôn hơn, Đinh thần y chặn miệng bằng hữu bằng câu "Tốt lắm, tốt lắm" mà Quan Âm Bồ Tát nghe được cũng muốn lấy cành liễu trong bình cam lộ quất vào mặt cái kẻ trợn mắt nói dối này.
"Rốt cuộc là hắn bị bệnh gì thế?" Xuân Cẩn Nhiên lo lắng hỏi lại lần nữa: "Sẽ không chết luôn bây giờ chứ?"
Đinh Nhược Thủy nheo mắt, dò xét bằng hữu từ trên xuống dưới: "Sao ngươi lại quan tâm hắn như vậy?
Xuân Cẩn Nhiên nhìn xung quanh, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Đinh thần y: "Khụ, trên người hắn có giấu bí mật nha. Chuyện ở Thanh môn không có đơn giản như vậy đâu, rất có thể là Thiên Nhiên Cư ở đằng sau xen vào đấy, ta muốn biết mục đích thật của họ là gì..."
Đinh Nhược Thủy: "Mục đích của bọn họ thì liên quan gì tới ngươi?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Dù sao cũng một bang phái có địa vị hết sức quan trọng trên giang hồ, mà có liên quan tới giang hồ thì sẽ liên quan tới ta..."
Đinh Nhược Thủy: "Cho nên ngươi là vì đại nghĩa giang hồ?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ai nha, ta cũng không có cao thượng như vậy đâu..."
Đinh Nhược Thủy: "Ngươi có thể nhìn vào mắt ta nói chuyện không?"
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Đinh Nhược Thủy: "Xuân, Cẩn, Nhiên!"
Xuân Cẩn Nhiên: "Thật sự không phải tại ta thấy hắn đẹp trai đâu!"
Đinh Nhược Thủy: "Thế nếu hắn nhìn giống Tôn bá thì sao?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Không thể nào!"
Đinh Nhược Thủy: "Ba mươi năm sau sẽ như thế!"
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Đinh Nhược Thủy: "Sao lại tỏ ra đau lòng rồi?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi đã thành công bóp chết ngọn lửa hữu nghị yếu ớt giữa ta và hắn..."
Đinh Nhược Thủy: "Rất hân hạnh"
......
"Trúng độc?" Xuân Cẩn Nhiên từng nghĩ tới khả năng này, nhưng khi Đinh Nhược Thuỷ nói ra kết quả vẫn hơi bất ngờ: "Hắn là người cung cấp Bích Khê Thảo cho Giang thị, sao bản thân lại trúng độc?"
"Không phải là Bích Khê Thảo" Đinh Nhược Thủy cau mày: "Bây giờ ta không có biện pháp kết luận đó là loại độc gì, nhưng theo ta bắt mạch được thì từ nhỏ hắn đã bị người khác cho ăn loại độc này, bây giờ độc tố đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng."
Xuân Cẩn Nhiên không tin được điều mình vừa nghe: "Từ nhỏ đã bị cho ăn độc?!"
"Hẳn là lúc năm sáu tuổi" Ánh mắt Đinh Nhược Thuỷ trở nên không đành lòng: "Năm sáu tuổi thì biết cái gì đâu, sao kẻ hạ độc lại có thể ra tay chứ?"
"Vậy bây giờ thì sao?" Xuân Cẩn Nhiên ôm một tia hi vọng.
"Vẫn còn tiếp tục" Đinh Nhược Thủy lắc đầu tiếc nuối, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng kỳ quái là, dựa theo kiểu hạ độc này thì hắn đã sớm độc phát thân vong, nhưng thực tế lại không như vậy."
Xuân Cẩn Nhiên không hiểu: "Ý ngươi là?"
Đinh Nhược Thủy nói: "Giống như có một lực lượng đang áp chế độc tính, duy trì trạng thái trúng độc trong lục phủ ngũ tạng nhưng lại không xâm nhập sâu vào tận xương tủy. Dưới tình huống như vậy, nếu có giải dược và điều dưỡng hợp lý sẽ có thể giải độc, nhưng nếu không có lực lượng áp chế kia, chắc chắn hắn sẽ phải chết."
"Nhưng lúc ở Thanh môn ngươi cũng thấy mà, hắn nhảy nhót tưng bừng như vậy thì đâu có giống trúng độc đâu." Xuân Cẩn Nhiên không nghĩ ra.
Đinh Nhược Thủy lặng lẽ thở dài, may mà bản thân mình là người kiên nhẫn, nếu không Xuân Cẩn Nhiên cứ hỏi tới như vậy hắn đã sớm dùng ngân châm đâm cho một phát: "Ta đã nói, trong cơ thể hắn có một lực lượng đang áp chế độc tính, cho nên hắn sẽ không khác gì người bình thường, nhưng một khi lực lượng này suy yếu, độc tính sẽ hiện ra, đây cũng là lí do tại sao hắn lại đột nhiên co quắp nôn mửa."
Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy lực lượng bí ẩn đó cuối cùng là cái gì?"
Đinh Nhược Thủy: "Là võ công, hoặc là một loại dược liệu tương khắc với độc tính của hắn."
Xuân Cẩn Nhiên: "Nếu là võ công thì hắn tự luyện là được, sao phải tới mức co quắp trước mặt ta?"
Đinh Nhược Thủy: "Vậy chỉ có thể là thuốc."
Xuân Cẩn Nhiên: "Có thuốc sao lại không ăn?"
Đinh Nhược Thủy: "Là do hắn ngốc."
Xuân Cẩn Nhiên: "... Thật là một đáp án tuyệt vời."
Có lẽ thành kiến quá sâu đã khiến cho phán đoán của Đinh thần y sai lệch, nhưng nó không ảnh hưởng đến phán đoán của Xuân Cẩn Nhiên. Nếu quả thật giống như Đinh Nhược Thuỷ nói, cơ thể của Bùi Tiêu Y chứa độc tố ở mức độ nhất định, chỉ là được đè xuống nhờ vào một loại thuốc nào đó nên bình thường mới không nhìn ra được. Loại thuốc này có thể do một người nào đó định kỳ phát cho hắn, cũng vì thế nên chuyện ở Thanh môn vỡ lỡ, thời gian Bùi Tiêu Y ở lại dài hơn, không nhận được thuốc đúng hạn nên mới phát độc.
"Ngươi nghĩ" Xuân Cẩn Nhiên đột nhiên hỏi: "Người tạo ra loại thuốc áp chế này có hiểu rõ tình trạng trúng độc của hắn không?"
"Đương nhiên, nếu không hiểu rõ sao có thể chế ra thuốc áp chế một cách chính xác như... chờ chút" Đinh Nhược Thủy kịp phản ứng: "Đã hiểu rõ độc tính tới mức có thể làm ra thuốc áp chế, vậy người kia muốn tạo ra thuốc giải vốn dĩ cũng không khó, nhưng Bùi Tiêu Y lại trúng độc nhiều năm như vậy, trừ khi..."
Xuân Cẩn Nhiên công bố đáp án: "Kẻ hạ độc và đưa thuốc áp chế, là cùng một người."
Đinh Nhược Thủy bổ sung: "Hoặc một tổ chức."
Xuân Cẩn Nhiên nhìn hắn: "Ngươi cũng nghĩ ra rồi?"
Đinh Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: "Hạ độc trong thời gian dài, lại đưa thuốc áp chế, đây là biện pháp thao túng người khác hữu hiệu nhất."
Nếu như nhất định phải đoán ra kẻ thao túng này là ai, Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt, trừ Thiên Nhiên Cư ra, không còn người thứ hai!.
Đinh Nhược Thủy đã thi châm phong bế huyệt vị của Bùi Tiêu Y, sau đó lấy từ trong bao vải luôn mang theo bên người ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào miệng đối phương
"Ngươi cho hắn ăn Hồi Thiên Hoàn?!" Xuân Cẩn Nhiên mở to mắt, hoàn toàn ngoài ý muốn: "Đây chính là bảo bối của ngươi!"
"Bảo bối cũng là dùng để cứu người" Đinh Nhược Thủy ý tứ sâu xa liếc hắn một cái: "Huống chi hắn là thịt trong tim của ngươi."
Xuân Cẩn Nhiên lạnh tóc gáy, bất giác nhớ tới roi sắt lạnh buốt: "Ta không thích cách nói khủng khϊếp này của ngươi..."
Đinh Nhược Thủy thờ ơ nhún vai: "Nhận hay không tuỳ ngươi, dù sao lòng ngươi tự rõ." Nói xong cũng không đợi Xuân Cẩn Nhiên phản ứng, chuyển về chủ đề chính: "Hồi Thiên Hoàn chỉ có thể giúp cho tốc độ lưu chuyển của máu huyết và khí tức trong cơ thể chậm lại, tận lực hạn chế khả năng bộc phát của độc, tác dụng hẳn là giống với loại thuốc áp chế kia, nếu như hắn thật sự có dùng thuốc áp chế. Nhưng đây cũng chỉ là kế tạm thời kéo dài thời gian, Hồi Thiên Hoàn chỉ có thể áp chế độc tố trong một lúc, không thể khiến hắn hành động tự nhiên như trước đây, cho nên nếu muốn thật sự giải độc và chữa trị, chỉ có thể đưa hắn về tiểu trúc Nhược Thuỷ, để ta chậm rãi nghiên cứu."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt: "Ngươi muốn đưa hắn về nhà của ngươi?"
Đinh Nhược Thủy ngây thơ chớp chớp mắt: "Vứt hắn ở đây cũng được, dù sao hắn cũng đã sống sót được nhiều năm như thế, ta tin rằng người đưa thuốc kia sẽ chạy tới kịp lúc."
Xuân Cẩn Nhiên đen mặt: "Ta không có ý đó..."
Đinh Nhược Thủy lườm hắn một cái, cuối cùng không nói chuyện cay nghiệt nữa, khôi phục vẻ ôn hoà thường ngày: "Tuy ta không ưa gì hắn, nhưng ngươi sắp bị hắn gϊếŧ còn muốn lấy ơn báo oán, ta càng không thể thấy chết không cứu".
Xuân Cẩn Nhiên mím chặt môi, nghiêm túc nghĩ tới một vấn đề: "Ngươi nói xem có khi nào cuối cùng hai ta lại chết dưới roi của hắn không?"
Lúc này đến lượt Đinh Nhược Thuỷ đen mặt: "Vậy ta nhất định sẽ trở thành ác quỷ!"
......
Sáng sớm hôm sau, Xuân Cẩn Nhiên tìm một chiếc xe ngựa, hắn và Đinh Nhược Thuỷ hợp lực nâng Bùi Tiêu Y vào. Vì để tiết kiệm thời gian, hai người thuê một mã phu quen thuộc đường núi, dù sao đoạn đường khó đi nhất chính là trong Thục trung, ra khỏi vùng núi rồi thì sẽ dễ đi hơn.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, xe ngựa chạy trên đường núi gập ghềnh.
Trong xe, Bùi Tiêu Y nằm ở một bên, để tiện chăm sóc, Đinh Nhược Thuỷ ngồi cạnh hắn, Xuân Cẩn Nhiên ngồi ở góc xa nhất không có ai, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Bùi Tiêu Y.
Nếu không có những chuyện sau này xảy ra, dù có bất ngờ gặp gỡ tại khách điếm thì đó cũng chỉ là một đêm bình thường như bao đêm đột nhập khác đối với Xuân Cẩn Nhiên. Với thái độ của Bùi Tiêu Y, chắc chắn là chưa tới nửa nén nhang thì Xuân Cẩn Nhiên sẽ biết khó mà lui, sau đó quên mất chuyện này trong giang hồ phức tạp. Thế nhưng lại xảy ra chuyện của Hàng Nguyệt Dao, rồi lại đến Vương Gia thôn, còn có chuyện của Thanh môn.
Nếu độc trong người Bùi Tiêu Y không bộc phát, có lẽ hắn đã chết dưới roi của đối phương. Hắn đánh bậy đánh bạ cuốn vào chuyện của Thanh môn, vô tình khiến vụ việc ở Thanh môn kéo dài, dẫn đến độc trong người Bùi Tiêu Y bộc phát, có thể nói là tự mình cứu mình. Nhưng ngay từ đầu, nếu hắn và Đinh Nhược Thuỷ không tìm đến Thanh môn, vậy thì sẽ không ngăn cản kế hoạch Giang thị, càng không gây chuyện với Bùi Tiêu Y, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?
Đáng tiếc, cuộc sống vốn dĩ không có nếu như.
Nếu vận mệnh là một bầu trời đầy sao, cơ duyên chính là những vị tinh tú, nhìn như phong phú vô trật tự, nhưng thật ra mỗi ngôi sao đều có vị trí của nó. Chúng tồn tại trong từng khoảnh khắc của sinh mệnh, lẳng lặng yên vị chờ ngày gặp lại.