Cậu ta nghi mắt mình có vấn đề, hoặc Nam Bùi gõ nhầm chữ rồi, nhịn không được dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm hàng chữ kia hồi lâu.
Nhưng mà, sự thực nói cho cậu ta biết, cậu ta không nhìn nhầm, Nam Bùi cũng không thu hồi tin nhắn lại.
[Tự cậu không biết nấu à?]
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này thôi, lại như đong đầy chán ghét, khinh thường.
Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc, khó tin, trong lòng Đoàn Hành càng nhiều là ấm ức —-
Khó khăn lắm cậu ta mới buông mặt mũi, lần đầu tiên gửi tin nhắn âm thanh cho Nam Bùi, kết quả đổi lại một câu trả lời như thế này sao??
Đầu Nam Bùi chạm mạch rồi à??
Ngón tay Đoàn Hành không khỏi siết chặt di động, môi mím chặt thành một đường, nhanh chóng gõ vài chữ trong khung nhập thoại.
Nhưng cho dù gõ cái gì cậu ta cũng cảm thấy không đúng, dừng lại giây lát, rồi nhanh chóng xóa hết toàn bộ.
Lặp lại quá trình này vài lần, cuối cùng Đoàn Hành không khống chế được thêm nữa, ném di động vào góc giường.
Cậu ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình mà gõ thêm vài chữ nữa, màn hình cũng bị mình ấn lủng mất.
Lát sau, Đoàn Hành đè nén cảm xúc muốn bùng nổ trong lòng xuống, nhíu chặt mày, nhìn về phía di động, đầu không ngừng suy nghĩ câu kia của Nam Bùi rốt cuộc là có ý gì?
Cái người ngày thường vẫn luôn chạy theo mình, dính lấy mình như sam, lại có thể nói ra mấy lời chán ghét mình như vậy sao?
Lẽ nào…… bây giờ tâm trạng Nam Bùi đang không tốt?
Đoàn Hành sống mười mấy năm trên đời, lần đầu tiên phải đau đầu suy nghĩ vì tin nhắn của một người như thế.
Mà cậu ta hãy còn chưa phát hiện, cảm xúc của mình từ lúc nào đã dễ dàng bị Nam Bùi ảnh hưởng rồi.
Trong phòng bếp nhà họ Hoắc.
Hoắc Nghiêu nhìn khung chat, chỉ thấy trên đó nãy giờ vẫn luôn hiện dòng thông báo ‘đối phương đang nhập’.
Một lúc lâu sau, đối phương mới thôi không nhập nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
2. Chớp Nhoáng Hôn Nhân, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?
3. Bề Tôi Trung Thành
4. Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
=====================================
Chắc là tức quá không biết phải trả lời thế nào đây mà.
Khóe môi Hoắc Nghiêu nhịn không được khẽ cong lên.
Nhưng đáy mắt lại không nhiễm chút ý cười nào. Điệu bộ này càng giống như trào phúng.
Nam Bùi nấu mì rất thành thục, chưa qua bao lâu, trong bếp đã bay đầy mùi đồ ăn thơm nức mũi.
Rõ ràng chỉ là món ăn đơn giản nhất, nhưng tâm tình Hoắc Nghiêu lại theo đó trở nên tốt vô cùng.
Sau khi nấu xong, Nam Bùi bưng hai bát mì ra bàn, quay đầu nói với Hoắc Nghiêu, “Nấu xong rồi, anh đợi thêm một lát rồi hãy ăn, giờ vẫn còn nóng lắm.”
“Cảm ơn nhà từ thiện nhé.” Hoắc Nghiêu gật gật đầu, tiện tay trả di động lại cho Nam Bùi, “Vất vả cho cậu rồi.”
Nam Bùi nhận lấy di động, đang muốn nhìn thử xem Đoàn Hành nói gì, vừa mở màn hình lên, hai mắt nhất thời trừng lớn —-
Hoắc Nghiêu gửi cái gì đi thế này??
“Tự cậu không biết nấu à?!” Nam Bùi hốt hoảng, lập tức trợn mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, “Hoắc Nghiêu! Tôi có bảo anh trả lời Đoàn Hành như vậy đâu!”
“Sao thế?” Hoắc Nghiêu bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu, “Chẳng phải cậu bảo tôi hỏi cậu ta xem có biết nấu mì không à?”
Nam Bùi, “……Người bình thường ai lại hỏi như vậy chứ!”
Thế này thì thiết lập nhân vật của cậu bị hủy mất!
Nam Bùi nhìn khung chat, rõ ràng đã mười mấy phút kể từ lúc Hoắc Nghiêu gửi tin nhắn rồi mà Đoàn Hành vẫn chưa trả lời lại.
Nam Bùi bắt đầu có chút nghi ngờ có phải mình bị Đoàn Hành block rồi không.
Cậu vội vàng cẩn thận chỉnh sửa câu từ, nhắn một tin gửi đi —-
[Tiểu Đoàn, vừa nãy tôi bận quá.]
[Nếu em không biết làm, thì để tôi qua nấu giúp em, hoặc tôi gọi đồ ăn ngoài cho em nhé.]
Nỗ lực tìm cách khiến cho câu nói trước đó có vẻ bình thường hơn một chút.
Cũng may tin nhắn được gửi đi thuận lợi, không xuất hiện dấu chấm than đỏ nào.
Đầu bên kia, Đoàn Hành đang lạnh mặt chơi game, di động bên tay rung lên hai cái, cậu ta mặt không cảm xúc liếc nhìn, tầm mắt ngay lập tức ngưng lại.
Hơi lạnh dưới đáy mắt cậu ta cũng nhanh chóng bay biến, trong lòng đột ngột dâng lên cảm giác mừng rỡ đến hoang đường —-
Nam Bùi vẫn còn yêu cậu ta, chỉ là cậu ta hiểu nhầm ý cậu thôi.
Một lúc lâu sau, Nam Bùi mới nhận được hồi âm của Đoàn Hành.
Đoàn Hành: [Không cần.]
Nam Bùi đoán không ra tâm tình Đoàn Hành, chỉ nghĩ chắc cậu ta không để ý đến chuyện này đâu, vì thế nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hoắc Nghiêu đứng bên cạnh lại làm như không có chuyện gì.
Tuy ngoài miệng anh luôn nói mình vô tội, có điều Nam Bùi lại vẫn cảm thấy anh cố tình làm như vậy.
Lẽ nào là để báo thù mấy lần trước Nam Bùi cho anh leo cây?
……Cũng có khả năng lắm.
Thù dai nhớ lâu vậy cơ?
Hoắc Nghiêu nhướn mày hỏi Nam Bùi, “Sao thế, ao cá nổ rồi à?”
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Chưa đến nỗi.” Nam Bùi cười cười, “Hoắc tổng, ăn thôi, mì sắp nguội rồi.”
“Vậy à.” Giọng Hoắc Nghiêu ít nhiều có chút thất vọng.
Hai người ăn mì trong phòng khách.
“Hôm nay xui xẻo thật.” Nam Bùi nói với Hoắc Nghiêu, “Đến hòa nhạc của Alvin tôi cũng không được nghe tử tế, trong đầu toàn là suy nghĩ phải làm sao mới trốn thoát được, cũng may là anh tới đó.”
Hoắc Nghiêu rất vừa lòng với món mì, ăn một cách ngon lành.
Anh nhìn Nam Bùi, hỏi, “Tiếc lắm à?”
“Tiếc chứ, nghe nói vé hòa nhạc của Alvin khó giành lắm đó.” Nam Bùi đáp, “Tấm vé Tống tổng cho tôi kia còn ở chính giữa hàng ghế VIP nữa chứ, giá chắc cũng phải trên vạn……”
Hoắc Nghiêu nghe vậy, động tác ăn mì rõ ràng khựng lại đôi chút.
Chốc lát sau, anh như không có chuyện gì nói, “Lần sau có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu tới gặp cậu ta.”
“Anh nói Alvin ấy hả?” Nam Bùi thoáng ngây người, “Anh muốn dẫn tôi tới xem hòa nhạc của Alvin à?”
“Không phải.” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, bình tĩnh nói, “Dẫn cậu tới gặp người thật.”
Nam Bùi kinh ngạc thốt lên, “Gặp người thật á? Anh quen Alvin à?”
“Quen.” Hoắc Nghiêu bình thản đáp, “Trước học cùng trường.”
Nam Bùi lén lút tra thử tư liệu về Alvin —-
Tốt nghiệp trường đứng Top 3 thế giới……
Sao tự nhiên cậu lại cảm thấy bị Hoắc Nghiêu lên mặt thế nhỉ?
Nam Bùi không khỏi cẩn thận đánh giá Hoắc Nghiêu, ngoại hình hoàn mỹ, dáng người ưu việt, gia thế cao không thể với, IQ cùng EQ lại còn cao chót vót……
Người như vậy nhìn thế nào cũng chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết thôi nhỉ?
“Anh ta không phải là nam chính trong tiểu thuyết thật à?” Nam Bùi nhịn không được hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp, “Thật sự không phải.”
Hoắc Nghiêu thấy Nam Bùi cứ nhìn mình mãi, nhướn mày hỏi, “Sao thế, không tin à?”
“Không, tôi đương nhiên là tin rồi.” Nam Bùi vội vàng nói.
Nam Bùi nghĩ, cho dù Hoắc Nghiêu có là nam chính trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đi nữa, cũng nhất định là người đỉnh nhất.
Hoắc Nghiêu rất nhanh đã ăn xong, lau lau miệng, nhếch môi trêu chọc Nam Bùi, “Tay nghề nấu nướng không tệ nhỉ, hai lần trước đáng ra không nên thả cậu đi mới phải.”
Nam Bùi cười cười với anh, “Anh thích thì tốt.”
Hoắc Nghiêu nhìn nụ cười trên mặt cậu, mang theo thâm ý nói, “Thích.”
Đúng lúc này, di động của Nam Bùi nhận được tin nhắn từ Đoàn Hành.
Đã được một lát kể từ tin nhắn trước đó cậu ta gửi.
Lần này, Đoàn Hành gửi qua một bức ảnh.
Trên ảnh, đồng hồ của cậu được để trong một chiếc hộp sạch sẽ, tinh xảo, bên trong còn lót xốp mềm.
Tin nhắn văn bản của Đoàn Hành hiện lên ngay sau đó: [Tôi đã cất đồng hồ cho anh rồi đó.]
Nam Bùi cảm thấy rất kinh ngạc, Đoàn Hành có phải người tỉ mỉ như vậy đâu.
Lần trước cậu bỏ quên đồng hồ chỗ Đoàn Hành, cậu ta cũng chỉ qua loa cất vào một góc thôi mà, lần này sao lại cẩn thận như thế chứ?
Nam Bùi trả lời lại: [Cảm ơn em, Tiểu Đoàn.]
Đoàn Hành: [Đồng hồ đắt thế này, lần sau đừng có vứt lung tung như thế nữa.]
Nam Bùi còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, tin nhắn của Đoàn Hành đã lại gửi tới: [Ngộ nhỡ hỏng, có bán cả câu lạc bộ đi cũng không đền nổi đâu.]
Đoàn Hành sợ Nam Bùi hiểu nhầm rằng mình quan tâm cậu, nên mới bổ sung thêm một câu như vậy.
Nam Bùi ngơ ngác nhìn hàng chữ này, trong lòng không khỏi kinh ngạc —- cái đồng hồ kia đắt vậy cơ à?
Thường ngày Nam Bùi cũng không hay đeo cái đồng hồ ấy lắm, chỉ có lúc qua câu lạc bộ mới thi thoảng đeo thôi, làm xong nhiệm vụ liền bỏ vào trong balo không lôi ra nữa.
Nam Bùi không khỏi cẩn thận đánh giá cái đồng hồ trong ảnh.
Chính giữa đồng hồ là dòng chữ tiếng Pháp khắc theo thể chữ uốn lượn, được làm từ chất liệu thoạt nhìn vô cùng quý giá, màu trắng ngà, nhiều chi tiết còn được đính kim cương, hoa văn trên mặt đồng hồ theo hơi hướm phục cổ nhưng không mất vẻ sang trọng……
Cậu chẳng có chút ấn tượng nào với cái đồng hồ này hết.
Trong cốt truyện chưa từng nhắc đến.
Trước khi xuyên sách, cậu cũng chưa thấy thương hiệu này bao giờ.
Cậu đoán cái đồng hồ này chắc hẳn là được ai đó thuộc thế giới tổng tài bá đạo tặng.
Nghe Đoàn Hành nói vậy, Nam Bùi lên mạng tra thử mới biết tên thương hiệu này là ‘Amour Inaccessible’, có nghĩa ‘tình yêu không chạm tới được’, là thương hiệu chuyên làm đồng hồ thủ công cho hoàng thất, giá cả đắt kinh người.
Nam Bùi không khỏi nghĩ lần tới đeo cái đồng hồ kia mình phải cẩn thận hơn mới được.
Hoắc Nghiêu thấy Nam Bùi nhìn di động đến thất thần, nhịn không được hỏi, “Sao thế?”
Nam Bùi lắc lắc đầu, tắt màn hình đi, “Không có gì, chỉ tra thử giá một cái đồng hồ thôi.”
Nói xong, Nam Bùi nhìn thử thời gian thấy không còn sớm, nói với Hoắc Nghiêu, “Hoắc tổng, tôi lên lầu tắm rửa trước nhé, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Nghiêu khẽ gật đầu, dù rằng còn lâu nữa mới đến giờ nghỉ ngơi của anh, anh vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý.
Hoắc Nghiêu đi vào phòng làm việc, bật máy tính lên, bắt đầu check mail.
Đêm muộn.
Hoắc Nghiêu xem xong email cuối cùng, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng, ngón tay lại không cẩn thận chạm phải cái hộp bên cạnh.
Cái hộp rơi xuống đất, bật nắp ra.
Bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.
Chính giữa khắc hàng chữ tiếng Pháp theo thể chữ uốn lượn, màu trắng ngà, chạm khắc rất nhiều kim cương, hoa văn phục cổ mà sang trọng.
Anh thoáng ngẩn người.
Đã rất lâu anh không lôi cái đồng hồ này ra rồi.
Hoắc Nghiêu cúi người, nhặt hộp cùng đồng hồ lên, cẩn thận lau sạch bụi bẩn.
Cái đồng hồ này với Hoắc Nghiêu mà nói, là một món đồ vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng vẫn luôn được đặt trong phòng làm việc của anh, nhưng anh lại không thể nhớ nổi mình đã mua nó lúc nào.
Hoắc Nghiêu cũng đã từng hỏi người khác, nhưng không một ai biết lai lịch của nó.
Cứ như thể nó rớt từ trên trời xuống vậy.
Hoắc Nghiêu thậm chí còn hỏi thử phía thương hiệu Amour Inaccessible, nhưng đối phương lấy lý do phải bảo vệ riêng tư của khách hàng, từ chối trả lời.
Hoắc Nghiêu không cho rằng mình sẽ quên một cái đồng hồ từng mua.
Vậy chỉ có thể là người khác tặng thôi.
Nhưng rốt cuộc là ai đây?
Hoắc Nghiêu biết, đây là mẫu đồng hồ ra mắt dịp kỷ niệm, trên thế giới vẫn còn một chiếc nữa. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết chiếc còn lại đang nằm trong tay ai.
Lau mặt trước của đồng hồ xong, Hoắc Nghiêu ma xui quỷ khiến lật nó lại, bắt đầu lau mặt sau.
Mặt sau đồng hồ là ba chữ cái tiếng Anh viết hoa được khắc một cách vụng về —-
“PEI”.
Dường như là một chữ viết tắt.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Nghiêu trông thấy ba chữ cái này, mỗi lần anh đều đoán thử ý nghĩa của chúng.
Lần này, Hoắc Nghiêu nhìn chằm chằm chúng hồi lâu, vẫn không đoán ra được đây là viết tắt của chữ gì, dứt khoát bỏ cuộc.
“Amour inaccessible……” Hoắc Nghiêu nhìn đồng hồ, vô thức thấp giọng đọc lên hàng chữ tiếng Pháp này, trong lòng đột nhiên cảm thấy như thiếu mất gì đó.
Cảm giác ấy khiến Hoắc Nghiêu không khỏi nhíu mày.
Tình yêu không chạm tới được.
Tên thương hiệu này không khỏi mang theo bi thương nhàn nhạt.
Cảm giác đau đớn trong lòng Hoắc Nghiêu quá mãnh liệt, một lúc sau, anh bỏ lại cái đồng hồ vào trong hộp, để nó khuất xa tầm mắt.