Cậu cười rất đẹp, nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy một chút tình cảm nào, trên mặt là vẻ lạnh nhạt, xa cách.
“Tôi có nợ anh sao, Tống Cảnh Sâm?” Cậu nói, giọng điệu rất bình tĩnh, không có lấy nửa điểm ái ý ngày xưa, khiến thanh đao ‘hối hận’ càng găm sâu thêm vào tim Tống Cảnh Sâm mấy phần.
Nói xong, Nam Bùi chuẩn bị rời đi.
“Nam Bùi, ý tôi không phải vậy, tôi……” Đáy mắt Tống Cảnh Sâm mang theo áy náy nồng đậm, ý đồ muốn giữ Nam Bùi lại, “Cậu theo đuổi tôi nhiều năm như thế, bỏ ra nhiều thứ vì tôi như thế, lẽ nào thật sự từ bỏ được sao?”
Tống Cảnh Sâm tuy rằng hoảng loạn, nhưng trong lòng vẫn bám lấy cọng rơm cuối cùng —- dẫu sao Nam Bùi đã kiên trì theo đuổi hắn lâu như thế, cũng bỏ ra không ít tiền bạc, công sức, chắc chắn sẽ không nỡ từ bỏ như vậy đâu.
Không sai, Nam Bùi chắc chắn không nỡ từ bỏ hắn.
Nghĩ đến đây, Tống Cảnh Sâm liền tiến lên một bước, túm lấy tay Nam Bùi, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Nam Bùi, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu, sẽ cho cậu cơ hội để theo đuổi tôi, cậu đừng giận dỗi nữa, có được không?”
“Không được.” Nam Bùi mặt không đổi sắc hất tay Tống Cảnh Sâm ra, chầm chậm nói, “Còn nữa, tôi không hề giận dỗi.”
Sau đó, cậu quay đầu nói với nhân viên bảo vệ ở bên cạnh, “Tiễn khách.”
Mấy nhân viên bảo vệ nghe vậy tiến lên, nể mặt Tống Cảnh Sâm cũng là một tổng tài, bọn họ không động tay động chân, mà chỉ lịch sự khuyên hắn rời đi.
Tống Cảnh Sâm không ngờ, Nam Bùi lại tuyệt tình với mình đến thế.
Lúc trước hắn cho rằng Nam Bùi chỉ nhất thời giận dỗi mới tìm Hoắc Nghiêu tới chọc tức mình thôi. Nhưng một màn trước mắt lại khiến Tống Cảnh Sâm hoảng loạn trong lòng —- Lẽ nào Nam Bùi thực sự nghiêm túc?
“Nam Bùi!” Giọng điệu Tống Cảnh Sâm tràn đầy đố kị, lo lắng chất vấn, “Cậu nói cho tôi biết đi, bây giờ cậu đang nói dối đúng không? Còn Hoắc Nghiêu kia nữa…… Hoắc Nghiêu là cậu cố tình tìm tới để chọc tức tôi, đúng không?”
Trước lời chất vấn tràn đầy giận dữ của Hoắc Nghiêu, Nam Bùi lại chẳng phản ứng gì, chỉ để lại một bóng lưng vô tình.
Lồng ngực Tống Cảnh Sâm phập phồng thật mạnh, hắn khống chế không được hét lên, “Nam Bùi!”
Cảm xúc choáng váng ghìm chặt cả người hắn tại chỗ, theo sau đó là sợ hãi khiến đầu ngón tay hắn lạnh băng.
Tầm mắt mọi người xung quanh như có như không rơi trên người Tống Cảnh Sâm, có người đồng tình, nhưng càng nhiều là xem trò hay, vẻ mặt bọn họ như đang nói —- Anh ta cũng có ngày này à?
Tống Cảnh Sâm lại không có tâm tình để ý tới những ánh mắt đó.
Hắn ngây ngốc lẩm bẩm, “Không thể nào……Không thể nào…… Nam Bùi không thể thích người khác được……”
Tống Cảnh Sâm không muốn chấp nhận biến cố đột nhiên xảy đến này.
Bảo vệ của tập đoàn Nam thị lần nữa mời hắn rời đi.
Trên đường về công ty, Tống Cảnh Sâm nhớ lại những lần Nam Bùi đối tốt với mình trong quá khứ, càng nghĩ càng khó chịu, hối hận trong tim cũng càng lúc càng dày đặc.
Rõ ràng mới đây thôi còn đang theo đuổi hắn, vẻ mặt, ánh mắt thân tình ấy……lẽ nào đều là giả sao?!
Tống Cảnh Sâm không cam tâm lấy điện thoại ra, định gọi cho Nam Bùi. Nhưng mà, lúc ấn nút gọi trên weixin, hắn lại phát hiện —- mình đã bị Nam Bùi chặn rồi!
Hai mắt Tống Cảnh Sâm nhất thời mở to.
Ngay lúc Tống Cảnh Sâm chưa thể tin nổi, Candy bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Vừa nhấn nút nhận, đầu kia đã truyền tới giọng nói vừa hoảng loạn vừa sốt ruột của cô, “Tống tổng! Ngài nhanh trở về công ty đi!”
Trong lòng Tống Cảnh Sâm đột nhiên nảy lên dự cảm không lành, hắn nhíu mày hỏi, “Sao thế?”
Candy trúc tra trúc trắc nói, “Nhà họ Nam bên kia…muốn…muốn rút vốn khỏi mấy hạng mục…của chúng ta, tổng số tiền cộng lại có lẽ lên tới…lên tới……” Cô nói ra một con số thiên văn.
Tống Cảnh Sâm nghe xong, phảng phất như gặp sấm sét giữa trời quang, sắc mặt lập tức thay đổi, “Nam Bùi……muốn rút đầu tư á?!”
Nếu như nói Nam Bùi tặng quà cho người khác, mập mờ ở bên Hoắc Nghiêu, lạnh nhạt với Tống Cảnh Sâm……những việc này cộng lại, vẫn khiến Tống Cảnh Sâm giữ được một tia hy vọng trong lòng rằng cậu chỉ đang giận dỗi thôi, thì việc Nam Bùi rút đầu tư lại có nghĩa —-
Cậu thật sự không còn yêu hắn nữa!
“Những hạng mục nhà họ Nam rút vốn đều là hạng mục lớn, lý do là bởi cảm thấy không ổn.” Candy nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy, “Tập đoàn của chúng ta tuy đã lớn mạnh hơn trước nhiều, nhưng bây giờ chắc cũng……”
Lúc trước Nam Bùi đầu tư không ít hạng mục ở tập đoàn Tống thị, bây giờ tuy tập đoàn Tống thị không đến mức một kích liền sụp, nhưng lập tức thiếu hụt nhiều vốn như vậy, sau này nhất định sẽ phát sinh hàng loạt hiệu ứng liên hoàn đáng lo ngại.
Candy không cách nào tưởng tượng, bị nhà họ Nam một lần rút đi nhiều vốn đầu tư như thế, giá trị thị trường của tập đoàn Tống thị sẽ sụt giảm mạnh tới mức độ nào.
Tống Cảnh Sâm cúp điện thoại, vội vàng hô lên với tài xế, “Trở về công ty! Mau!”
Trần Vũ ngồi bên cạnh bị dọa đến không dám nói gì.
Nam Bùi……muốn rút đầu tư??
Cái cậu Nam Bùi vung tiền như rác vì Tống Cảnh Sâm ấy, nghiêm túc thật đấy à?!
Nhận ra bát cơm của mình sắp phải chịu ảnh hưởng, sắc mặt Trần Vũ tức khắc tái nhợt.
Cùng lúc đó.
Trong câu lạc bộ TKT.
Nam Bùi đã liên tiếp vài ngày không xuất hiện, trạng thái của Đoàn Hành triệt để sa sút.
Cậu ta rất muốn biết Nam Bùi và Hoắc Nghiêu rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao Hoắc Nghiêu lại nói mình là bạn trai của Nam Bùi?
Cảm xúc bực bôi, hối hận đồng thời quấy nhiễu Đoàn Hành, khiến cậu ta gần như không cách nào tập trung được vào việc huấn luyện.
Đoàn Hành không tin Nam Bùi sẽ thật sự thích người khác.
Mới trước đây không lâu, Nam Bùi còn làm bao nhiêu chuyện vì cậu ta, bỏ bao nhiêu công sức vì câu lạc bộ, sao có thể di tình biệt luyến nhanh như vậy được chứ?
Hơn nữa, Nam Bùi rất tán thưởng thiên phú của Đoàn Hành, đầu tư hơn ngàn vạn vì cậu ta, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đoàn Hành vẫn cho rằng Nam Bùi nhất định chỉ đang giận dỗi thôi. Vì thế, cậu ta gửi rất nhiều tin nhắn cho Nam Bùi, giải thích rằng mình và Mạc Tử Quân chỉ là bạn bè thôi, nhưng Nam Bùi lại như không hề để ý, đến trả lời cũng lười trả lời lấy một câu.
Chuyện này khiến Đoàn Hành càng thêm khó chịu, mỗi ngày chỉ cần vừa dừng huấn luyện, cậu ta sẽ không ngừng lướt di động.
Hôm nay, quản lý Nguyễn đột nhiên bước vào phòng huấn luyện, nói với mọi người, “Mọi người nghỉ ngơi một lát đi, Bùi tổng nói muốn tới thăm chúng ta đấy.”
Lời này vừa ra, mọi người đều tỏ vẻ hết sức vui mừng, thoải mái, Đoàn Hành càng là thiếu chút nữa nhảy lên tại chỗ.
Mấy ngày nay sắc mặt cậu ta âm trầm tới cực điểm, không một ai dám tới nói chuyện cùng, đấu pháp trong game cũng trở nên nóng vội.
Lời này của quản lý Nguyễn, như trong nháy mắt giúp cậu ta tìm về lại linh hồn, hai mắt cũng tràn đầy ánh sáng.
Nam Bùi bước vào câu lạc bộ, vẫn như trước đây nhận được sự hoan nghênh, yêu mến của tất cả mọi người.
Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, kinh ngạc phát hiện hôm nay cậu không vuốt tóc, cũng không đeo cặp kính gọng vàng kia, phong cách thay đổi hoàn toàn.
Nhưng không hiểu sao Đoàn Hành lại cảm thấy đây mới thực sự là Nam Bùi.
Cảm giác này khiến cậu ta đột nhiên nhận ra mình hình như chẳng hiểu gì về Nam Bùi hết……
Lấy lại tinh thần từ cơn chấn động, Đoàn Hành nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, tiến thẳng tới chỗ Mạc Tử Quân, kéo y đi về phía Nam Bùi.
Mạc Tử Quân kinh ngạc hỏi, “Tiểu Đoàn? Sao vậy?”
Mọi người xung quanh cũng đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Đoàn Hành sầm mặt, dẫn Mạc Tử Quân tới trước mặt Nam Bùi, từng câu từng chữ nói, “Chuyện trước đây đều là hiểm nhầm thôi.”
Nam Bùi thoáng kinh ngạc nhìn cậu ta, “Tiểu Đoàn, cậu đây là……”
“Tôi và Mạc Tử Quân chỉ là bạn bè bình thường.” Đoàn Hành nhìn thẳng vào mắt Nam Bùi, tiếp tục nói, “Nếu như những chuyện trước đây khiến anh hiểu nhầm, ghen tị, vậy tôi thật lòng xin lỗi anh.” Giọng điệu hết sức chân thành.
Ánh mắt cậu ta nhìn Nam Bùi mang theo mấy phần căng thẳng, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống.
Đoàn Hành mong chờ Nam Bùi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, sau đó nói với mình ‘Chuyện Hoắc Nghiêu cũng chỉ là hiểm nhầm thôi’.
Mà những người khác nghe xong lời Đoàn Hành nói đều tỏ vẻ ngạc nhiên —- Đoàn Hành không phải vẫn luôn không thèm để ý tới cảm nhận của Nam Bùi à, lúc trước còn cùng Mạc Tử Quân chơi game ngay trước mặt Nam Bùi cơ mà……
Bây giờ lại chủ động giải thích mọi chuyện đều chỉ là hiểu nhầm ấy hả?
Mạc Tử Quân cũng không dám tin Đoàn Hành lại nói với Nam Bùi như thế. Y vẫn luôn cho rằng Đoàn Hành rất chán ghét Nam Bùi, là Nam Bùi hèn mọn theo đuổi.
“Anh……có thể nào đừng giận nữa được không?”
Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, giọng nói từ tính như mang theo mấy phần căng thẳng.
Mọi người cũng hướng mắt về phía Nam Bùi, đều cho rằng lời giải thích chân thành này của Đoàn Hành nhất định có thể khiến Nam Bùi vui vẻ.
Dẫu sao bình thường Đoàn Hành vẫn luôn lạnh nhạt với Nam Bùi, khó khăn lắm mới có một lần quan tâm tới cảm nhận của cậu, cậu không thể nào không cảm động được.
Nhưng mà, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Nam Bùi lại có vẻ hết sức bình tĩnh.
Cậu cong môi, chầm chậm nói, “Cậu và Mạc Tử Quân có quan hệ gì thì có liên quan gì tới tôi hả?”
Đoàn Hành ngây người tại chỗ, câu hỏi này khiến cậu ta nhất thời không biết phải làm sao, mong đợi trong mắt tức khắc tan biến, nhường chỗ cho kinh ngạc, hoảng loạn.
Nam Bùi trước mặt mang đến cho cậu ta cảm giác xa lạ đến đáng sợ.
“Đương…đương nhiên là có……” Đoàn Hành ngắc ngứ nói, ý đồ kéo gần khoảng cách giữa mình và Nam Bùi lại.
Cậu ta tiến thêm mấy bước tới trước mặt Nam Bùi, ngón tay dùng sức siết chặt, nhìn thẳng vào cậu, “Không phải anh thích tôi à?”
Nam Bùi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như trước, nhưng câu trả lời lại lạnh lùng tới mức khiến sống lưng Đoàn Hành rét run, “Đã hết thích từ lâu rồi.”
Chỉ sáu chữ ngắn ngủi, lại như tia sét đánh xuống đất bằng, không chỉ Đoàn Hành, mà tất cả mọi người xung quanh đều bị đánh đến hai mắt mở to.
Quản lý Nguyễn càng là giật bắn mình —- Nam Bùi thật sự không còn thích Đoàn Hành nữa à??
Ông ta còn tưởng……Nam Bùi chỉ đang giận dỗi thôi chứ.
Đoàn Hành nghe xong đứng hình mất một lúc lâu, sau đó tức đến bật cười, lớn giọng nói, “Hết thích từ lâu rồi? Nam Bùi, anh nói như thế bản thân anh có tin được không vậy?!”
Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, giọng Đoàn Hành có chút run run, vành mắt cũng hơi hơi đỏ lên, ngón tay siết chặt đến mức khớp xương kêu lên răng rắc.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Nam Bùi, tim Đoàn Hành như bị đâm một nhát thật mạnh.
Cậu ta gần như buột miệng nói, “Nếu như đã hết thích tôi từ lâu, vậy vì sao còn đầu tư vào câu lạc bộ, vì sao còn đối tốt với tôi như thế, vì sao còn……còn nổi cơn ghen vì tôi chứ?
Nam Bùi, anh nói cho tôi biết là vì sao đi?!”
Lồng ngực Đoàn Hành kịch liệt phập phồng, giọng nói vang vọng trong câu lạc bộ.
Cả câu lạc bộ TKT đều chìm trong yên lặng, mọi người kinh ngạc nhìn một màn này.
Dù Đoàn Hành không nói thẳng ra, nhưng biểu hiện của cậu ta đã hết sức rõ ràng —-
Cậu ta đã hoàn toàn động tâm với Nam Bùi rồi.
Bằng không, cũng sẽ không vì một câu ‘hết thích’ của Nam Bùi mà tức giận đến vậy.
Trước ánh mắt giận dữ của Đoàn Hành, Nam Bùi không mặn không nhạt hỏi ngược lại, “Lúc tôi bỏ tiền đầu tư, cậu có cảm kích không? Lúc tôi đối xử tốt với cậu, cậu có báo đáp lại tôi không? Lúc tôi ghen, cậu có ngay lập tức giải thích không?”
Đoàn Hành nghe xong, nhất thời ngây người tại chỗ.
Xấu hổ cùng áy náy bủa vây lấy cậu ta.
Cậu ta mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.
“Thế nên tôi không còn thích cậu nữa, cũng rất bình thường mà, phải không?”
Câu nói bình tĩnh của Nam Bùi, tựa như lưỡi sao sắc bén đâm sâu vào tim Đoàn Hành.
“Vậy người anh thích là ai?!” Đoàn Hành tiến lên một bước, túm lấy bả vai Nam Bùi, đáy mắt đầy ngập đố kị, “Lẽ nào thật sự là Hoắc Nghiêu? Anh ta không phải do anh lôi tới để chọc tức tôi hả?!”
“Chẳng liên quan gì tới cậu hết.” Nam Bùi bình thản hất tay cậu ta ra, “Sau này giữa chúng ta chỉ còn là quan hệ giữa người đầu tư và tuyển thủ esport thôi.”
Đau đớn trong lòng Đoàn Hành nhất thời lại nhiều thêm mấy phần, khiến cậu ta có chút hít thở không thông.
Khổ sở, đố kị khiến cả người Đoàn Hành run lên, cậu ta kinh ngạc nhìn Nam Bùi, không dám tin hỏi, “Nam Bùi……Anh đầu tư bao nhiêu tiền vì tôi như thế, kết cuộc, lại từ bỏ thế này à.”
Cậu ta không tin.
Không tin Nam Bùi có thể từ bỏ người mình đã đầu tư hơn ngàn vạn.
Nhưng mà, câu tiếp theo của Nam Bùi lại như phán cho cậu ta cái án tử hình, “Ồ đúng rồi, hôm nay tôi tới câu lạc bộ là muốn nói, mùa giải tiếp theo tôi sẽ giảm bớt tiền đầu tư vào TKT —- Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi các cậu đâu, dẫu sao các cậu cũng đang trong giai đoạn phát triển mà. Có điều, nếu như về sau biểu hiện không tốt, tôi sẽ phải suy nghĩ lại đấy. Suy cho cùng, đầu tư cũng không phải là làm từ thiện mà, phải không?”
Lời này của Nam Bùi, hoàn toàn là đứng trên góc độ một nhà đầu tư.
Nhìn như ôn hòa, kỳ thực lại rất vô tình.
Mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, bởi vì vào lúc TKT khó khăn nhất, Nam Bùi có thể vươn tay kéo bọn họ một cái đã là may mắn lắm rồi. Bây giờ, Nam Bùi không còn thích Đoàn Hành nữa, không rút đầu tư giữa chừng đã xem như cho bọn họ mặt mũi.
Nhưng Đoàn Hành lại bị câu nói của Nam Bùi đả thương.
Nam Bùi không quan tâm tới vẻ mặt Đoàn Hành, vẫn tiếp tục nói, “Sau này tôi sẽ còn suy xét đầu tư vào các câu lạc bộ khác nữa, dẫu sao cũng không thể bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ, hy vọng mọi người có thể hiểu và phối hợp……”
“Anh xem TKT là cái gì, xem tôi là cái gì hả?!” Đoàn Hành cắt ngang lời Nam Bùi, kích động nói, “Bây giờ ở trong mắt anh, tôi chỉ là một công cụ đầu tư kiếm tiền thôi à?!”
Trước kia Nam Bùi khen ngợi Đoàn Hành có thiên phú, mang theo ái ý nồng đậm ký tên lên hợp đồng đầu tư.
Mà bây giờ, cậu lại đối xử với Đoàn Hành không khác gì một món hàng.
Nam Bùi cong môi, cười đến là xinh đẹp lại lạnh nhạt vô tình, “Không thì sao.”