Xong rồi.
Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Ưng Tử.
Tay chân cô như thừa thãi, sắc mặt trắng bệch anh mắt cầu cứu nhìn Tiêu Nhất Mặc.
Sử Mật Tư ở bên cạnh rất kinh ngạc, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: “Chú Tiêu?”
Ba chữ tiếng Trung này cũng không khó hiểu (chú Tiêu = Tiêu thúc thúc: thúc thúc hán việt quá nên mình để chú cho dễ nghe nhé), nhưng gọi như vậy đối với Tiêu Nhất Mặc khiến người khác nghe không hiểu.
Hai vợ chồng ông lúc này mới chú ý đến người nước ngoài này, trăm miệng một lời hỏi: “Tiểu Tử, ông ấy là ai vậy?”
Tiêu Nhất Mặc nhanh chóng giải quyết: “Tiểu Tử, cô đưa chú và dì qua quán cà phê kia ngồi một lúc đi, tôi đưa Sử Mật Tư đi rồi sẽ đến tìm cô sau.”
Ưng Tử sắp khóc rồi, lôi khéo Ưng Khải và Trình Vân Nhã hoảng loạn xoay người đi.
“Chờ chút, Tiểu Tử.” Sử Mật Tư nhạy cảm nhận ra điểm không thích hợp, “Hai người họ có quan hệ gì với cô vậy?”
Ưng Tử cứng đờ xoay người lại, há miệng thở dốc không biết nên nói cái gì theo bản năng khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tiêu Nhất Mặc bình tĩnh đáp một câu: “Ngài Sử Mật Tư, đó là cha mẹ Tiểu Tử. Tôi đưa ngài về trước, trên đường tôi sẽ giải thích chuyện này với ngài sau.”
Ngồi trong xe, sắc mặt Sử Mật Tư âm trầm, ông không phải đồ ngốc câu “chú Tiêu” vừa rồi cùng với thân phận của hai người kia, rõ ràng là trong này có vấn đề.
“Tiêu tiên sinh, tôi rất tôn trọng cậu, tôi hi vọng cậu có thể đưa ra lời giải thích hợp lí cho trường hợp vừa rồi.”
“Thật xin lỗi,” Tiêu Nhất Mặc đón ánh mắt của ông, chân thành mà xin lỗi, “Tuy rằng tôi và Tiểu Tử kết hôn cũng đã sinh hoạt vợ chồng nhưng cũng chưa thông báo với bố mẹ cô ấy, cũng chưa nhận được sự đồng ý của bố mẹ cô ấy.”
“Cái gì?” Sử Mật Tư kinh ngạc kêu lên, “Vì sao lại như vậy?”
Tiêu Nhất Mặc trầm ngâm một lát, thẳng thắn mà đón ánh mắt Smith: “Ngài Sử Mật Tư, nói thẳng ra là tôi và Tiểu Tử kết hôn có chút gấp gáp, mục đích quan trọng nhất là vì điều kiện để kế thừa biệt thự cổ, mặc dù chưa có thời gian đến trực tiếp gặp mặt bố mẹ cô ấy để xin cưới nhưng tôi tin tưởng tôi tin rằng chỉ cần cho tôi chút thời gian sẽ không có gì có thể ngăn cản tôi.”
Sử Mật Tư vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, “Haizzz dà” hai tiếng tựa lưng vào ghế ngồi không nói.
Nói trắng ra cũng không có gì tiếc nuối, nhưng Tiêu Nhất Mặc có chút lo lắng cho Ưng Tử, không biết ở đó bố mẹ cô có chỉ trích gì hay không.
Đường Bắc Châu cách không xa khách sạn lắm, rất nhanh đã đến, xuống xe, Tiêu Nhất Mặc lại lần nữa xin lỗi Sử Mật Tư: “Rất xin lỗi vì cho ngài thêm phiền toái, hy vọng ngài sẽ không bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà những kỉ niệm ở Tế An trở thành ấn tượng không tốt.”
Sử Mật Tư trầm mặc suốt đường bất đắc dĩ mà cười cười: “Tiêu tiên sinh thật sự là hai người làm cho tôi ngoài ý muốn, tôi thân là người được giao phó trách nhiệm trao quyền thừa kế, đối với điều kiện kiểm tra đối chiếu thật sự không thể trốn tránh trách nhiệm. Bố mẹ chúc phúc là điều kiện không thể thiếu của cuộc hôn nhân hạnh phúc, như vậy rất là không tôn trọng Tiểu Tử và bố mẹ cô ấy, cũng vi phạm ký kết di chúc bạn đầu của chú cậu. Tôi rất tiếc phải nói với cậu rằng, tôi không có cách nào mà kí tên trên văn kiện kế thừa biệt thự cổ.”
Kiếm treo ở đỉnh đầu hạ xuống, số phận đã định.
Kì lạ là trong là Tiêu Nhất Mặc không có cảm giác khổ sở gì cả.
Biệt thự cổ đã từng có giai đoạn hạnh phúc, thời gian trôi qua mất dần đi vẻ đẹp vốn có thay thế là hình ảnh bên Ưng Tử dần rõ ràng hơn.
Ánh mắt ngưỡng mộ e lệ, bóng dáng trong phòng bếp tỉ mỉ nấu nướng, tiếng hát trong trẻo đó, sự ngọt ngào đó,.... Tất cả những điều này dần hiện lên dần trong anh mỗi một nụ cười ấm áp, ngay cả Ưng Tử lớn mật chọc giận anh, đó lại là một loại sở thích khác.
Quan trọng là anh bỗng nhiên phát hiện, có lẽ là anh có chút thích Ưng Tử.
Cho nên khi nhìn thấy Tần Tây Viễn theo đuổi Ưng Tử trong lòng anh không thoải mái.
Cho nên khi nhìn thấy Ưng Tử bị người khác bắt nạt bôi nhọ anh nhịn không được sẽ tức giận.
Cho nên khi nhìn thấy Ưng Tử khóc anh nhịn không được sẽ thỏa hiệp.
Cho nên tưởng tượng sau khi được thừa kế biệt thự cổ Ưng Tử sẽ rời khỏi anh, anh rất bận tâm vấn đề đấy.
Cho nên không thừa kế biệt thự cổ anh cũng không quá để ý.
Không cần bàn đến người tự cho là đúng Vệ Thì Niên kia, vừa nghe đến Ưng Tử gọi “vệ đại ca”, anh liền muốn trở mặt.
.......
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Nhất Mặc hơi hơi mỉm cười, giơ tay bắt tay Smith rộng lượng nói: “Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng tôi tôn trọng quyết định của ngài. Chúc ngài có chuyến đi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”
Anh xoay người bước nhanh lên xe.
“Tiêu tiên sinh!” Sử Mật Tư đằng sau kêu tên anh.
Tiêu Nhất Mặc lễ phép quay lại nhìn ông.
Sử Mật Tư trầm ngâm nhìn một lát: “Nếu cậu tự nguyện nói rằng cậu có thể có được sự cho phép của bố ẹm Ưng tử, cùng Tiểu Tử đến nước M, đến lúc đó chúng ta sẽ làm lại quyết định cuối cùng. Tôi rất thích hai người, đây là cơ hội cuối cùng tôi có thể dành cho hai người, chỉ mong rằng đây không phải quyết định sai lầm.”
Tiêu Nhất Mặc hơi sửng sốt.
Thân là một luật sư, liên quan đến công việc từ trước đến nay Sử Mật Tư đều là nghiêm cẩn hà khắc, khó có được sự châm trước như vậy.
“Cảm ơn,” anh chân thành cảm ơn, “Hy vọng ngày đó sẽ đến sớm.”
Đi từ khách sạn ra trong lòng Tiêu Nhất mặc rất sốt ruột, xe rất nhanh đã đến chỗ đỗ xe ở phố đi bộ.
Đến trước cửa tiệm cà phê bước chân anh thoáng dừng lại sửa sang lại cổ áo, lsuc này chân mới bước vào trong.
Vừa vào cửa, anh liếc mắt một cái liền thấy được Ưng Tử và bố mẹ cô, ba người ngồi ở sôpha bên cửa, Ưng Tử cúi đầu, tay cầm khăn giấy lau nước mắt.
Quả nhiên lại khóc.
Một tia không vui xẹt qua trong đầu anh, Ưng Khải này cũng kì lạ quá, cư nhiên lại mắng con gái.
Anh bước vài bước đến chỗ ngồi, ho nhẹ một tiếng.
Ưng Khải ngẩng đầu lên vừa thấy lập tức đứng lên, ngữ khi trước sau như một vẫn kính cẩn: “Tiêu tiên sinh, cậu đến rồi, mau mời ngồi, Vân Nhã em qua với Tiểu Tử.....”
Không đợi Trình Vân Nhã thay đổi vị trí, Tiêu Nhất Mặc đã đến ngồi xuống bên cạnh Ưng Tử,, xoay người Ưng Tử giúp cô lau nước mắt, cau mày nói: “Sao lại khóc rồi?”
Ưng Tử quẫn bách, xấu hổ nói: “Không, tôi không khóc, con gì bay vào trong mắt thôi.”
Tiêu Nhất Mặc ngẩn ra: “Cho tôi xem nào, mắt không sao chứ?”
“Không sao, đã lấy ra rồi,” Ưng Tử lắp bắp nói, “Bố mẹ tôi.....bố mẹ tôi đâu. Chuyện của hai chúng ta.... anh giải thích cho họ nghe được chứ?”
“Cô chưa nói sao?” Tiêu Nhất Mặc kinh ngạc nói.
Ưng Tử cắn môi lắc đầu, trong mắt toát ra vài tia cầu khẩn.
“Cậu như vậy là không tôn trọng Ưng Tử và bố mẹ cô ấy.” Lời nói của Sử Mật Tư chợt lóe qua trong đầu anh.
Đáy lòng anh có chút khác thường, thông báo vừa chuẩn bị nói ra cho Ưng Khải nghe bị anh nuốt vào trong bụng.
Chuyện kết hôn đầu tiên không nói ra, bắt đầu từ chuyện yêu đương vậy, bố mẹ Ưng Tử khả năng sẽ dễ tiếp thu hơn. Chờ thêm 1-2 tháng nữa mọi chuyện đều thuận lợi, tiếp theo sẽ bàn chuyện kết hôn, trình tự như vậy chắc đủ thành ý rồi nhỉ.
“Cô, chú,” anh xoay người về phía Ưng Khải và Trình Vân Nhã, biểu tình vẫn kiêu căng trước sau như một nhưng ngữ khí đã mềm mại khách khí hơn, “Chuyện là như vậy, cháu đang theo đuổi Ưng Tử, hai chúng cháu..ừm...thích nhau, mới đầu tính rằng sẽ đến cửa chào hỏi nhưng bởi vì chuyện tình chưa được xác định rõ, cho nên bây giờ mới thông báo cho chú dì được, thực sự xin lỗi.”
Ưng Khải ngây người: “Cậu.....cậu nói gì cơ?”
Ông cùng vợ ở trên đường gặp được Tiêu Nhất Mặc trong lòng có chút thấp thỏm, hỏi nửa ngày Ưng Tử và họ đang làm gì, Ưng Tử chỉ nước mắt lưng tròng cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói chờ Tiêu Nhất Mặc đến sẽ nói cho bọn họ biết.
Trong lòng ông đoán tới đoán lui, nghĩ ra rất nhiều trường hợp, lại không nghĩ đến chuyện “hai người đang yêu nhau” này.
“Sao có thể?” Trình Vân Nhã ở bên cạnh cũng choáng váng, “Tiểu Tử, chẳng lẽ lần trước con nói có người theo đuổi con chính là......chính là Tiêu tiên sinh?”
“Gọi cháu là Nhất Mặc cũng được ạ,” Tiêu Nhất Mặc cười cười, “Đúng vậy, là cháu.”
“Chờ chút,” Ưng Khải như phát hiện ra cái gì, sắc mặt có chút trắng, “Các người bắt đầu từ như nào?”
Tiêu Nhất Mặc ngẩn ra một chút, Ưng Tử nhanh nhạy trả lời: “Có một lần tọa đàm ở Đại học Tế An, giữa tháng 5 lần trước bị tung ảnh ra chính là anh ấy đưa con đi ăn cơm.”
Giọng Ưng Tử dồn dập, tay ở dưới bàn dùng sức nhéo Tiêu Nhất Mặc.
Tiêu Nhất Mặc lập tức hiểu ra, trấn an vuốt tay cô, biểu tình tự nhiên mà bổ sung một câu: “Đúng vậy, sau khi cháu nghe Tiểu Tử biểu diễn lại chuyển sang hoàn toàn thích cô ấy.”
Ưng Khải thở nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vẻ tươi cười: “Hóa ra là như vậy, Tiêu tiên sinh chuyện này làm chúng tôi có chút ngoài ý muốn, để chúng tôi về tiêu hóa một chút, đứa nhỏ này miệng y như vỏ trai chuyện lớn như vậy là lừa gạt chúng tôi, kì cục quá.”
Nói xogn lời cuối cùng, Ưng Khải có chút lớn giọng, hung hăng trừng mắt nhìn Ưng Tử một cái.
“Cô chú đừng trách em ấy,” Tiêu Nhất Mặc tự nhiên nhận hết trách nhiệm lên người mình, “Là cháu không cho cô ấy nói với cô chú ạ.”
Ưng Khải và Trình Vân Nhã hai mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, cơ hồ là nói cùng nhau: “Tiểu Tử, con ra ngoài trước đi, chúng ta về nhà nói chuyện sau.”
Ưng Tử sợ hãi mà nhìn Tiêu Nhất Mặc một cái, chần chừ đứng lên.
Tiêu Nhất Mặc nhíu nhíu mày: “Cô chú có ý gì vậy?”
Ưng Khải cười làm lành nói: “Tiêu tiên sinh, cái này.....tình huống nhà tôi cậu cũng biết đó, hiện tại không thể trèo cao đến Tiêu gia được....hoặc là.....vẫn nên thôi đi?”
“Đúng vậy, Tiêu tiên sinh,” Trình Vân Nhã cũng nhanh chóng thêm một câu, “Ưng Tử nhà chúng tôi nhát gan cũng có thể nói, không thích hợp với cậu lắm.....”
Trán Tiêu Nhất Mặc nhảy thình thịch, không thể tin được vào lỗ tai của chính mình.
Hai người họ, đang phản đối anh trở thành bạn trai Ưng Tử sao?
Trong phán đoán của anh, vợ chồng Ưng Khải hẳn là phải vui vẻ ra mặt, đối với người con rể này phải hài lòng mới phải chứ! Phải biết rằng lần trước anh ở trên diễn đàn công khai Ưng Tử là bạn gái người trên mạng đều ghen tị ước ao, chẳng lẽ hai vợ chồng này không có mắt nhìn người sao?
“Hai người nói vậy là ý gì?” Anh có chút thẹn quá hóa giận.
Không khí lập tức nóng lên, Ưng Tử hoảng sợ hòa giải hai bên,
“Ba mẹ, đừng như vậy, anh ấy đối xử với con rất tốt, thật đó, hai bọn con ở chung cũng rất tốt.”
“Nhất Mặc, anh có thể về trước hay không? Chút nữa em sẽ đến tìm anh sau nhé?”
........
Trường hợp này có chút hỗn loạn.
Ưng Khải và Trình Vân Nhã nói chuyện rất khách khí, những nói ra thì ý tứ rất rõ ràng, “Chúng tôi không thể trèo cao Tiêu gia được, sợ con gái bị ức hiếp,” Tiêu Nhất Mặc tự nhiên cảm thấy buồn cười, có anh ở đây ai dám khi dễ Ưng Tử? Cho là có Tiêu Ninh Đông không phải cũng nhìn mặt mũi anh mà chấp nhận Ưng Tử rồi sao?
Cuối cùng Tiêu Nhất Mặc bị Ưng Tử xô đẩy ra khỏi cửa quán, sau đó ở trước của tiệm mà đáng thương chắp tay khần cầu an ủi anh vài câu.
“Tôi đi khuyên bố mẹ, anh đừng tức giận.”
Tử nhỏ Tiêu Nhất Mặc chưa từng có ai ghét bỏ như vậy, sắc mặt xanh mét.
Ưng Tử lại nước mắt lưng tròng: “Họ thương tôi, chỉ cần tôi kiên trì nhất định họ sẽ đồng ý, anh tạm thời tránh đi cho tôi thời gian một tuần, một tuần thôi được không?”
“Không được.” Tiêu Nhất Mặc quả quyết cự tuyệt.
Ưng Tử không nói, đôi mắt đen nhánh, nước mắt chỉ chực rơi xuống.
Rốt cuộc anh cũng thỏa hiệp, hậm hực đáp ứng tạm không gặp nhau: “Ba ngày, không thể nhiều hơn.”