Phản ứng đầu tiên là Tiêu Ninh Đông đã xảy ra chuyện.
Cô nhìn xung quanh thấy rằng thiết bị đã được chuẩn bị xong, trợ lý giám đốc đang nói chuyện lần cuối với các nhân viên. Sau khi nhẩm thời gian, cô xếp thứ bảy, chắc vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.
Cô chào hỏi trợ lý, vội vàng bước ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Một tiếng "bíp" âm thanh cúp máy truyền ra, Ưng Tử càng thêm lo lắng, đi về phía trước chạy ra khỏi phòng chờ.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Tiêu Nhất Mặc dựa vào cửa xe, vẻ mặt ủ dột nhìn chằm chằm vào cửa chính, trên người anh toát ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Trái tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp, hơi hoảng sợ bắt tay anh: "Có phải bố....sảy ra chuyện rồi hay không?"
Lông mày Tiêu Nhất Mặc nhướn lên, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Ưng Tử ngây ngẩn cả người: "Vậy tại sao lại phải đi? Em còn chưa có thi xong mà."
Ánh mắt Tiêu Nhất Mặc yên lặng dừng trên người cô, âm thanh đạm mạc: "Tiểu Tử, chắc hẳn em hiểu điểm mấu chốt của anh là ở đâu, vì cớ gì năm lần bảy lượt luôn khiêu khích?"
"Em...em không có khiêu khích," Ưng Tử hoảng loạn, "Là anh đồng ý cho em thi đấu...."
"Bây giờ anh bắt đầu không đồng ý," Tiêu Nhất Mặc kéo cửa xe ra, "Đi thôi."
"Chờ chút," Ưng Tử run giọng nói, "Dù gì anh cũng phải có lý do chứ? Vì trận thi đấu này em đã chuẩn bị vài tháng, tổ tiết mục, dàn nhạc, giám khảo cũng hy sinh vì em rất nhiều, em không thể cứ vậy mà đi không thể mang tâm huyết của em dẫm đạp như vậy, bây giờ cuộc thi bắt đầu rồi, em lên hát một chút, mất không nhiều thời gian đâu, em đảm bảo hát xong liền về nhà với anh, được không?"
Ánh mắt Tiêu Nhất Mặc lạnh băng, phảng phất như băng tuyết mùa đông: "Không được."
Ưng Tử ngây ngẩn.
Vừa rồi trước khi đi không phải còn tốt, sao giờ lại thành như thế này?
Cô suy nghĩ nguyên nhân, trong đầu 'thình thịch' nhảy dựng như thế nào cũng không suy nghĩ ra nguyên cớ.
Sao cô có thể không lý do mà rời sàn đấu? Mọi người đều ở trước sân khấu chờ cô, mà cô cũng vì thời khắc này đã chuẩn bị lâu như vậy.
Nước mắt trong hốc mắc nổi lên, cô không muốn khóc, càng không muốn bản thân chật vật ở chỗ này khắc khẩu với Tiêu Nhất Mặc, đành phải khép nép cầu xin: "Không được, Nhất Mặc em không có cách nào đi cả, anh đừng vô lý như vậy được không, không có lý do gì sao em có thể bỏ trận chung kết...."
Tiêu Nhất Mặc cười lạnh.
Rất tốt, lại còn nói anh vô lý.
"Lý do? Em yêu cầu anh cho em lý do à," anh lạnh lùng thốt, "Hợp đồng của chúng ta tính không? Bây giờ anh và em ra sân bay đến nước M tìm Sử Mật Tư nói chuyện biệt thự cổ."
Một tia ớn lạnh từ đầu ngón tay nổi lên, dần dần trải rộng toàn thân.
Bây giờ Ưng Tử bỗng nhiên hiểu ra, lúc này đây Tiêu Nhất Mặc không phải đang dọa cô mà thật sự muốn cô chặt đứt ý niệm ca hát trong tương lai.
Cô mờ mịt nhìn Tiêu Nhất Mặc, theo bản năng lùi lại mấy bước vấp phải cầu thang thiếu chút nữa té ngã.
Tiêu Nhất Mặc kìm nén xúc động muốn tiến lên đỡ, vươn tay với cô nói từng câu từng chữ: "Tiểu Tử, em không thể quá tham lam, đến đây bên anh quên trận chung kết này đi, làm người nổi tiếng có thể có được hết thảy, anh đều có thể cho em, lại đây."
Giọng anh thanh thoát và mềm mại như mọi khi, như thể mọi thứ đã được kiểm soát.
Hơi thở của Ưng Tử dần dần dồn dập, cô liếc nhìn lại đài truyền hình phía sau, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Nhất Mặc, tiến lên một bước, nhưng lại dừng lại rồi lắc đầu.
Trong lòng Tiêu Nhất Mặc nôn nóng, nhưng vẫn nhẫn nại như cũ dỗ dành nói: "Tiểu Tử, chúng ta sắp chính thức kết hôn Sử Mật Tư thích em như vậy, còn nói chúng ta trời sinh một cặp em không thể làm ông ấy thất vọng, đúng không? Ngoan, nghe lời."
Nước mắt không tiếng động từ hốc mắt lăn xuống, nhanh chóng làm ướt vạt áo, Ưng Tử nghẹn ngào, di bước chân hướng đến bên Tiêu Nhất Mặc.
Tiêu Nhất Mặc vui mừng trong lòng, vừa mới cầm đầu ngón tay Ưng Tử, cô đã thở dồn dập hai tiếng thân thể không vững ngã quỵ trong lồng ngực anh.
Ưng Tử mơ một giấc mơ.
Trong mơ cô trở lại lúc khi còn nhỏ, ở nhà trẻ trong tiết âm nhạc.
"Ai là người đầu tiên lên hát nào?" Cô giáo dạy piano quay đầu hỏi các bạn nhỏ, "Bạn nào lên đầu tiên, cô thưởng cho bạn nhỏ bông hoa đỏ nhé."
Rất nhiều bạn nhỏ đều giơ tay, một đám tranh nhau nói "Em lên!"
Cô ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sợ hãi cắn ngón tay không lên tiếng.
"Tiểu Tử lên nào." Cô giáo vẫy vẫy tay về phía cô.
Mông cô dán trên ghế ngượng ngùng sợ hãi không chịu lên.
Cô giáo tiến lại ngồi xổm xuống: "Tiểu Tử ngoan, em hát rất hay, nếu dũng cảm hơn, cô giáo cho em hai bông hoa đỏ nhỏ được không?"
Cô bị hai bông hoa đỏ dụ dỗ, nắm tay cô giáo lên hát bài "Đếm vịt".
Các bạn nhỏ ở dưới đều vỗ tay, lòng bàn tay nhỏ đỏ lên, cô giáo vui mừng sờ sờ đầu: "Tiểu Tử của chúng ta sau này sẽ thành ca sĩ không chừng....."
Bão tố bất ngờ ập đến cô giáo và các bạn nhỏ đều biến mất, chỉ có một mình cô lẻ loi đứng run bần bật trong cơn mưa.
"Em vẫn hát à?"
"Huhuhuhu....."
"Em không hát....huhuhu......"
........
Ưng Tử đột nhiên mở mắt, lọt vào mắt là vách tường trắng toát còn có vẻ mặt nôn nóng của Tiêu Nhất Mặc.
"Em...sao vậy?" Cô lẩm bẩm hỏi.
"Ngất đột ngột do hạ đường huyết", người bên cạnh vừa thay nước muối vừa giải thích, "Em không ăn tối đúng không? Làm việc quá sức trong thời gian dài? Đừng ỷ tuổi còn trẻ mà không quan tâm sức khỏe."
Một lúc sau Ưng Tử mới định thần lại, cô trả lời một cách trống rỗng "Vâng".
Y tá thu đổi bình xong, dặn dò: "Em để ý nhé, chai này truyền xong là được."
Cửa đóng lại, phòng bệnh trở nên yên tĩnh. . Ngôn Tình Hay
Ưng Tử nhìn chằm chằm vào chất lỏng nhỏ giọt trong bình, mắt cô khô khốc.
Một bóng đen chắn ánh sáng, chợt Tiêu Nhất Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trầm giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, điều quan trọng nhất là giữ thân thể thật tốt."
Ưng Tử co người lại một chút, nghiêng mặt đi.
Mặt bị kéo lại, Tiêu Nhất Mặc nhìn chằm chằm vào cô: "Sao vậy? Không muốn nhìn thấy anh sao?"
Ưng Tử im lặng trong chốc lát, nói nhẹ nhàng: "Không có, bây giờ mấy giờ rồi?"
"Gần 9 giờ," Tiêu Nhất Mặc dừng lại, sau đó nói, "Trận chung kết sắp kết thúc rồi."
Ưng Tử nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc như không nghe thấy, sau đó nhắm mắt lại và nói một cách mệt mỏi: "Em muốn ngủ một giấc."
Có lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi, Ưng Tử rất nhanh ngủ thiếp đi, hàng mi dài cong vút để lại bóng mờ nơi đáy mắt, khuôn mặt vẫn vô hồn, tái nhợt, khóe mắt miệng hơi mím, không còn xuất hiện độ cong như trước.
Tiêu Nhất Mặc ngồi bên cạnh chăm chú quan sát một lúc, trong lòng nảy lên một tia hối hận. Có lẽ, vừa rồi anh không nên quyết đoán như vậy, ép Ưng Tử lựa chọn giữa trận chung kết và anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Một giọng nói khác trong đầu anh nhanh chóng phản bác lại: Không, anh không sai. Cô ấy đã làm điều sai trước, không thể trách anh đột nhiên đổi ý. Nếu anh không dứt khoát như vậy, trong lòng cô ấy sẽ tồn tại mãi ảo tưởng này, từng bước thử thách điểm mấu chốt cuối cùng của anh.
Tiêu Nhất Mặc đau đầu, nhắm mắt thiền định trong giây lát.
Chờ thân thể Ưng Tử tốt hơn, cả hai sẽ nói chuyện thẳng thắn và trung thực với nhau, để mọi chuyện đi qua càng sớm càng tốt.
Nhưng mà, thời cơ vẫn không thể tới.
Sau khi truyền nước muối, hai người sẽ về nhà nhưng Ưng Tử đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nôn mửa không thể không nằm viện. Triệu chứng này khiến Tiêu Nhất Mặc hoài nghi không biết có phải Ưng Tử đang mang thai hay không, mặc dù cả hai luôn áp dụng các biện pháp tránh thai nhưng việc mang thai ngoài ý muốn cũng có thể xảy ra.
Sau khi dùng que thử thai kiểm tra chỉ có một vạch đỏ, Ưng Tử hiển nhiên rất yên tâm, Tiêu Nhất Mặc lại có chút khó chịu.
Ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Ưng Tử không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng vào buổi tối Ưng Tử đột nhiên bị cảm và sốt, nhiệt độ của cô lên tới 39 độ C. Cô uể oải nằm trên giường, đôi môi khô nứt nẻ, khóe miệng nổi lên vài vết bỏng rộp.
Một tuần sau, bệnh tình của Ưng Tử vẫn lên xuống thất thường, thân nhiệt vẫn ở mức sốt nhẹ, toàn thân sụt cân, tinh thần cũng rất tệ, bác sĩ lo lắng về các biến chứng như viêm phổi, viêm cơ tim, khăng khăng muốn để cô ở lại bệnh viện để quan sát.
Trưởng khoa của bệnh viện tư nhân này có quan hệ tốt với Tiêu gia, cử một bác sĩ hàng đầu đến bệnh viện để điều trị cho Ưng Tử. Tuy nhiên, bệnh tình của Ưng Tử vẫn không được cải thiện, Tiêu Nhất Mặc rất lo lắng, trao đổi với bác sĩ này rất nhiều. Bác sĩ cũng không hiểu lắm, uyển chuyển hỏi: "Bệnh của vợ ngài thực sự không phải là bệnh nặng, các chỉ số khác đều bình thường. Chúng tôi cũng đang băn khoăn không biết không biết cô ấy có tâm bệnh tích tụ gì không, cho nên vẫn luôn chữa mãi không khỏi?"
Tiêu Nhất Mặc sững sờ, một lúc sau mới hỏi: "Vây nên làm gì bây giờ?"
"Chỉ có thể từ từ điều trị," bác sĩ thở dài, "Ngài cũng nên thuyết phục cô ấy để cô ấy vứt bỏ tâm bệnh kia đi, dù kỹ năng y tế của chúng tôi có tốt đến đâu, chúng tôi cũng cần sự hợp tác của bệnh nhân."
Tiêu Nhất Mặc đã ở lại bệnh viện hai ngày, sau đó không biết làm thế nào Tiêu Ninh Đông phát hiện ra, ông đau lòng con trai của mình nên đã cử một người người giúp việc và hộ tá đến, sau đó đưa Tiêu Nhất Mặc trở về.
Ngược lại Ưng Tử thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn nhìn thấy Tiêu Nhất Mặc, cô chỉ muốn yên lặng một mình.
Cô biết rằng mình phải nhanh chóng khỏe lại, cuộc sống không chỉ có âm nhạc, không có trận chung kết này cô cũng không sao nhưng mà cả người cô không nhấc lên được toàn thân không có sức.
Khi ngày hôm sau thức dậy, thời tiết rất tốt, khi người giúp việc mở rèm cửa ra, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, hương hoa nhẹ bay đến.
Cô đứng dậy đi đến bên giường thấy hoa ngọc lan ngoài cửa sổ đang hé nụ, trên cây sồi đã hé nụ xanh tươi, quả là thời gian xuân về hoa nở, thời tiết đẹp.
Bên ngoài truyền đến âm thanh, cửa phòng bị đẩy ra Bành Tuệ Tuệ và một vài người bạn cùng phòng nối đuôi nhau đi vào.
"Ôi, Tiểu Tử, tại sao cậu bị bệnh mà không nói cho chúng tớ biết! Kỳ quá."
"Trời ơi, Tiểu Tử cậu gầy quá, đau lòng ghê."
......
Sự nhiệt tình đã mất từ lâu ập vào mặt, tâm trạng của Ưng Tử bỗng trở nên vui vẻ, "Sao các cậu lại đến đây? Không phải bệnh nặng gì cả, chỉ là cảm và sốt thôi, gần lành rồi không sao đâu."
Bành Tuệ Tuệ đặt hoa và trái cây lên bàn cạnh giường cười nói: "Tiêu học trưởng đã nói với chúng tớ, còn gửi một chiếc xe chuyện dụng đến đón chúng tớ, nếu không chúng tớ sẽ không thể đến cùng nhau nhanh như vậy đâu."
Ưng Tử sững người một lúc, nhìn ra ngoài, quả nhiên Tiêu Nhất Mặc đã đứng ở cửa chăm chú nhìn cô.
"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói.
Tiêu Nhất Mặc vẻ mặt bình thản bước vào: "Phiền các em quá, ở lại với Tiểu Tử, cô ấy dạo này tâm trạng không tốt lắm. Chút nữa khách sạn sẽ giao trà chiều, các em có yêu cầu giải trí gì cứ nói với người giúp việc là được."
"Vâng, vâng, không thành vấn đề, hôm nay chúng ta đều nghỉ ngơi," Lý Thấm vui vẻ nói, "Cảm ơn Tiêu học trưởng."
"Anh đi trước, công ty còn có chút việc," Tiêu Nhất Mặc kéo Ưng Tử qua, hôn lên trán cô, "Nghỉ ngơi thật tốt, vui vẻ lên."
Ưng Tử ừ nhẹ một tiếng.
Tiêu Nhất Mặc thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước ra ngoài, giọng nói của bạn Ưng Tử truyền đến bên tai anh:
"Oa, Tiêu học trưởng thương cậu quá."
"Đúng vậy, anh ấy còn tự mình đứng ở cửa bệnh viện chờ chúng tớ đấy."
"Cuối cùng hôm nay tớ cũng được nhìn thấy Tiêu học trưởng, Tiểu Tử tớ ghen với cậu quá cơ."
.....
Trong lòng anh không khỏi có chút tự đắc.
Có những người bạn trò chuyện phiếm, Ưng Tử trở nên vui vẻ hơn.
Di động vang lên, là cuộc gọi của Sầm Ninh, nhắc anh hôm nay có cuộc hẹn ở công ty.
Gần đây nhiều chuyện của công ty bị hoãn vì chuyện của Ưng Tử. Hôm nay cuộc hẹn là ông chủ của một nhà phát triển bất động sản, người khá nổi tiếng ở thành phố Tế An. Do tác động của chính sách gần đây đang tìm cách chuyển đổi, ông ta đã cố tình tới cửa để đàm phán.
Trên thực tế, chuyên môn của đầu tư đen là đầu tư tài chính và vận hành vốn. Dự án Cẩm Địa giành được là do thỏa thuận hôn nhân với Ưng Tử. Anh không quan tâm đến các dự án công ty bất động sản khác, nhưng mà do Tiêu Quốc Đông giới thiệu, đối phương cũng chân thành nên không thể không tiếp đãi.
Vị tổng giám đốc này họ Trần, khoảng 40 tuổi, cách đây khoảng mấy năm cũng được coi là nhân vật phong vân, sinh ra ở phương Bắc nên có khuôn mặt chữ điền, lời nói phong thái có vài phần hào khí. Hai người gặp nhau trong phòng làm việc, trao đổi vài câu, Trần lão tổng đã đẩy tập dự án đến trước mặt anh để vào vấn đề: "Tiêu lão đệ, cậu biết về Vân Bàn Sơn không? Anh không thể quên được, cảnh vật nơi đó nhìn qua một lần không thể quên, nhưng vì lý do địa hình, địa mạo ẩn hiện trong núi sâu, người dân nơi đó chỉ biết ôm bát cơm vàng mà đi ăn xin, thật đáng tiếc. Tôi dự định làm khu nghỉ dưỡng năm sao quốc tế hạng nhất. Dự án này rất có triển vọng."
Vân Bàn Sơn, lúc trước Tiêu Nhất Mặc đã nghe Tiêu Dục Hàng đề cập đến. Tiêu Dục Hành si mê môn leo núi trong một thời gian, nó đã đặt chân đến hầu hết các ngọn núi nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng đã đến thăm rất nhiều nơi hiếm có. Đúng là cũng khen Vân Bàn Sơn không dứt miệng.
Tuy nhiên, dù phong cảnh đẹp đến đâu, anh cũng không có hứng thú, cầm tệp dự án lên xem một lúc rồi từ chối: "Trần tổng, công ty chúng tôi không am hiểu đầu tư vào lĩnh vực này, sợ chậm trễ dự án này của ngài."
Trần tổng nhanh chóng nói: "Tiêu lão đệ thật khiêm tốn, đầu tư của cậu vào dự án Cẩm Địa rất thành công. Tất cả người trong ngành chúng tôi đều rất ngưỡng mộ cậu."
Tiêu Nhất Mặc hơi ngạc nhiên: "Sao ngài biết rằng tôi đã đầu tư vào hạng mục Cẩm Địa?"
"Thành thật mà nói, tôi vẫn luôn chú ý đến dự án Cẩm Địa," Trần tổng cười nói, "Con gái nhà họ Ưng từng đến tìm tôi."
Tiêu Nhất Mặc sửng sốt một chút: "Ưng Tử?"
"Hình như là cái tên đó," Trần tổng thở dài một hơi, "Cô gái đó cũng thật đáng thương. Cô ấy sốt sắng đến cầu xin tôi hai lần, còn nói cô ấy rất ngưỡng mộ tôi, thật là ý chí sắt đá cũng bị mềm lòng nhưng không còn cách nào khác, lúc đó không ai xem trọng dự án này, tôi cũng không dám nhận mớ hỗn độn này nên đã nghĩ đến việc cho cô ấy một ít tiền rồi đuổi đi, nhưng cô gái đó cũng kiêu ngạo không muốn, khóc lóc rồi bỏ đi."
"Ngưỡng mộ ngài?" Tiêu Nhất Mặc lẩm bẩm ba từ này, sau khi nói lại hai lần, anh đột nhiên tỉnh táo lại: nghĩ lại trước kia Ưng Tử tới cửa xin giúp đỡ nói câu "vẫn luôn ngưỡng mộ anh", cô đối với người có khả năng cứu vớt hạng mục Cẩm Địa đều nói qua câu đó sao?
Ps: mình thi xong rồi nên sẽ có thời gian đăng truyện nhiều hơn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhaaa