• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô như nhìn thấy mẹ, giọng mẹ rất hung dữ, hỏi cô lạnh sao không mặc thêm. Cô biết giọng mẹ hung dữ một chút nhưng trong đó đều là sự đau lòng.

Giây tiếp theo, lòng bàn chân cảm nhận được hơi ấm, Từ Ca chớp chớp mắt, thò đầu ra khỏi ổ: "Cái gì vậy?"

Xà Khí lại đặt một cái túi lên mặt Từ Ca, sắc mặt dịu đi vài phần: "Ta làm thêm mấy cái nữa."

Đồng tử Từ Ca sáng ngời, cầm túi nước nóng không buông tay, rúc vào trong chăn cảm thán: "Ta sống lại rồi."

Xà Khí thở phào nhẹ nhõm, trở lại đống lửa thêu da thú.

Hắn vừa sờ chân Từ Ca, còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể hắn. Xà Khí hoảng hốt, hắn lo lắng Từ Ca không sống qua được mùa đông, hắn phải nghĩ cách.

Cái túi vừa rồi, bên trong là một lớp da rắn, có thể chống thấm nước, bên ngoài là một lớp da thú có tác dụng giữ nhiệt. Hắn đã thử nghiệm mấy ngày nay, cuối cùng cũng thành công, chỉ có điều không giữ ấm được lâu, cũng rất tốn da thú.

Rất khó để đựng nước trong túi, hắn phải khâu miệng túi thật khít và chặt.

Trong ổ của Từ Ca dần dần chất đầy túi nước nóng, không lâu sau cô không còn run rẩy nữa, cơn buồn ngủ ập đến, chìm vào mộng đẹp.

Ngoài trời gió lạnh gào thét, trong nhà ánh lửa chập chờn.

Tốc độ khâu vải dần dần dừng lại, Xà Khí cuộn tròn trên mặt đất, đầu hơi cúi xuống.

Không thể ngủ... không thể ngủ…

Trời tối dần, Từ Ca tỉnh dậy thì đã là chập tối.

Trong nhà tối đen như mực, chỉ có viên ngọc trai giao nhân đầu giường chiếu sáng cho cô.

Từ Ca giãy giụa một hồi, ép bản thân dậy, mặc quần áo dày ba lớp.

Cầm viên ngọc trai giao nhân xuống gác xép, đống lửa đã tắt từ lâu, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Đại Xà hóa thành hình rắn cuộn tròn thành một vòng, giống như nhang muỗi.

Đại Xà hơn mười mét dù cuộn lại cũng chiếm không ít diện tích. Từ Ca thử đẩy, dứt khoát từ bỏ, với sức lực của cô, chuyện lãng mạn ôm người yêu đang ngủ say về giường chỉ có thể làm trong mơ thôi.

Thú nhân rất cảnh giác, khi có người đến gần sẽ phản kích, Xà Khí thực lực mạnh, phản ứng càng nhanh, bị cô đẩy mạnh như vậy mà vẫn chưa tỉnh, quả nhiên là bắt đầu ngủ đông rồi.

Từ Ca sờ sờ đầu rắn, khẽ cười. Lúc đến bộ lạc cô đã cảm thấy Đại Xà nên ngủ đông rồi, có thể chống đỡ đến tháng mười hai thật sự là không thể tin nổi.

Cô dùng chân nghĩ cũng biết là vì cô.

Dọn sạch đống tro tàn trên mặt đất, Từ Ca xoa xoa khuôn mặt đã đông cứng của mình, nhặt một đống củi đi sang bên kia.

Dùng đá đánh lửa đốt đống củi, Từ Ca đưa tay đến gần ngọn lửa, nhiệt độ dần dần tăng lên, làm ấm ngón tay.

Đại Xà ở trong cùng của căn nhà, một mảng tối đen không chiếu vào được ánh lửa. Từ Ca đến gần cửa, cô không định làm phiền giấc ngủ đông của Đại Xà, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi vào từ khe hở, cô liền dùng da thú bịt kín khe cửa.

Nướng qua loa một chút thịt để ăn, cô cầm cam thảo trải xung quanh Đại Xà, đi đi lại lại hơn mười chuyến, cuối cùng cũng chuyển hết giường trên gác xép xuống trước mặt Đại Xà.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Ngủ ngon Đại Xà, mơ đẹp nhé."

 

Đã quen với việc bị lạnh cóng tỉnh dậy vào buổi sáng.

Từ Ca mở mắt ra hôn lên đầu Đại Xà, chúc buổi sáng tốt lành rồi mặc quần áo bắt đầu công việc của một ngày.

Đốt lửa đun nước nóng, tháo một đường chỉ nhỏ trên túi nước nóng, đổ nước lạnh đã nguội đi rồi đổ nước nóng vừa đun vào, sau đó khâu lại.

Quá trình này Từ Ca lặp đi lặp lại vô số lần, làm rất thành thạo.

Nhét một túi nước nóng vào trong quần áo, sau đó quấn kín mít toàn thân, Từ Ca cầm túi nước nóng trong tay rồi ra ngoài.

Trên đường chỉ có mấy thú nhân tuần tra, cô mỉm cười từ chối sự giúp đỡ của họ, một mình đi đến nhà Thụy Cách.

Bộ lạc có rất nhiều lợi ích, vào mùa đông mỗi ngày đều có thủ lĩnh phát thức ăn, tuy không nhiều nhưng cũng sẽ không bị đói. Thú nhân lang thang không có bộ lạc một phần sẽ bị c.h.ế.t đói, trừ phi là thú nhân có thể ngủ đông như rắn.

Sau khi Đại Xà ngủ đông, thức ăn ngày càng ít đi. Còn một phần thức ăn ở trong hang động trên núi phía sau, cô đã nói với Hổ Khắc, bảo hắn coi đó là lương thực dự trữ của bộ lạc để phân phát cho mọi người trong bộ lạc.

Lẩu là món ăn ngon nhất vào mùa đông, có thể lấp đầy bụng và làm ấm cơ thể. Sau khi nói với Thụy Cách vào khoảng thời gian trước, lần nào cô cũng đến chỗ Thụy Cách để ăn cùng nhau. Nguyên liệu của ba người gộp lại nhiều, cũng có thể ăn no.

Khi đến chỗ Thụy Cách, lẩu đã làm được một nửa, trong nhà hơi nước bốc lên nghi ngút, rất thoải mái.

Từ Ca đặt đồ xuống rồi đi lên giúp đỡ.

"Sao không để Hổ Khắc đưa em đến?" Thụy Cách sờ mặt Từ Ca, lạnh đến mức khiến cô ấy đau lòng không thôi.

Từ Ca không để ý nói: "Nhà chị cách em không xa, Hổ Khắc còn phải tuần tra, đừng làm phiền anh ấy."

Thụy Cách có chút bất đắc dĩ, giống như nhìn đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn: "Rắn ngủ đông, luôn phải có thú nhân đến chăm sóc em."

Từ Ca biết Thụy Cách vẫn chưa từ bỏ ý định tác hợp cô với Hổ Khắc: "Em có Đại Xà là đủ rồi."

Dù sao đây cũng là thế giới một vợ nhiều chồng, cô nói thêm cũng không ai hiểu.

Nghĩ đến điều gì đó, Từ Ca cười xấu xa: "Đợi chị có bạn đời rồi, em sẽ tìm bạn đời thứ hai."

Vu y có địa vị rất cao trong bộ lạc, nhưng vu y sẽ không có bạn đời.

Trong nhà vang lên tiếng gõ cửa, Hổ Khắc đẩy cửa bước vào, nở nụ cười hiền hậu với hai người. Chỉ là cái đuôi rũ xuống khiến người ta biết tâm trạng hắn đang không tốt, cũng không biết hắn đã đứng ngoài cửa nghe được bao nhiêu.

Từ Ca thật ra mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Hổ Khắc đều sẽ có chút mềm lòng, nhưng dù cho cô vô số cơ hội cô vẫn sẽ không chút lưu tình mà từ chối.

"Mau vào ăn thôi."

Thụy Cách vẫy tay với Hổ Khắc, là một trong những người đầu tiên xây dựng bộ lạc với Hổ Ký, tuổi tác lớn hơn rất nhiều người trong bộ lạc.

Trong mắt Thụy Cách mọi người đều là trẻ con, thấy hai đứa trẻ như vậy, cũng chỉ có thể thầm thở dài thay cho Hổ Khắc. Cô có lòng tác hợp, có thành hay không còn phải xem bản thân bọn họ.

Nồi lẩu trong ngày đông xua tan đi cái lạnh, Từ Ca ăn no căng bụng, hài lòng cáo biệt.

"Ta đưa em về." Hổ Khắc vội vàng đứng dậy.

Từ Ca sờ mũi, vội xua tay: "Không cần đâu."

Nhưng Hổ Khắc vẫn kiên quyết đi theo.

Gió lạnh mang theo tuyết thổi vạt áo bay phấp phới, giây tiếp theo bóng người chắn trước mặt, cản phần lớn gió lạnh. Từ Ca bất đắc dĩ thở dài, im lặng đi về phía trước.

Tại sao thú nhân đều cố chấp như vậy?

"Hổ Khắc." Bóng người phía trước khựng lại.

"Anh đừng như vậy nữa, em sẽ rất khó xử, em không muốn ghét anh."

"Ta biết, ta đã từ bỏ từ lâu rồi," Hổ Khắc cúi đầu, muốn đưa tay xoa đầu Từ Ca, nhưng vẫn nhịn được.

"Vu y nghĩ nhiều rồi, trong mắt ta, em chỉ là một người bạn rất tốt, ta không muốn trở thành bạn đời của em..."

Giọng hắn ngày càng nhỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn Từ Ca trong sáng thuần khiết: "Bởi vì ta đã gặp được một giống cái rất đặc biệt, ta đang theo đuổi cô ấy."

Từ Ca hơi sững sờ, có lẽ là ấn tượng của cô về Hổ Khắc rất hiền lành, ánh mắt lại quá mức nghiêm túc, cô tin rồi, còn thấy vui thay cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK