• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô từng thấy các cô gái trong bộ lạc cài đủ loại hoa trên đầu để trang trí, mỗi cô gái đều thích xinh đẹp, dù là ở thời đại nguyên thủy đơn sơ, vì vậy cô tết một chiếc vòng tay tặng cho mẹ Xà Khí.

 

Rất tinh xảo rất đẹp, Bạch Lan rất thích.

 

Trước khi đi, Từ Ca ghé tai Bạch Lan nói nhỏ, sau đó cười tạm biệt.

 

Bạch Lan bịt tai, cảm xúc trong mắt cuộn trào.

 

Cô ấy nói: "Mẹ, Đại Xà rất thích mẹ, mẹ có thể thử thích anh ấy không? Đại Xà rất dịu dàng, anh ấy không đáng sợ."

 

Nhưng Từ Ca quên mất, nói chuyện thì thầm dưới mí mắt thú nhân, có khác gì hét to âm mưu đâu?

 

Trong đám sói trắng, không biết ai hừ lạnh một tiếng.

 

Bạch Lan luống cuống nhìn về phía Lang Nguyên, hốc mắt đỏ hoe.

 

Trái tim Lang Nguyên như bị ai đó bóp chặt, ôm Bạch Lan an ủi.

 

"Em muốn đi gặp nó..."

.

"Đại Xà!" Từ Ca bưng Thâm Tuyền Thạch, nhảy chân sáo vào rừng cây, vẫy tay với sợi dây leo màu vàng quen thuộc.

 

Xà Khí cảnh giác liếc nhìn các bạn đời của mẹ, bò xuống từ trên cây.

 

"Xì xì."

 

Từ Ca leo lên đầu Xà Khí, đắc ý vung vẩy viên đá trong tay: "Mẹ chúng ta tặng đấy, bà ấy rất thích em."

 

Trong mắt Xà Khí lóe lên ý cười, nâng Từ Ca lên di chuyển.

 

"Đợi đã!"

 

Một giọng nữ vang lên sau lưng, khiến thân rắn khựng lại, Từ Ca nghe tiếng nhìn về phía sau.

 

Chỉ thấy thú nhân lúc nãy đang ôm Bạch Lan có chút tiều tụy đứng cách họ không xa.

 

Lang Nguyên hơi nhíu mày, thật không dám tin lại có cô gái không sợ rắn, còn ngồi trên nguyên hình của nó.

 

Xà Khí nhanh chóng nâng thân trên lên, lộ ra răng nanh xì xì cảnh cáo.

 

Mặc dù rất có uy hiếp, nhưng Từ Ca có thể cảm nhận được rắn lớn dưới thân đang sợ hãi, lập tức căng thẳng nhìn chằm chằm Lang Nguyên.

 

Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi bị gió cuốn bay, xoay tròn giữa không trung.

 

Bạch Lan kiềm chế thân thể đang run rẩy, lấy hết can đảm ngẩng đầu, khi nhìn thấy hình thú của Xà Khí, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Giống, quá giống.

 

Trong mắt Bạch Lan lóe lên sự sợ hãi, nhìn về phía Từ Ca mới dễ chịu hơn chút, nở một nụ cười nhạt: "Cô bé, em tên là gì?"

 

Từ Ca trong lòng thấp thỏm: "Từ Ca..."

 

"Từ Ca à... Chị không ghét nó, nó... là đứa con cuối cùng của chị,"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Bạch Lan run giọng đứt quãng nói, "Nhưng chị sẽ không đi gặp nó nữa, chị rất sợ, không làm được... Vài ngày nữa chị sẽ về, biết nó còn sống và có bạn đời, chị rất vui."

 

Từ Ca không biết Bạch Lan đã trải qua chuyện gì, nhưng khi biết Bạch Lan không ghét Xà Khí, cô thật sự rất vui, dù là xà thú mà mình sợ hãi, cô ấy cũng không mang sự ghét bỏ xà thú lên người con mình, như vậy là đủ rồi.

 

"Mẹ yên tâm, Đại Xà có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, đợi đến ngày mẹ không còn sợ nữa, em sẽ đưa Đại Xà đi gặp mẹ." Từ Ca vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

 

Bạch Lan thật ra có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nói thế nào, khi nghe Từ Ca nói, cô ấy không khỏi mỉm cười: "Được."

 

Hai thú nhân trong lúc bạn đời nói chuyện vẫn luôn đề phòng đối phương.

 

Lang Nguyên và Bạch Lan khác nhau, anh ta thật sự ghét xà thú.

 

Anh ta hận mình lúc đó không ở bên cạnh bạn đời, để xà thú có cơ hội, bạn đời của anh ta mất đi sự hoạt bát ngày xưa, cũng không thể có được đứa con của riêng họ.

 

Giết con xà thú đó thì sao? A Lan vẫn sẽ sợ.

 

Nhất là hình thú của con rắn trước mắt giống hệt con xà thú đê tiện kia, nhưng anh ta không thể g.i.ế.c nó, đây là đứa con cuối cùng của A Lan, g.i.ế.c nó A Lan sẽ đau lòng.

 

Nhưng điều đó không ngăn cản ý định gặp một lần đánh một lần của anh ta, nếu không phải trên người xà thú còn có một cô gái, anh ta đã sớm nhào tới rồi.

 

Bạch Lan nhận ra sự khác thường của người dưới thân, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Lang Nguyên, thấp giọng nói: "Đi thôi."

 

Lang Nguyên đành phải nghe lời Bạch Lan.

 

Đợi Bạch Lan và Lang Nguyên rời đi, Từ Ca lắc lư đầu ngân nga.

 

Xà Khí không ngờ lần gặp mặt này lại bình tĩnh như vậy, thè lưỡi bò trên bãi cỏ.

 

Họ về nhà, Từ Ca làm vòng tay vỏ sò đã hứa cho Thụy Cách, Xà Khí thì ở gần cô làm quần áo chuẩn bị đổi mùa.

 

Vòng tay vỏ sò đơn giản hơn nhiều so với vòng tay tặng Bạch Lan, xâu vài viên ngọc trai và một vỏ sò, cơ bản không tốn nhiều thời gian.

 

Cô đặt vòng tay vỏ sò đã làm xong lên bàn, quay đầu nhìn Xà Khí đang mượn ánh sáng khâu vá quần áo dưới cửa sổ, sợi tơ nhện màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng...

 

Từ Ca đột nhiên chú ý đến quần áo trong giỏ, cầm lên xem, to bằng hai bàn tay, trên mặt lập tức lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: "Đây là cái gì? Cho ai vậy?"

 

Tay cầm vải của Xà Khí căng cứng, tai nhanh chóng đỏ lên: "Quần áo cho con."

 

Từ Ca thích đến nỗi sờ đi sờ lại mấy lần mới cẩn thận gấp lại bỏ vào giỏ: "Làm từ lúc nào vậy?"

Là lúc cô đi chợ sao? Hay là lúc cô đi chơi ở chỗ Thu Nghiệp?

Bình thường Xà Khí và cô như hình với bóng, cô chưa từng thấy Xà Khí làm quần áo cho con.

 

"Đêm hôm đó, ngủ không được nên làm." Xà Khí biết mình và Từ Ca sắp có con, liền bắt đầu tưởng tượng cuộc sống của con.

 

Xà Khí đỏ mặt ngẩng đầu cười với Từ Ca, tay cầm kim thêu cũng đang run rẩy vì ngượng.

Đêm hôm đó? Là ngày mà cô biết mình có thai sao?

"Rất đáng yêu!" Từ Ca hôn lên miệng Xà Khí, lại nhịn không được mà véo má Xà Khí, "Thích bé gái hay bé trai?"

"Đều thích." Xà Khí bị Từ Ca véo má, nụ cười rất đơn thuần, quần áo trẻ con mà hắn làm đều chỉ có phần thân trên. Là con của hắn và Từ Ca, bất kể là bé gái hay bé trai hắn đều thích.

Cô vốn còn muốn học theo người khác hỏi Xà Khí con sinh ra ai sẽ chăm, nhưng nghĩ lại liền nhịn không được bật cười, cái này còn cần hỏi sao? Xà Khí mỗi ngày đều dùng hành động để nói cho cô biết.

Từ Ca chớp chớp mắt, nhìn Xà Khí đang may vá trước mặt, không tự chủ được mà lẩm bẩm: "Kết hôn cũng không có gì đáng sợ nha......"

"Gì cơ?" Ánh mắt Xà Khí nhìn cô có chút mờ mịt.

Từ Ca dùng sức xoa mặt Xà Khí: "Không có gì."

Đợi đến giữa trưa, Xà Khí nấu món cháo mà cô thích ăn, không có mùi tanh của thịt làm dạ dày cô không khó chịu, còn rảnh tay đút cho cô ăn hoa quả tươi để giải khát.

Cô chỉ cần ngồi trên đuôi Xà Khí chơi xếp hình, thỉnh thoảng khoe khoang lâu đài mình xếp được, mà Xà Khí sẽ lần lượt ngẩng đầu lên từ công việc trong tay, không biết chán mà khen ngợi lâu đài của cô.

Ăn cơm trưa xong, Từ Ca buồn ngủ ngáp một cái, ôm đuôi rắn nằm trên giường ngủ trưa, Xà Khí liền nhẹ nhàng vỗ về lưng cô kể chuyện.

Đợi đến buổi chiều, Từ Ca ngủ no liền xách giỏ đi gõ cửa nhà Thu Nghiệp.

Thu Nghiệp ôm Đông Tuyết đẩy cửa ra: "Từ Ca? Sao thế?"

Khóe miệng Từ Ca kéo đến tận mang tai, lấy ra quần áo nhỏ trong giỏ: "Sao chị biết Đại Xà làm quần áo cho con chưa sinh của em?"

Thu Nghiệp:......

Thu Nghiệp sờ vòng tay vỏ sò mà Từ Ca tặng trên cổ tay, mặt không biểu cảm đi theo sau Từ Ca, nhìn Từ Ca bắt được một người qua đường liền khoe khoang quần áo nhỏ trong tay, tỏ vẻ vô cùng hối hận vì đã quen biết cô.

'Cạch cạch cạch'

Cửa trúc chầm chậm mở ra, Thụy Cách nhìn thấy hai người ngoài cửa đầu tiên là kinh ngạc sau đó là nở nụ cười ôn hòa:

"Ăn cơm chưa?"

Thu Nghiệp mặt không biểu cảm chờ đợi.

"Sao chị biết là Đại Xà làm quần áo cho con chưa sinh của em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK