Edit by AShu ^_^.
_______________
Thẩm Uyên tuy khó hiểu, nhưng vẫn cầm trên tay, tiểu tâm lại cẩn thận xoa lên.
Hắn cảm thấy chính mình hiện tại tựa như tên biếи ŧɦái, lý trí nói cho hắn không thể, nhưng thân thể lại không chịu khống chế.
......
Hắn cảm thấy chính mình điên rồi, nhưng lại không muốn dứt ra, hắn chỉ muốn trầm luân, cũng không biết trải qua bao lâu, chờ khi hắn trở lại phòng ngủ, tiểu thiếu gia đã ở trên giường hắn ngủ rồi.
Từ cao trung tới nay, cho dù ngẫu nhiên mấy lần trở về Thẩm gia, hắn cũng vội vàng đến vội vàng đi. Mà phòng ngủ hắn từng ở mười mấy năm, hiện giờ sớm đã không còn hơi thở của hắn. Nhưng mà so với nơi khác tóm lại vẫn có khác biệt, tỷ như căn phòng đã cùng lớn lên với hắn này, với hắn mà nói, rất có ý nghĩa.
Mà hiện tại, tiểu thiếu gia liền không hề phòng bị ngủ ở trên giường hắn, mặc quần áo của hắn, gối đầu lên gối của hắn, đắp cái chăn của hắn. Trong một cái chớp mắt, dường như tất cả máu tươi đều xông thẳng lên đầu.
Phòng tắm cũng chỉ cách giường chừng mấy chục bước, nhưng Thẩm Uyên lại bước từng bước chầm chậm.
Hắn bước một bước xong rồi dừng lại trong chốc lát rồi mới bước tiếp, thời gian trải qua rất lâu mới đi đến bên người 'cậu', cuối cùng thành kính quỳ gối ngay mép giường, gắt gao mà nhìn người nào đó ngủ say, cuối cùng, hắn thoáng nhìn tiểu thiếu gia trên người cư nhiên còn bọc khăn tắm, khoác khăn tắm còn mặc áo sơmi, sao lại có sở thích kỳ lại vậy?
Nguyên bản hắn muốn lấy khăn tắm ra, rốt cuộc người đã ngủ rồi, bọc nhiều cũng không thoải mái, nhưng tiểu thiếu gia bọc rất chặt, thời điểm lấy ra, khó tránh khỏi muốn di chuyển 'cậu' một chút, sau đó, Thẩm Uyên hoàn toàn chết máy.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng hoài nghi giới tính của tiểu thiếu gia, chẳng qua sẽ mạc danh nghĩ đến hành động lúc trước.
Tiểu thiếu gia ngủ ngon lành, căn bản không hay biết gì.
Thẩm Uyên yên lặng nhìn nàng thật lâu, lâu đến nỗi chân có chút tê rần, mới rốt cuộc làm ra hành động......
Tô Đường cũng không biết chính mình đã bị bại lộ, nếu là khi thanh tỉnh, nàng nhất định là phải nhớ rõ che lấp, nhưng hiện tại đã chìm vào giấc ngủ rồi, ai còn quản nhiều như vậy.
Mà không, Thẩm Uyên còn tự mình động thủ đâu, chân tướng liền bắt đầu bị vạch trần.
Tô Đường ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được có người di chuyển chính mình, lấy đi áo choàng của chình mình, rốt cuộc mới nhấc lên mí mắt.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt cực kỳ soái khí tuấn dật, giờ phút này cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Thẩm Uyên lại không phải ngu ngốc mà nhìn không ra, tuy rằng không có tự mình nghiệm chứng, nhưng hai mắt của mình cũng sẽ không lừa hắn.
Tô Đường không rõ nguyên do, người này chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi còn chưa tính, như thế nào ánh mắt cũng bắt đầu không thích hợp?
Có một loại ẩn nhẫn, hưng phấn, kích động...... Quá nhiều cảm xúc bên trong, nàng nhất thời cũng không hiểu rõ, dù sao chính là rất kỳ quái.
"Anh cũng phát sốt?"
Nàng lúc ấy rớt vào trong nước, vẫn là được hắn cứu lên, trời lạnh như vậy, nước sông lạnh như vậy, cho dù là nam chủ, nên bị bệnh vẫn sẽ bị bệnh a.
Thẩm Uyên thấy nàng còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ khàn tiếng nói, trì độn mà lắc lắc đầu, "Không."
Phản ứng của hắn quá kỳ quái, kỳ quái đến nỗi làm Tô Đường đều cảm thấy cổ quái, nghĩ người này có thực sự bị bệnh hay không, lại gắt gao tự cho là mình vẫn ổn, cho nên nàng muốn sờ sờ cái trán của hắn, kết quả chính mình vừa động, đuôi mắt liền thoáng nhìn khắn tắm bên cạnh.
Nàng hiện tại, nửa quỳ ở trên giường, trên người tuy mặc quần áo, cũng che hết toàn bộ, nhưng mà! Chỉ cần không mù, ai sẽ tin tưởng nàng là nam hài tử?
Tô Đường:......
Lúc này còn đâu tâm trí quản nam chủ phát sốt hay không phát sốt, nàng chỉ còn lo cho bản thân mình.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ có nên khoác khăn tắm lại trên người hay không, liền thấy Thẩm Uyên trước nàng một bước, đem khăn tắm ném xuống mặt đất.
Tĩnh mịch, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Thẩm Uyên ném xong đồ vật, thong thả ung dung mà đem tay cắm vào túi quần, so với hắn lúc trước mọi cảm xúc đều đảo lộn, giờ phút này, hắn cong môi, cả người vừa ấm áp vừa vô hại.
"Đã tắm rửa xong, tôi cứ tưởng em hẳn là không cần nó."
Đầu óc Tô Đường hiện giờ đang trong trạng thái chết máy, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh dò hỏi hệ thống.
Đối với chuyện này, hệ thống ha hả một tiếng, "Có thể làm sao bây giờ, rau trộn a, hắn đã phát hiện ra ngươi là nữ hài tử, ngươi cũng không thể căng da đầu nói dối đi? Hiện tại, thẳng thắn mới được miễn tội a."
Tô Đường gian nan nói: "Chính là, có thể bị đánh hay không a?"
Hệ thống, "Đánh liền đánh đi, nhiệm vụ còn phải tiếp tục, ai nói ngươi lừa hắn làm chi." Nói xong, nó bày vẻ mặt tang thương nói: "Được rồi, ta bế quan, các ngươi cứ tiếp tục."
Nó có dự cảm, nam chủ sẽ không đánh nàng, chính là sự tình sẽ phát triển theo hướng ngược cẩu a.
Tô Đường căng da đầu, phát hiện loại chuyện thẳng thắn này, chính mình như thế nào cũng không mở miệng được, chẳng những không muốn nói, ngược lại còn muốn chạy trốn.
Nàng lúc trước còn cảm thấy trong mắt của Thẩm Uyên có vô vàn cảm xúc, đến bây giờ, sao còn không rõ.
Cmn là mình đã đốt sáng lên kỹ năng quỷ súc của hắn sao.
Đừng nhìn hắn cười phúc hậu và vô hại như thế, nhưng thâm ý trong mắt, lại làm người sởn tóc gáy, trong một cái chớp mắt, nàng chỉ muốn chạy trốn.
"Nếu tôi đã tỉnh, vậy không quấy rầy anh nữa, tôi...... Tôi về nhà trước." Lời nói tuy như thế, nhưng Tô Đường phát hiện, chính mình dưới ánh mắt ' ôn nhu ' của đối phương, một cử động nhỏ cũng không dám a.
Đáng sợ, thật là đáng sợ.
Nhưng mà, Thẩm Uyên đón nhận ánh mắt nàng, lại là cười vô cùng ôn nhu sủng nịch, "Được a, tôi đưa em về."
Tô Đường nghe vậy, chỉ cảm thấy càng đáng sợ hơn a.
Nàng đã quên, về nhà gì đó, nói trắng ra là rời khỏi nơi này của hắn, trở lại lãnh địa khác của hắn a!
"Thôi khỏi đi, tôi tự mình về là được rồi. Đúng rồi, điện thoại của tôi đâu, tôi gọi người tới đón tôi."
Nàng nói xong, nụ cười Thẩm Uyên càng sâu, "Hiện giờ tôi cũng không có việc gì, em phải về nhà, tôi cũng muốn về nhà, mà vừa vặn, nhà chúng ta là cùng một chỗ. Em nói đúng không, tiểu thiếu gia."
Khi hắn nói đến ba chữ tiểu thiếu gia kia, thanh âm ôn nhu quyến luyến, giống như nói lời âu yếm, nhưng Tô Đường nghe vào tai, lại là một chuyện khác.
"Đi thôi, tiểu thiếu gia." Hắn thấy người như cũ không chịu động, không khỏi nhướng mày, chỉ là khi hắn nhướng mày, đôi mắt càng tối lại, "Chẳng lẽ tiểu thiếu gia muốn tôi ôm em đi sao?"
Tô Đường, "Không, không cần, tôi tự mình đi được."
Nàng mặc quần áo cao trung của hắn, áo sơ mi rất lớn, quần cũng rất dài, chỉ có thể ngồi xổm xuống đem quần cuốn lên. Nhưng nàng vừa mới ngồi xổm xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm mà ngã xuống.
Trùng hợp, Thẩm Uyên vươn tay đỡ lấy nàng.
Hắn nở một nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Tiểu thiếu gia muốn nhào vào trong ngực tôi sao?"
Tô Đường không hé răng, nàng sợ nàng lên tiếng, liền nhịn không được muốn đánh hắn a.
Người này tính tình sao lại ác liệt như vậy, rõ ràng phát hiện giới tính thật của nàng, sao không nói gì hết? Một hai phải chơi như thế này sao?
Nhưng mà, Thẩm Uyên lại không tính toán buông tha nàng, "Lại nói tiếp, tôi vừa mới tựa hồ phát hiện ra một chuyện thú vị, không biết tiểu thiếu gia có nguyện ý thay tôi giải thích hay không?"
"Tiểu thiếu gia không chịu nói?"
"Sách, anh như vậy làm tôi thực khó xử a."
Không thể nhịn được nữa, Tô Đường không muốn tiếp tục nhịn nữa, nàng một phen đẩy tay hắn đang đỡ chính mình, vừa định cường ngạnh một phen, đối phương thong thả từ từ mở miệng.
"Em biết tôi hiện tại muốn làm cái gì nhất không?"
_________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu