Khương Bái cười, đứng dậy, không trêu cô nữa, không mấy để ý bảo: “Nếu em cảm động quá thì mua chút quà gì đó đáp lại tôi cũng được.”
Nói đến đây, anh nhớ đến một chuyện, nhắc nhở cô: “Sinh nhật tôi gần kề rồi, đừng quên chuẩn bị quà đấy nhé.”
Dương Thư ngẩn ra, chợt nói: “Không phải là 17 tháng 2 à? Còn xa mà.”
“Tháng 12 đến nơi rồi, tháng 2 đâu còn xa. Là bạn gái, tôi cho rằng em cần chuẩn bị sớm một chút thì mới có lòng.”
Khương Bái đáp, bỗng nhướn mày: “Sinh nhật tôi mới chỉ nói với em một lần, trí nhớ tốt vậy à?”
Dương Thư hơi khựng lại.
Hình như cô cũng không định nhớ ngày này, nhưng lạ là vẫn nhớ.
Cô liếm môi một cái, bình tĩnh đáp: “Có một số người trí nhớ bẩm sinh đã tốt sẵn, ví dụ như tôi đây.”
Cô kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu, cực kỳ tự tin.
Khương Bái bật cười một tiếng trước điệu bộ của cô.
Đúng lúc này, Khương Ngâm gọi điện thoại hỏi xem Dương Thư ở đâu.
Dương Thư thoáng chột dạ, nói một chỗ hơi xa một chút, hẹn gặp nhau ở đó.
Cúp điện thoại, cô nói Khương Bái đứng đây chờ mình đừng đi đâu, cứ coi như hai người họ từ đầu tới cuối không đi với nhau.
Sau đó vội vàng chạy đi gặp Khương Ngâm.
Khương Bái nhìn bóng lưng cô bỏ anh lại một mình đi mất, thầm phàn nàn trong bụng: Đồ vô lương tâm.
Bên cạnh có cửa hàng gắp thú bông, anh lại đó, lấy giỏ, đổi ít tiền.
Bình thường bận rộn công việc, anh chưa chơi trò chơi kiểu này bao giờ, chơi không quen tay.
Tiền đổi lần đầu đều đã tiêu hết, vậy mà không hề gắp được một con nào.
Anh đi đổi thêm một ít.
Lúc Khương Ngâm và Dương Thư khoác tay nhau cười nói quay lại thì bắt gặp Khương Bái đang xị mặt trước một chiếc máy gắp thú bông, rõ ràng là đang đánh vật với con thú bông bên trong.
Khương Ngâm thấy vậy thì bực mình.
Vốn là muốn cho anh trai và Thư Thư có nhiều thời gian tiếp xúc nhau hơn, tại sao anh trai lại một mình đi gắp thú bông chứ?
Thật đúng là không giúp nổi!
Khương Bái gắp liên tục mấy lần vẫn không được.
Dương Thư đứng bên cạnh nhìn nhìn nói: “Cái máy gắp thú bông này hình như hơi có vấn đề, bóp càng chặt thì càng của nó sẽ càng bị lỏng ra.”
Khương Ngâm cũng tán thành: “Tớ cũng nghĩ vậy. Hay anh đổi sang máy khác đi?”
Khương Bái như thể không nghe thấy, chẳng để ý đến ai, tiếp tục gắp một mình.
Khương Ngâm nhìn máy gắp thú bông xung quanh liền ngứa tay, nhét hết các túi đồ đang cầm vào tay Dương Thư: “Thư Thư, xách giúp tớ một chút.”
Khương Ngâm lấy một ít tiền ở chỗ Khương Bái rồi hăm hở chạy đi chỗ khác gắp, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho anh trai xem, khoe khoang một chút.
Dương Thư xách đồ không kịp làm gì, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Vừa rồi cô và Khương Ngâm gặp nhau xong lại mua thêm chút đồ nên hơi nhiều.
Thấy Khương Ngâm đã chạy mất dạng, Dương Thư bèn không đi lung tung, bỏ đồ xuống băng ghế kế bên, đứng bên cạnh xem.
Trong quán gắp thú bông người qua người lại, có rất đông các cặp đôi và người lớn dẫn trẻ con tới chơi.
Khương Bái vẫn đang bận đọ sức với máy gắp thú bông.
Dương Thư nhìn nhìn bên trong, là một con hồ ly trắng nho nhỏ, viền tai có chút màu hồng trông rất xinh xắn, nhưng những con thú bông khác cũng không hề xấu.
“Anh cũng đã lãng phí bao nhiêu là tiền rồi, chắc chắn là chiếc máy này có vấn đề, hay là đổi cái khác đi, không thì gọi nhân viên tới hỏi thử.” Dương Thư không nhịn được nêu ý kiến.
Khương Bái nhìn trộm cô một cái, tiếp tục nhét tiền vào máy.
Anh vừa chạm tay vào cần điều khiển, Dương Thư liền đảo đảo mắt, đột nhiên chơi xấu, để tay đụng mu bàn tay anh một cái.
Càng gắp trong máy gắp thú bông hạ xuống, gắp trúng mông bé hồ ly ở gần cửa ra.
Hồ ly nhỏ vừa bị gắp lên, càng liền lỏng ra rơi xuống, vừa vặn rớt trúng góc kính rìa cửa ra.
Hồ ly nhỏ lộn nhào, không ngờ lại rơi trúng cửa ra.
Dương Thư nhìn chằm chằm, mắt sáng lên.
Tay cô vẫn còn đang úp trên mu bàn tay Khương Bái, cô phấn khích nắm chặt: “Tôi gắp được rồi! Là tôi, tôi gắp đó!!!”
Bàn tay cô gái nhỏ mềm mềm lành lạnh nắm chặt ngón tay anh.
Khương Bái cúi xuống liếc cô một cái, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nụ cười của cô cứng lại.
Nhận ra tay của cả hai, cô vội buông ra, ngay giây sau, Khương Bái liền cầm ngược lại tay cô, mắt đen láy như mực: “Thấy chưa, dù là máy gắp thú khó cỡ nào, chỉ cần bỏ nhiều thời gian thì kiểu gì cũng gắp ra được một con, tính tôi rất dồi dào kiên nhẫn, có dư dả thời gian dành cho nó.”
Dương Thư ngẩn ra mất mấy giây trước sự nghiêm túc khó hiểu của anh, chớp chớp hàng mi mấy cái: “Nó là tôi gắp được, anh đắc ý gì chứ?”
“Thư Thư, mau xem này, tớ gắp được hai con!” Tiếng Khương Ngâm vọng đến từ bên kia, Dương Thư giật mình rụt tay khỏi tay anh, tim đập bùm bùm.
Khương Bái liếc cô một cái, thu tay về, đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm của cô.
Khương Ngâm cười ôm hai con thú bông tới khoe khoang với Khương Bái một hồi, ngông nghênh kể lại chiến tích huy hoàng của bản thân.
Sau đó chìa hai con thú bông ra cho Dương Thư chọn một con, hai người họ mỗi người giữ một con.
Là một bé gấu và một bé thỏ.
Dương Thư nhìn hai con thú bông, còn chưa kịp nói gì, Khương Bái đã cúi người lấy con hồ ly vừa rơi xuống kia ra, nhét vào trong lòng cô, vẻ mặt hờ hững: “Em gắp được, cho em.”
Dương Thư chột dạ quan sát thái độ của Khương Ngâm, Khương Ngâm cười xem họ: “Con hồ ly này cũng đẹp thật đấy, vậy Thư Thư lấy nó đi.”
Khương Ngâm thu thú bông của mình về, trong lòng vui như hoa nở.
Cuối cùng anh trai cũng văn minh được một lần!
Có điều lúc tặng quà cho người khác, nếu dịu dàng thêm một chút, cười một cái thì tốt hơn.
Dương Thư ôm con hồ ly, muốn trả nhưng lại thấy kỳ cục, cuối cùng cười rạng rỡ: “Cảm ơn, anh Bái.”
Ra khỏi cửa hàng gắp thú bông, ba người cùng đi ăn cơm.
Khương Ngâm chọn một nhà hàng lẩu sách bò đầy náo nhiệt ở tầng B1 của trung tâm thương mại.
Nhà hàng này yêu cầu tính tiền trước, mang thức ăn lên sau.
Chọn món xong, Dương Thư vẫn canh cánh chuyện Khương Bái mua quần áo cho cô nên giành cầm thực đơn đi trả tiền.
Cô đã có chuẩn bị sẵn, Khương Ngâm muốn ngăn cũng không kịp.
Thấy Dương Thư cầm thực đơn đi mất, Khương Ngâm nhìn Khương Bái ngồi đối diện không nhúc nhích thì hơi bực mình: “Anh à, ba người chúng ta đi ăn cơm với nhau, anh để con gái chạy đi tính tiền mà ổn sao?”
Khương Bái tiện tay nghịch nghịch cốc nước, thờ ơ đáp: “Em không thấy tự em ấy giành đi à? Muốn đi thì cho đi thôi.”
“Vậy thì anh có thể đi theo giành lại mà.” Khương Ngâm thấy sốt ruột thay cho đối phương. “Mẹ còn bảo em tác hợp cho hai người chứ, cứ như anh, chẳng có chút ga lăng nào, em tạo cho anh cơ hội mà anh chẳng biết chớp lấy.”
Khương Bái uống một ngụm trà, hờ hững ngước mắt lên nhìn em gái một cái: “Em tự lo cho mình đi là được.”
Anh để chén nước xuống, đứng dậy đi lại quầy để gia vị, bỏ lại sau lưng một câu: “Anh không ga lăng, thích ăn nước chấm vị gì thì tự lấy, anh không làm thay em đâu.”
Khương Ngâm: “…”
Cứ với cái tính này, không có người yêu là đáng đời!
Cơm tối xong ra khỏi trung tâm thương mại, Khương Ngâm muốn về đại học C, không tiện đường với hai người nên tự gọi xe.
Trước khi đi còn dặn đi dặn lại nhắc Khương Bái nhất định phải đưa Dương Thư về tận nhà.
Khương Ngâm nghĩ bụng, đây là cơ hội cuối cùng, anh trai còn không nắm lấy thì cô mặc kệ thật luôn.
Đưa mắt nhìn Khương Ngâm lên xe đi khuất, thần kinh căng thẳng suốt hôm nay của Dương Thư cuối cùng cũng được thả lỏng.
Có lẽ là quá thả lỏng nên cô quay người bất cẩn trẹo chân ngã vào người Khương Bái.
Khương Bái nhanh tay nhanh mắt đỡ cô, ung dung ngước mắt lên nhìn, cười một tiếng, trêu chọc cô đầy ngả ngớn: “Em gái tôi vừa đi là em liền vội vã lao vào lòng tôi rồi à?”
Dương Thư xấu hổ, đứng vững lại, giẫm giày anh một cái rồi nhanh chân đi về phía bãi đậu xe.
Khương Bái nhìn bóng lưng cô, cất bước đuổi theo, tiện thể cầm lấy đồ cô đang xách.
Khương Bái đưa cô về tiểu khu Lạc Tâm.
Vừa bước vào cửa nhà, Khương Bái liền ôm eo cô áp người lên mặt cửa, cúi đầu đòi hôn.
Hơi thở đàn ông quen thuộc áp sát, Dương Thư chống hai tay trước ngực anh, nghiêng đầu né tránh, nói nhỏ: “Mùi lẩu đầy người, tôi muốn đi tắm trước.”
Khương Bái bỏ cô ra: “Ừm.”
Dương Thư thay giày, tiện thể cầm quần áo mới mua về phòng ngủ.
Tắm xong ra khỏi phòng tắm, không thấy Khương Bái ở phòng ngủ.
Cô xỏ dép lê đi ra phòng khách thì thấy anh vắt hai chân ngồi trên sô pha.
Anh đã tắm xong ở ngoài, mặc chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo màu đen, cổ áo mở rộng phơi xương quai xanh trước ngực, ở trên là hầu kết nhô ra đầy gợi cảm.
Mái tóc ngắn còn đang ướt, Dương Thư lại gần, một mùi thơm dịu dịu đưa tới.
Anh hơi cúi đầu, ngón tay dài thanh thanh vạch vạch gì đấy trên màn hình,
Thấy cô tới, Khương Bái ngước lên nhìn.
Phòng mở sưởi ấm áp, Dương Thư chỉ mặc một chiếc váy dây đỏ rực tôn lên nước da trắng ngần để trần của cô.
Váy kiểu cổ chữ V, bên dưới xương quai xanh lấp ló khe ngực.
Ánh mắt anh sâu thẳm, hầu kết chầm chậm di chuyển, anh vỗ vỗ bắp đùi của mình: “Lại đây ngồi.”
Trên phương diện này, hai người đã dần dần có ăn ý.
Dương Thư nghe lời lại ngồi, vòng hai tay níu cổ anh.
Chuông điện thoại của Khương Bái bất chợt reo lên, Dương Thư quay qua nhìn, tên lưu là: Cô giáo Lương.
Rõ ràng là mẹ anh ấy, Lương Văn.
Tim Dương Thư đập thình thịch như thể lén lút yêu đương bị người ta bắt được, theo bản năng muốn đứng dậy rời khỏi lòng anh.
Khương Bái giữ chặt cô không cho cô động đậy.
Thái độ anh hết sức tự nhiên, tiện tay bấm nút xanh nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài.
Tiếng Lương Văn trong điện thoại vang lên, vừa mở đầu đã mắng: “Nay con làm sao thế, Ngâm Ngâm vất vả lắm mới hẹn được Thư Thư, tạo cơ hội cho hai đứa gặp nhau, mẹ nghe Ngâm Ngâm nói từ đầu đến cuối con chẳng nói gì với người ta, cuối cùng tới lúc sắp về còn để Thư Thư mời cơm hai anh em. Thế này là thế nào chứ, thật thiếu ga lăng, chắc chắn là để lại cho người ta ấn tượng không tốt mất rồi!”
Khương Bái chuyển mắt, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú cô gái trong lòng.
Dương Thư bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ Khương Bái mua quần áo cho cô, cô phải mời cơm lại mới được, không nghĩ anh sẽ bị mắng.
Giờ Khương Bái nhìn cô như vậy, không phải là đang trách cô đấy chứ?
Cô vờ không hiểu, trốn tránh cái nhìn của Khương Bái, ngước nhìn trần nhà xem đèn pha lê trên đầu.
Khương Bái cầm lọn tóc dài xõa xuống của Dương Thư quấn quanh ngón tay vài vòng, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi vào tai cô.
Dương Thư nhạy cảm rụt người lại, nhíu mày đẩy anh ra, cảnh cáo bằng mắt ra hiệu anh nghe điện thoại cho tử tế, đừng bừa bãi.
Thế mà Khương Bái vẫn cứ ung dung như không, giữ cằm quay mặt cô qua, cắn môi phạt cô một cái.
Dương Thư bị đau, tròn mắt nhìn anh chăm chăm, nín thở không dám lên tiếng.
Khương Bái cười xấu tính nhìn cô.
Đầu bên kia điện thoại, Lương Văn như thể cũng chẳng cần Khương Bái phải nói lại tiếng nào, vẫn đang mắng đầy khí thế.
Im lặng một lát, bà thở dài: “Kiểu con gái như Dương Thư mà con còn không ưng có phải là con kén quá rồi không, thế con còn muốn thế nào nữa?”
“Con cũng trưởng thành rồi, sao không để người khác bớt lo được vậy. Mẹ nghe nói Tiền Nhất Minh công ty con đã đính hôn rồi, Phó Văn Sâm cũng từng một đời vợ, con nhìn lại mình đi, giờ đã gần ba mươi còn chưa yêu đương lấy một lần. Con như vậy thì đến lúc nào mẹ mới có cháu bế?”
“Khương Bái, mẹ nói với con nãy giờ, con câm điếc hay sao, sao không thấy é tiếng nào?”
Khương Bái: “É.”
Lương Văn: “…”
Dương Thư không ngờ anh lại đáp như vậy, bỗng chốc không nhịn được phì cười.
Căn phòng lặng đi mấy giây, cô giật mình cuống quýt che miệng.
Có điều Lương Văn vẫn phát hiện ra điều khác thường: “Bên chỗ con có tiếng gì thế?”
Dương Thư hoảng hốt níu chặt cổ áo Khương Bái, nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, ra hiệu không cho anh được phép nói lung tung.
Khương Bái nhìn cô chăm chăm, thản nhiên nói: “Con nhặt được một con mèo con ngoài đường về, đang hắt xì.”
“Con không có cả thời gian để yêu đương sao còn có hào hứng mang mèo về nhà vậy? Nuôi mèo quan trọng hơn lấy vợ à? Mèo có thể làm vợ con không. Đừng có mặc lời mẹ nói bỏ ngoài tai, giờ cậy đang còn trẻ nên không vội, đợi mấy năm nữa thành trai già rồi xem còn cô gái nào thèm lấy con không?”
Không muốn làm Lương Văn cáu, Khương Bái từ từ đầu hàng: “Mẹ dạy phải, con sẽ nghiêm túc kiểm điểm.”
Chẳng mấy khi mới nghe được một câu tử tế, thái độ của Lương Văn dịu lại: “Hôm nay con phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân đi, đợt này đừng về nhà, cứ thấy con là mẹ lại đau đầu.”
Đầu kia nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Cặp mắt tĩnh lặng của Khương Bái nhìn thẳng vào mắt Dương Thư, bàn tay anh vuốt ve cánh má mịn màng non nớt của cô: “Hôm nay cứ đòi trả tiền, xem làm mẹ tôi tức cỡ nào kìa? Mua quần áo cho em, em cảm ơn tôi thế đó sao?”
Dương Thư bị chất vấn đến độ chột dạ, cô đâu có ngờ giành trả tiền thôi cũng hại anh bị mắng.
“Tôi không cố ý.” Hàng mi dài và dày của cô cụp xuống, cô lí nhí phản bác.
Khương Bái nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm: “Em gây họa, tối nay không dễ dàng tha cho em được.”
Dương Thư bị ánh mắt như sói đói của anh nhìn chằm chằm có cảm tưởng như chỉ tích tắc sau sẽ bị anh nuốt sống.
Người cô run lên mấy cái, cố gắng biện bạch cho bản thân: “Cũng đâu thể chỉ trách mình tôi, nếu vừa rồi miệng anh ngọt một chút, có khi cô Lương đã không giận như vậy, phải trách miệng anh không biết dỗ người khác ấy.”
Khương Bái cười: “Miệng em thì ngọt à?”
Dương Thư mặt dày mày dạn gật đầu: “So với anh thì ngọt hơn nhiều.”
“Thật sao?” Người đàn ông nhướn mày, “Vậy để tôi nếm thử xem.”
Hầu kết của anh chuyển động, anh dịch lại gần mút cánh môi cô, từ từ nhấm nháp.
Lát sau, anh trầm ngâm hồi tưởng lại dư vị: “Ừm, quả thực rất ngọt.”
Anh cứ như thể đang đùa mèo con làm tai Dương Thư bất giác nóng bừng.
Cặp mắt sâu thẳm hút hồn nhìn xoáy vào cô, dừng lại giây lát, anh nói: “Miệng em ngọt như vậy, hay là chúng ta giao lưu sâu một chút, để em truyền cho tôi ít kinh nghiệm nhé?”
Nói rồi anh lại hôn môi cô.
Chiếc váy dây bị kéo lên, Dương Thư thở dốc ôm lấy anh: “Không về phòng ngủ à?”
Người đàn ông đè lên cô, môi lưỡi áp lên da thịt cô, cất giọng nói trầm khàn: “Không về, ở đây.”
——
Bước vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí giảm đột ngột, không khí lạnh càn quét cả thành phố, tới gần tết dương thậm chí còn bất ngờ đổ tuyết.
Sáng nay, Dương Thư có buổi chụp hình quảng cáo cho một doanh nghiệp, chụp xong buổi chiều không có kế hoạch gì khác bèn về thẳng công ty.
Giao ảnh chụp cho trợ lý chỉnh sửa ảnh, cô ngồi suy nghĩ tìm cảm hứng cho dự án chụp hình tiếp theo.
Đột nhiên bụng quặn lên, nhẩm tính ngày thì chắc là đến kỳ.
Cô vào phòng vệ sinh xong quay ra tự pha nước đường đỏ để uống.
Bình thường tới kỳ cô đều bị đau bụng rất nặng, phải uống sẵn Ibuprofen.
Chắc thuốc vẫn chưa kịp ngấm, cô đắp một chiếc chăn dài lên chân rồi úp người xuống bàn làm việc chợp mắt một lát.
Sau đó có lẽ là thuốc phát huy công hiệu nên ngừng đau, Dương Thư đã ngủ thiếp đi, không hề hay biết.
Cô đang mơ màng thì bị chuông điện thoại để trên bàn rung ầm ầm đánh thức.
Cô mở cặp mắt ngái ngủ ra xem, vừa mò điện thoại vừa đọc tên người gọi.
Là Dương Huyền Diệu gọi.
Nhìn đăm đăm nút xanh một hồi, cô chuyển tay nhấn nghe, kề lên tai, đứng dậy đi sang một phòng họp trống.
Đầu bên kia là giọng của Dương Huyền Diệu: “Tiểu Thư, ba xem thời tiết thấy nhiệt độ ở Trường Hoàn lại giảm nữa, lạnh lắm hả con? Nhớ mặc nhiều một chút, đừng vì đẹp mà lúc nào cũng mặc ít như vậy. Con sợ lạnh, ngủ mở máy sưởi khô lắm, nhớ để thêm máy tạo độ ẩm ở đầu giường nhé, không là sáng hôm sau dậy lại khô miệng, khó chịu.”
“Vâng.” Dương Thư ngồi trên ghế xoay trong phòng họp, tiện tay cầm cây bút ký tên để trên bàn.
Có lẽ vì thái độ của Dương Thư không được thân thiện nên đầu bên kia im lặng một lát, Dương Huyền Diệu lại hỏi: “Năm nay con có về ăn Tết không?”
“Không về.”
“Sao không về, từ hồi con lên đại học, không thấy con về nhà ở. Năm nay về thăm nhà một chút đi, ba nhớ con lắm.”
Dương Thư xùy nhẹ một tiếng: “Bình thường chẳng thấy nhớ, giờ tự dưng lại nói vậy. Sao thế, ở nhà mới sống không yên à?”
“Bình thường, rất ổn, ba nhớ con thật mà.” Dương Huyền Diệu thoáng dừng lại. “Cái chính là chuyện lần trước nói với con đấy, mãi chẳng thấy con yêu đương gì, ba chẳng qua muốn sắp xếp cho con xem mắt thử xem, có người chăm sóc cho con ba cũng yên lòng.”
“Ông tự lo cho mình đi, đừng có làm phiền tôi là được rồi, chuyện của tôi không cần ông phải lo.”
“… ba có làm phiền gì con đâu, ba thật lòng quan tâm con mà. Phải rồi, ba nghe nói thằng bé Hà Đông Tự năm nay về ăn Tết đấy, Hà Vấn Cầm muốn nó tiếp quản gia nghiệp, thế thì cậu ta thành người quản lý mọi chuyện ở nhà họ Hà rồi, không thể tùy tiện đắc tội người ta được.”
Dương Thư khựng lại: “Năm ấy ông đánh người ta vào nằm viện, giờ lại sợ người ta trả thù à?”
“Ba sợ nó làm gì?” Dương Huyền Diệu lớn tiếng, “Năm ấy tự thằng đó gây chuyện rồi còn rụt đầu trốn vào lỗ cua để con chịu tội, ba không đánh chết nó là may rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, năm ấy nó xuất viện xong không làm gì cha, chứng tỏ nó có ý ăn năn, khá hơn mẹ nó. Hà Đông Tự vốn luôn tốt với con, có thể thấy là nó thật lòng, chuyện năm ấy nếu không nhát cáy như thế, thực ra ba…”
“Được rồi!” Dương Thư bực bội ngắt lời ông, “Giờ ông còn mặt mũi nào nói những lời này? Nếu không phải ông ích kỷ tham lam, lúc nào cũng mơ không làm mà hưởng, dẫn tôi vào ở nhà họ Hà thì có thể xảy ra những chuyện về sau không?”
Dương Thư không muốn phí lời với ông nữa, cúp luôn điện thoại.
Tai được yên tĩnh, mũi Dương Thư cay cay, nước mắt thiếu nghị lực rơi xuống.
Năm ấy cô bị ác mộng bám riết, giờ lại trở thành chuyện phiếm để Dương Huyền Diệu đem ra nói lại, ông ta đúng là người cha tốt.
Dương Thư cảm thấy mình thật đúng là hết thuốc chữa.
Mỗi lần nghe điện thoại, cô đều trông mong ông ta sẽ quan tâm mình nhiều hơn một chút nhưng cuối cùng luôn luôn bị ông ta đâm thêm một nhát vào tim sau đó phủi đít bỏ đi, bỏ mặc cô lại một mình liếm láp vết thương.
Người thân còn lại sau cùng của cô trên đời này, thà không có còn tốt hơn.
Ra khỏi phòng họp, cô thấy cả người khó chịu, dặn dò trợ lý một số chi tiết cần chú ý khi chỉnh sửa ảnh rồi tan làm sớm.
Từ công ty của mình bước ra, gió lạnh thấu xương lùa vào cổ, cô lạnh run lẩy bẩy, kéo cao áo phao lông lên tận trên cùng.
Ngoài trời tuyết bay lả tả, li ti, rơi xuống chạm đất liền biến mất để lại mặt đất khô trọi trơ.
Ngẫm nghĩ, cô lấy điện thoại ra.
Hà hơi lên đầu ngón tay, gửi tin nhắn Wechat cho Khương Bái: Kỳ kinh nguyệt, tối nay đừng tới.
Bên kia không trả lời, cô cất điện thoại, đi qua chỗ đậu xe.
Lái xe trở về tiểu khu, trong nhà cũng lạnh như đóng đá, không có chút hơi ấm.
Mở máy sưởi lên, nhiệt độ trong phòng muốn ấm lên cần có thời gian, cô đi tắm nước nóng trước.
Ra ngoài liền chui thẳng vào trong chăn.
Gần đây bận rộn công việc, cô không nghỉ ngơi tử tế, vừa chạm vào gối liền thấy đầu mụ mị, dường như ngủ thiếp đi nhưng lại không thể ngủ say giấc.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác tác dụng của Ibuprofen dường như đã hết, bụng lại bắt đầu co thắt đau từng cơn từng cơn, cô khó chịu mím môi, mày bất giác cau chặt.
Cô muốn dậy nấu chút nước nóng nhưng cả người khó chịu chẳng muốn động đậy, đầu óc giày vò khó chịu phân vân giữa dậy hay là không dậy.
Chăn quấn quanh người rất dày nhưng chân tay vẫn lạnh toát.
Cô cuộn mình lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, dường như có làm thế nào cũng không ấm lên nổi.
Cảm giác tệ hại dần dần trào lên, mũi cô cay cay, mi mắt bất giác ươn ướt, chẳng mấy chốc đã dồn thành giọt, trượt xuống theo khóe mi.
Cô đưa tay chùi đi, trở mình ngủ tiếp.
Trong cơn mê, cô bỗng cảm giác có bàn tay ấm áp kề lên bụng mình, lực tay dịu dàng vừa phải xoa xoa bụng dưới cho cô.
Dương Thư cứng người, cựa cựa một chút, hình như sau lưng có người nằm.
Cô ráng hết sức mở mắt ra, ngoài trời tối om, trong phòng không bật đèn, tầm mắt hoàn toàn tối thui.
Cô không nhìn thấy được mặt người đàn ông nhưng lại rất dễ để hình dung ra khuôn mặt tuấn tú khí khái ấy, mày kiếm dày, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm.
Dương Thư ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, là mùi hương mát lành từ gỗ quyện với mùi thuốc lá, thoang thoảng dễ ngửi.
“Sao anh lại đến đây?” Cô trở mình quay qua nằm nghiêng trực diện với anh.
Hôm nay lúc ra khỏi công ty, không phải cô đã nhắn Wechat cho anh rồi sao?
Nghĩ tới một khả năng, Dương Thư kinh ngạc, bất giác nói lớn: “Tôi đang tới tháng! Không phải anh ăn mặn đến vậy đấy chứ?!”
Khương Bái bật đèn đầu giường, các đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sắc sảo hơn dưới ánh đèn.
Cặp mắt tĩnh lặng không một gợn chăm chú nhìn cô, giây lát sau, anh nhéo thịt mềm ở bụng cô một cái: “Đầu óc em không thể nghĩ gì đó trong sáng hơn một chút được à?”
Dương Thư chột dạ nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Tôi làm sao mà không trong sáng chứ.”
Bình thường bận rộn công việc, trước đó đã ước hẹn trước là không qua đêm chung với nhau.
Trong thời gian ở chung hữu hạn, hai người họ quả thực chủ yếu là giao lưu về phương diện kia, sao có thể trách cô suy nghĩ lệch lạc được?
Khương Bái tiếp tục xoa bụng dưới cho cô: “Còn đau không? Nấu cho em ít nước ấm rồi đấy, có muốn dậy uống một chút không?”
Dương Thư gật gật.
Cô đã muốn nấu nước từ lâu nhưng khó chịu nên mặc kệ, giờ nghe anh nói vậy, cô thấy lòng ấm áp.
Khương Bái ngồi ở đầu giường, cầm cốc giữ nhiệt, vặn nắp ra cho cô: “Nấu cho em chút nước gừng đường đỏ, lần đầu làm không quen tay, nếm thử xem hương vị thế nào.”
Dương Thư lẳng lặng nhìn anh, trong thoáng ngẩn ngơ, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đây như thể có hào quang tự tỏa sáng.
Cô ngồi dậy, đưa tay nhận cốc giữ nhiệt, nghĩ đến chuyện anh vừa xoa bụng dưới cho mình, bỗng thấy tò mò: “Sao anh biết tôi đau bụng?”
Cô không hề nói với anh mà.
Kỳ kinh tháng trước của cô trúng ngay dịp anh đi công tác, từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, cô chưa từng nói cô bị đau bụng kinh.
Khương Bái nói: “Em và Khương Ngâm nói chuyện điện thoại với nhau có nhắc, tôi tình cờ nghe được.”
“Nói hồi nào?” Dương Thư cẩn thận hồi tưởng, không nhớ gần đây cô với Khương Ngâm có nói chuyện điện thoại về chuyện này.
“Chắc cũng lâu rồi, trí nhớ tôi tốt, hôm nay đọc tin nhắn của em xong liền nhớ ra.”
“Ồ,” Dương Thư gật đầu, đã hiểu, lại bổ sung một câu. “Có điều anh nghe trộm con gái bọn tôi tâm sự với nhau là thiếu lịch sự đấy nhé. Hơn nữa, chuyện từ lâu rồi mà anh còn nhớ, anh trộm để ý tôi đấy à?”
“Ai trộm để ý em.” Khương Bái xụ mặt phản bác. “Chẳng qua tình cờ nghe thấy thôi, không phải nghe trộm.”
Dừng mấy giây, anh lại đổi giọng: “Chủ yếu là do Khương Ngâm nói chuyện điện thoại quá lớn tiếng, em cũng thấy rồi đấy, nhà tôi chỉ rộng có chừng ấy, muốn không nghe cũng không được.”
Tác giả có lời muốn nói: Khương Ngâm:?