• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor:automne, Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Từ góc độ của Giang Lăng có thể nhìn thấy xương quai hàm của anh, ánh sáng trong nhà làm nổi bật khuôn mặt điển trai ấy, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm.

Giang Lăng cảm giác lúc đầu ngón tay anh lướt qua, gò má cô nóng bừng, vô thức nghiêng đầu đi.

Cô giúp anh băng bó vết thương rồi đứng dậy, làm như không có việc gì thu dọn bàn ăn, nhìn đồng hồ: “Em đi làm đây, hôm nay hẹn gặp với mấy khách hàng, phải đến sớm để chuẩn bị.”

Cô quay đầu quan sát Phó Văn Sâm, “Anh chắc chắn hôm nay có thể chơi với Đồng Đồng, không đến văn phòng luật chứ?”

Phó Văn Sâm nghiêm túc gật đầu: “Anh chắc mà, em yên tâm đi.” 

Giang Lăng không nói gì nữa, cô đi ra cửa đổi giày, mặc áo khoác vào, xách túi ra khỏi nhà.

Phó Văn Sâm nhìn cô vào thang máy rồi mới đóng cửa lại.

Lúc quay lại phòng khách, anh nhìn thấy trên kệ đặt mấy tấm ảnh, nên qua đó xem.

Trong ảnh là hai mẹ con Giang Lăng và Đồng Đồng đang cười ngọt ngào.

Bên cạnh còn có mấy tâm ảnh treo tường, là ảnh của Đồng Đồng khi còn nhỏ đến bây giờ.

Trước đây Giang Lăng từng nói, nếu như hai người có con, cô nhất định sẽ chụp ảnh lại, ghi chép quá trình trưởng thành của con.

Mấy năm nay Giang Lăng mở studio chụp ảnh, cô cũng chuyển sáng quản lí là chính, tuy ít khi chụp anh nhưng kỹ thuật chụp của cô vẫn tốt như trước, rất có hồn.

Phó Văn Sâm nhìn những tấm ảnh đó, trong đầu thoáng tưởng tưởng quá trình Đồng Đồng lớn lên.

Nghĩ đến việc mình không có mặt trong quá trình đó, anh lại cảm thấy áy náy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng Đồng Đồng chợt vang lên từ phòng trẻ em: “Mẹ ơi, con dậy rồi. Mẹ ơi!”

Phó Văn Sâm vội giấu vẻ nghiêm nghị trên mặt, nhanh chân đi về phòng trẻ em.

Anh đẩy cửa đi vào, Đồng Đồng đang ngồi trên giường ngái ngủ dụi mắt, nghe thấy tiếng động, cậu nhóc quay đầu nhìn ra cửa.

Lúc nhìn thấy Phó Văn Sâm, cậu nhóc sửng sốt một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó nhìn xuống bàn tay quấn băng trắng của anh.

Phó Văn Sâm mỉm cười đi tới: “Dậy rồi à? Để ba đi lấy quần áo cho con.”

Anh dựa theo lời dặn của Giang Lăng, lấy một bộ quần áo trong tủ cho cậu nhóc.

Ở bên cạnh có một cái ghế, anh tiện tay kéo đến bên giường, ngồi xuống: “Mẹ con nói con có thể tự thay quần áo, đúng không?”

Đồng Đồng nhìn quần áo, lại nhìn anh, một hồi lâu sau mới ngây thơ hỏi: “Sao chú lại ở đây, mẹ con đâu?”

Phó Văn Sâm nhìn cậu nhóc với ánh mắt dịu dàng: “Mẹ con đi làm rồi, hôm nay ba chơi cùng con được không?”

Nghe thấy chữ “ba” này, mắt Đồng Đồng sáng lên: “Mẹ cháu tha thứ cho chú rồi sao?”

Phó Văn Sâm dừng hai giây: “Vẫn chưa.”

Đồng Đồng: “Vậy sao chú lại xưng là ba của con, mẹ con đã tha thứ cho chú đâu.”

Phó Văn Sâm: “…”

Đồng Đồng cầm lấy quần áo trên giường, muốn thay đồ nhưng thấy Phó Văn Sâm vẫn cứ ngồi đó nhìn chằm chằm mình, cậu nhóc hỏi: “Chú, con phải thay quần áo, chú có thể xoay người sang chỗ khác không?”

Khóe miệng Phó Văn Sâm có chút giật giật, phối hợp quay sang hướng khác: “Đàn ông đàn ang với nhau, con còn sợ ba nhìn à?”

Đồng Đồng: “Ba con nhìn thì cũng không sao, nhưng chú là chú, không thể nhìn được.”

Phó Văn Sâm: “…”

Đồng Đồng mặc quần áo xong, Phó Văn Sâm dẫn cậu nhóc đi về vào phòng vệ sinh rửa mặt, bồn rửa tay hơi cao, cậu nhóc giẫm lên chiếc ghế nhỏ, thành thạo tự đánh răng.

Giang Lăng dạy dỗ cậu nhóc rất tốt, đánh răng súc miệng đâu vào đấy, xong xuôi còn bụm tay hứng nước rửa mặt.

Sau khi cậu nhóc rửa mặt xong, Phó Văn Sâm cầm khăn mặt treo trên giá đưa cho cậu.

Đồng Đồng lau mặt, đang định trèo xuống ghế thì Phó Văn Sâm bế cậu lên.

Dưới chân Đồng Đồng nhẹ tênh, ngửa mặt nhìn anh: “Chú ôm con làm gì?”

“Ôm một cái cũng đâu phạm pháp.” Phó Văn Sâm ôm cậu đến thẳng phòng ăn, để cậu ngồi trên ghế.

Lúc này sủi cảo đã nguội mất rồi, thấy Đồng Đồng đưa tay muốn lấy sủi cảo, anh nhanh tay cầm lên, “Chờ chút, để ba hâm nóng lại đã.”

Nói xong thì cầm đ ĩa sủi cảo vào bếp.

Đồng Đồng nhìn theo bóng dáng anh, mãi đến lúc Phó Văn Sâm hâm nóng xong quay lại, cậu nhóc mới làm như không có việc gì quay đầu đi, kiêu ngạo hất cằm: “Con vẫn chưa bôi kem mà chú đã bế con ra đây rồi.”

Phó Văn Sâm ngây người hai giây: “Bôi kem?”

Đồng Đồng chỉ vào mặt mình: “Là kem dưỡng ẩm đó ạ, không khí ở Trường Hoàn hanh khô như vậy, da mặt con lại mềm mại, tất nhiên phải bôi kem rồi, ngày nào mẹ cũng bôi cho con.”

Phó Văn Sâm nghĩ tới cái kệ ở bộn rửa tay, đúng là có một lọ kem dành cho trẻ em thật.

Anh đặt đ ĩa sủi cảo trước mặt cậu nhóc, quay trở lại phòng vệ sinh đem lọ kem đó tới, bôi một ít lên mặt cậu.

Đồng Đồng đưa bàn tay mũm mĩm lên sờ mặt mình, sau đó giơ đến trước mũi Phó Văn Sâm: “Có thơm không ạ?”

Phó Văn Sâm cưng chiều cười: “Thơm lắm.”

Đồng Đồng hài lòng, bắt đầu ăn sủi cảo tôm.

Phó Văn Sâm thấy sắp đến giờ làm việc, anh cầm điện thoại lên gọi cho Khương Bái.

Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia đã nghe máy: “Sao hôm nay lại xin nghỉ thế?”

Anh còn chưa kịp nói gì, Khương Bái đã lên tiếng trước, Phó Văn Sâm đáp: “Ở nhà trông con.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khương Bái lười biếng cười một tiếng, giọng điệu không thể ngờ được: “Tiến triển nhanh thế à, chưa gì đã ở nhà trông con rồi hả? Được thôi, lát nữa tôi tìm lão Tiền họp, cậu cứ bận việc của cậu đi.”

Sau khi cúp máy, Phó Văn Sâm cất điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Đồng Đồng ngồi đối diện đang nhìn mình.

Cậu nhóc phồng má, tay cầm một cái bánh sủi cảo cắn dở.

Lúc Phó Văn Sâm nhìn về phía cậu nhóc, cậu lập tức cúi đầu, sau khi nuốt hết miếng bánh mới hỏi Phó Văn Sâm: “Hôm nay chú thật sự ở với con à?”

Phó Văn Sâm gật đầu: “Con muốn đi đâu chơi?”

Trong lòng Đồng Đồng cực kỳ kích động, nhưng vẫn hơi do dự.

Trước đây cậu nhóc thường tượng tượng cùng ba đi chơi rất nhiều nơi, bây giờ ba cậu nhóc ở đây rồi, cậu nhóc lại không biết nên đi đâu chơi trước.

Cậu nhóc cũng không biết, ba cậu có thể chơi với cậu mấy ngày, lỡ như hôm nào đó ba cậu biến mất thì sao?

Phó Văn Sâm cũng nhận ra suy nghĩ của cậu, bỗng nhiên đề nghị: “Hay là hôm nay chúng ta lên kế hoạch trước đã, chỉ cần Đồng Đồng thích đi đâu, ba đều sẽ đi với con, chúng ta sẽ thực hiện từng chút, từng chút một.”

“Được ạ.” Đồng Đồng vui vẻ vỗ tay, chợt phản ứng lại, không chút nể mặt nhắc nhở anh, “Là chú nha.”

Phó Văn Sâm: “Vậy con có muốn lên kế hoạch với ba không?”

Đồng Đồng mấp máy môi: “… Muốn.”

——

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Phó Văn Sâm đều đưa Đồng Đồng đi chơi.

Hai ba con cùng nhau đến thủy cung, rạp xiếc, công viên giải trí, và những nơi khác mà Đồng Đồng muốn đến.

Một ngày trước khi Đồng Đồng vào học, Phó Văn Sâm có chút việc phải xử lí nên dẫn cậu nhóc tới văn phòng luật.

Lần đầu tiên luật sư Phó đưa con trai đến văn phòng luật, các đồng nghiệp đều rất ngạc nhiên, thấy Đồng Đồng trắng trẻo đẹp trai, ai ai cũng thích cậu nhóc, có không ít người tặng cho cậu những món quá nhỏ.

Cái miệng của Đồng Đồng rất ngọt, cứ mở miệng là lại anh ơi, chị ơi, nhưng cậu không nhận bất kỳ món quà nào cả.

Phó Văn Sâm dẫn cậu nhóc đến phòng làm việc của mình, hỏi vì sao cậu không nhận quà của mọi người.

Đồng Đồng ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, ngẩng đầu nói: “Lúc trước con từng đến chỗ mẹ làm việc, mẹ không cho con nhận quà của mọi người. Mẹ nói mẹ là bà chủ, nếu nhận quà của đồng nghiệp thì mẹ sẽ khó quản lý lắm.”

“Cho nên vừa nãy con vì ba nên mới không nhận quà à?” Phó Văn Sâm dựa vào bàn làm việc, liếc mắt nhìn cậu nhóc: “Trước đây mẹ thường xuyên đưa con đến chỗ làm lắm hả?”

“Cũng không thường xuyên lắm ạ, chỉ trừ khi bảo mẫu có việc, mẹ lại không thể ở nhà mới đưa con đi thôi. Công việc của mẹ rất bận, con thường ngồi bên cạnh đọc truyện.”

Phó Văn Sâm nhẹ nhàng xoa đầu con trai, nghĩ đến mấy ngày nay Giang Lăng thương về rất muốn, anh hỏi: “Công việc của mẹ con rất bận à?”

Đồng Đồng gật đầu: “Rất bận ạ, con nghe mẹ nói với dì Thư, bận bịu sẽ không có thời gian nghĩ đến chuyện không vui, cuộc sống cũng trôi qua nhanh hơn một chút.”

Nghe Đồng Đồng nói vậy, trong lòng Phó Văn Sâm lại thấy chua xót.

Đúng lúc này Tiền Nhất Minh gõ cửa đi vào, cho Đồng Đồng một ít đồ ăn vặt: “Bạn nhỏ à, cháu có đói bụng không, đồ ăn vặt của công ty chúng ta ngon lắm, cháu nếm thử đi?”

Đồng Đồng nhìn chỗ đỗ ăn vặt đó, lại li3m môi nhìn về phía Phó Văn Sâm.

Phó Văn Sâm chủ động nhận chỗ đồ trên tay Tiền Nhất Minh, đưa cho cậu nhóc: “Con ăn đi.”

Đồng Đồng vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chú.”

Tiền Nhất Minh sững sờ, chợt cười thành tiếng, tự nhiên khoác vai Phó Văn Sâm, cười nhạo: “Thì ra cậu là chú à?”

Phó Văn Sâm bình tĩnh hất tay anh ta ra: “Có gì mà cười trên nỗi đau của người khác chứ, cậu làm gì có ai đứa trẻ nào gọi là chú?”

Tiền Nhất Minh nhìn về phía Đồng Đồng: “Sao cháu lại cảm ơn mỗi cậu ta thế, đồ ăn chú lấy cho cháu có ngon không?”

Đồng Đồng: “Ngon lắm ạ, cảm ơn chú.” Tiền Nhất Minh đắc ý khoe khoang với Phó Văn Sâm: “Nghe chưa, tôi cũng là chú đấy.”

Phó Văn Sâm: “…”

Tiền Nhất Minh chỉ là thuận miệng trêu một câu rồi lại tiếp tục nói về chi tiết vụ án giết người với Phó Văn Sâm.

Trong lúc cả hai bận bịu bàn việc, Đồng Đồng ngồi bên cạnh ăn vặt say sưa, ngon lành.

Mãi đến khi Tiền Nhất Minh rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Đồng Đồng vừa cắn hạt dưa vừa nhìn anh: “Chừng nào chú mới có thể làm lành với mẹ con?”

Phó Văn Sâm quay đầu, lập tức bắt gặp vẻ mặt oán hận của Đồng Đồng: “Chú chậm chạp thật.”

Phó Văn Sâm: “… Mấy ngày nay, ba dành hết thời gian chơi với con, thế mà con còn chê ba à?”

Mấy ngày nay Giang Lăng rất bận, tối muộn mới quay về, Phó Văn Sâm sợ cô nghỉ ngơi không tốt, không nói chuyện mấy câu đã để cô đi ngủ trước, rồi một mình về nhà.

Bởi vậy, hai người vốn chẳng có nhiều cơ hội ở chung với nhau.

Đồng Đồng lo lắng vuốt v e gói đồ ăn vặt, cũng thấy buồn rầu.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, dẫn cậu nhóc đi chơi, làm bạn với cậu nhóc, cho cậu nhóc cảm giác an toàn, cậu nhóc sẽ bất giác thân thiết với anh.

Phó Văn Sâm chỉ mới dẫn cậu nhóc đi chơi mấy ngày, cậu bé đã không nhịn được muốn bày mưu tính kế thay anh rồi.

Cậu nhóc hy vọng ba mẹ có thể làm lành, sau đó cả nhà sống hạnh phúc bên nhau.

Buổi tối Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng về nhà, đi được nửa đường, Đồng Đồng ngồi phía sau bỗng nhiên nói: “Hay là chú tặng hoa cho mẹ đi, chắc chắn mẹ sẽ rất vui.”

Đúng lúc ven đường có một tiệm bán hoa, Đồng Đồng bảo anh dừng xe lại.

Xe dừng trước cửa tiệm hoa, Phó Văn Sâm nghiêng đầu nhìn hoa tươi bên trong.

Sau khi anh và Giang Lăng xem mắt thì nhanh chóng kết hôn với nhau, cưới xong, hai người mới bồi dưỡng tình cảm.

Nhắc mới nhớ, hai người chưa từng thật sự yêu đương, hẹn hò, anh cũng chưa từng tặng hoa cho cô.

Đồng Đồng nói vậy cũng nhắc nhở anh, anh có thể theo đuổi cô giống như những cô gái khác, không chừng có thể khiến cô vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK