Tôi và Kiều Phi không kịp gặp nhau, cuối cùng cô ấy đã đi du học ở nước Pháp xa xôi. Mặc dù đã đi được hơn một tháng, nhưng cô vẫn không gửi bất kỳ tin tức nào cho tôi. Tôi phải kiêm nhiệm thêm công việc ở Bộ. Ngoài việc thực hiện nhiệm vụ phiên dịch thường ngày, tôi còn phụ trách đào tạo phiên dịch mới thay đồng nghiệp Diêu Tào. Tôi còn biết được nhiều chuyện hơn về người bạn trên mạng: Tôi khong tin không đăng kí được. Người này luôn có thái độ trầm tĩnh khi cùng tôi phê bình phụ nữ, đích thị là con gái rồi. Cô ấy còn thích viết lách trên mạng nữa, dạo này cô ấy đang bận rộn với việc viết cuốn tiểu thuyết thứ hai.
“Tiểu thuyết đó đề cập tới vấn đề gì vậy?”
“Viết về đôi trai gái có ảo tưởng tình dục với nhau”.
“Có kết quả gì không? Rốt cuộc họ có gặp nhau không?”
“Không. Cũng chẳng gặp nhau. Tại sao phải gặp nhau chứ? Chỉ càng làm tăng thêm sự phiền toái và nỗi thất vọng mà thôi”.
“Lại là chủ đề khoảng cách tạo nên cái đẹp. Mình phải out đây”.
“Vẫn còn sớm mà”.
“Đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm mà.”
“Cám ơn nhé, lần sau chat tiếp.
”
Tôi tắt máy vi tính, mở đèn bàn đọc văn bản.
Tiện tay lấy điếu thuốc trong ngăn kéo ra rồi châm lửa rít một hơi, cảm thấy trong người bỗng khỏe khoắn hẳn.
Không lâu sau nhà tôi tổ chức một bửa tiệc nhỏ nhắn dịp sinh nhật của mẹ tôi.
Dì út làm người chủ trì bửa tiệc, dì ấy quả là giỏi, đã vậy phong thái vừa quý phái lại vừa uyển chuyển dịu dàng. Dì còn mời thêm hai nghệ sĩ đánh piano từ Học viện Âm nhạc tới để góp vui. Những món trong bửa tiệc buffet đều do các đầu bếp nổi tiếng của khách sạn Thụy Sỹ đảm nhận.
Hôm đó đích thân bố mẹ Văn tiểu Hoa và con gái rượu tới dự. Cô ấy còn bắt tay mẹ tôi rồi khẽ chúc mừng sinh nhật bà.
Tôi thấy mắt mẹ sáng lên: “Cháu là Tiểu Hoa À? Thật là một cô gái xinh đẹp!”.
Từ lúc đó mẹ tôi có ấn tượng rất tốt về Văn Tiểu Hoa, vì trong buổi tiệc Văn Tiểu Hoa còn biểu diễn bản nhạc Quả táo xanh nhỏ bé bằng piano, kỹ thuật rất điêu luyện, có thể nói là không thua kém gì nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Cô gái này thật khiến người ta phải khâm phục, ngưỡng mộ, cô ấy đẹp không chê vào đâu được. Có điều người còn lắm tật xấu như tôi làm sao xứng với cô ấy. Bởi vậy không lâu sau, khi mẹ bảo tôi đem một ít thuốc lá, rượu ngon của Nam Mỹ tới tặng nhà họ Văn để tạ lễ, thì tôi một mực từ chối.
“Hay là mẹ bảo lái xe đưa tới nhà họ, nếu mẹ cảm thấy chưa tương xứng lắm thì tự mình đi đi. Bảo con đi làm gì chứ?” Tôi nói.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi.
Gia Minh không có những vấn đề như tôi.
Một mặt anh ấy đã làm cho bố mẹ thấy sự phản kháng dữ dội của mình. Sau lần chiến tranh trước, hai bên đầu không manh động nữa. Gia Minh cũng không còn có những cô bạn gái với lai lịch không rõ ràng, khiến bố mẹ tôi phải quá săm soi vào cuộc sống riêng của anh nữa. Mặt khác, bất luận thế nào thì trong mắt mọi người cuộc sống phong lưu của anh vẫn khiến anh giống một người bình thường hơn tôi.
Tôi biết rõ điều này, do vậy cũng dứt khoát bảo vệ quan điểm để tránh bố mẹ lại phải lo lắng hảo huyền cho mình.
Cứ rãnh rỗi là tôi lại tìm tới những hộp đêm lặng lẽ cảm nhận sự vui thú.
Tôi thích những cô gái trẻ. Họ thường ngồi một mình trong những góc khuất của quán bar, thần sắc không tỉnh táo, không hiểu bản thân họ có vấn đề gì mà phải tới những nơi thế này để mua cái sự say, mua cái thời khắc quân bản thân mình đi như vậy.
Chẳng cần phải nói gì nhiều, cũng chẳng cần phải trao nhau ánh mắt tình tứ, nếu cảm thấy được thì có thể phong lưu một đêm.
Có những cô gái thân thể rất mềm mại, kinh nghiệm tình trường cũng phong phú, trong lúc làm tình có thể tạo ra những thứ không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy buồn cười khó hiểu và không thể hòa hợp được. Giống như mình đang xem biểu diễn người đẹp khoe sắc vậy.
Sau một đêm có người thì đòi tiền tôi, cũng có người thì biến mất vào sáng hôm sau và để lại tiền cho tôi.
Tôi chẳng áy náy gì trong việc trả cũng như nhận tiền cả. Tiền và tình dục là hai thứ ngang giá nhau.
Cũng có một số người đàn ông tới bắt chuyện khi tôi ngồi uống rượu ở quầy bar.
Tôi lịch sự giải thích rằng mình không phải là gay.
Anh ta nói mình cũng không phải là gay, thậm chí còn có vợ và vợ là người mẫu.
“Tôi không thích”.
“Cứ thử đi, thử đi mới biết được”.
Tôi đẩy anh ta ra rồi rời khỏi hộp đêm.
Do không đề phòng tôi bị đẩy ngã xuống đất, quay đầu lại nhìn thì ra người ban nãy, bân cạnh hắn còn có đồng bọn nữa.
Tôi bị đánh hai cú rất mạnh vào mặt, trong miệng có mùi tanh. Không biết chảy máu ở chỗ nào nữa.
“Có khuôn mặt thư sinh thì coi mình là thần tiên hả? Mần ăn loạn lên rồi mà còn giả vờ là trai tân à?”
Dù sao thì hắn nói cũng đúng do vậy tôi chẳng có phản kháng gì.
Hắn trút giận xong liền bỏ đi.
Tôi lấy khăm mùi xoa ra lau vết máu trên mặt, bỗng chuông điện thoại reo lên khiến tay tôi run đến nỗi đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
Tôi nhìn số gọi tới, là mã vùng của nước Pháp.
Là Kiều Phi, lúc này tim tôi đập thình thịch. Tôi bắt máy, chỉ nói được mỗi tiếng “a lô”, rồi cảm thấy giọng mình như nghẹn lại.
“Gia Dương”
“Anh đang nghe đây”
“Em sang bên này đã ổn định rồi, em vừa mua được sim điện thoại của bạn học do vậy tới giờ mới gọi điện được cho anh.”
“Không sao. Thấ nào rồi? Mọi việc thuận lợi cả chứ?”
“Rất tốt. Rất thuận lợi.”
“...”
“Em biết em được sang đây học là do anh sắp xếp. Có điều trước khi di quá cập rập, chẳng kịp gọi điện từ biệt anh nữa.”
“Khong sao đâu. Chuyện nhỏ thôi mà.”
Do khoảng cách về không gian quá lớn nên tốc độ truyền âm thanh trong điện thoại luôn bị chậm, hai bên nói chuyện với nhau mà cứ ấp a ấp úng, như muốn nói nhưng lại dừng lại.
Em có biết không, anh đã tới nhà em chỉ để mong được gặp em một lần. Em có biết không, trên máy bay anh còn mơ là cùng em bay tới Đại Liên. Em có biết không, một người đàn ông với nỗi uất hận trào dâng trong lòng, mỗi ngày đầu chờ đợi điện thoại của em tới tận khuya.
Nước mắt tôi trào ra, tôi khong muốn nói gì nữa, nếu không tôi sẽ khóc to lên mất.
Đầu dây bên kia cũng im lặng, hồi lâu sau, cô mới nói với tôi hai tiếng, cảm ơn.
Kiều Phi nói với tôi, cảm ơn.
Tôi cố kìm giọng hỏi: “Thế còn chuyện gì nữa không? Anh còn phải làm việc nữa”.
“...”
“Vậy thì thôi, tạm biệt anh”.
“Tạm biệt”
Tôi nhìn màn hình điện thoại mờ đi, tắt điện thoại rồi lên xe.
Một chiếc xe lao đi như điên dại trong đêm, giồng như một mũi tên đã bật khỏi cung.
Trước mặt tôi là con đường hỗn loạn, con đường đời bế tắc và tuyệt vọng.
Rồi xe của tôi đâm vào một cây cổ thụ bên lề đường...
Lúc tôi tỉnh dậy, xung quanh toàn một màu trắng tinh . Sau đó tôi nhìn thất gia Minh. Tôi cảm thấy dường như chỉ có mí mắt mình động đậy.
“Tỉnh rồi à, tự dậy mà ăn cơm đi”. Anh nói, “Nhà ăn trong bệnh viện bọn anh toàn món ngon thôi”.
Hóa ra tôi bị thương cũng chẳng nặng lắm, tôi ngồi dậy tự rót nước uống.
Gia Minh nhìn tôi chăm chú: “Chú bị sao vậy? Tự sát à?”
“Anh đùa gì vậy. Chỉ là tai nạn vớ vẩn thôi mà, là do em uống hơi nhiều một chút thôi”. Tôi nói tiếp, “Anh đã xin phép cơ quan cho em nghỉ chưa vậy?”.
“Hôm nay là thứ bảy”.
“Anh chưa nói với bố mẹ đấy chứ?”
“Chưa, anh cũng vừa tới thôi”
Tôi cởi quần áo bệnh nhân, rồi mặc quần áo của mình vào.
Lúc sắp đi, Gia Minh nói tiếp: “À, Minh Phương tới khám thai, anh vừa nhìn thấy cô ấy, sao em không ra chào một tiếng?”
“Anh đùa đấy à? Anh trông bộ dạng thảm hại của em lúc này đi. Trên đầu em còn có một miếng gạc và băng nữa này”.
Xe của tôi đã được kéo đi sửa chữa, tôi tìm thấy xe của Gia Minh trong bãi giữ xe. Lúc lái ra tới cổng phòng khám tôi gặp Minh phương vừa mới làm xét nghiệm xong. Đi cùng là Chu Nam- chồng của cô.
Lúc này bụng Minh Phương đã to lắm rồi. Đi lại cũng bắt đầu khó khăn, Chu Nam phải dìu cô lên xe. Tôi đi đằng sau họ. Thế nhưng xe của họ có gì đó không ổn, nhìn kỹ thì ra lốp đằng sau phía bên trái đã hết hơi.
Họ cũng đã phát hiện ra liền dừng xe lại. Tôi cũng xuống xe.
Nhìn thấy tôi, hai vợ chồng đều rất vui.
Tôi chỉ vào bụng của Minh phương trêu: “Sao mà to nhanh thế?”
“Sao lại không nhanh chứ? Khoảng hai tháng nữa là sanh rồi.” Chu Nam đáp lại.
Minh Phương nhìn đầu tôi hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
“Bị ngã thôi mà”. Tôi đáp, “ Anh rể à, hay anh ở đây thay lốp, em sẽ đưa chị Minh Phương về nhà”.
“Không phiền cậu chứ?”
“Em cũng chẳng có chuyện gì cả”.
Trên đường về nhà Minh Phương, cô đưa tôi xem hình siêu âm đứa trẻ. Cô chỉ trên bức hình mờ mờ màu xám, đây là tim, đây là phổi, đây là lưng.
“Nhỏ như vậy mà đã có đầy đủ các bộ phận rồi ư?”
Tôi bật cười.
“Chị khiến ai cũng phải ngưỡng mộ đấy”.
“Ngưỡng mộ ư? Thế sao cậu không lập gia đình rồi sinh một đứa con đi”.
Tôi im lặng, tiếp tục lái xe.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy Minh Phương đang nhìn mình. Cô dịu dàng nói: “Có gia đình, rồi có con, cậu sẽ ổn định, sẽ rất vui đấy”.