Liên quan đến việc kỳ phát tình bị đến muộn bác sĩ chỉ nói cần theo dõi thường xuyên nếu như trước cuối năm mà vẫn không có dấu hiệu có thể dùng một số loại thuốc hỗ trợ.
Về chuyện giữa Ngụy Thất và Tần Tiêu, Trình Hi Hòa không hề hay biết gì cả, Diệp Dung Sâm cũng không nhắc đến. Nếu như không phải vì tham gia tiệc sinh nhật của Kỷ Hàn cũng Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hòa cũng không biết mình còn bị che giấu bao lâu.
Kỷ Hàn mời Diệp Dung Sâm với Trình Hi Hòa cùng nhau tham dự tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của hắn, hắn nói qua điện thoại rằng đây là bữa tiệc phóng túng cuối cùng của hắn vì hắn đã đáp ứng ba hắn sau bữa tiệc sinh nhật này sẽ về nhà ngoan ngoãn thừa kế gia sản, không sống cuộc sống ăn chơi phóng túng nữa.
Ngày sinh nhật Kỷ Hàn, bởi vì luận văn của Trình Hi Hòa gặp chút vấn đề mà đến muộn một tiếng sao hắn bỏ qua được, ngược lại còn cố tình trêu chọc, “Không biết là cùng chị dâu nhỏ của chúng ta bận bịu gì mà đến trễ thế?
Diệp Dung Sâm đã quen với thói đùa không kiêng không nể gì cùa Kỷ Hàn, nhưng Trình Hi Hòa da mặt mỏng lại khác nhất thời đỏ hết cả mặt, ánh mắt không biết đánh sang nơi nào mới phải.
“Luận văn của Hi Hòa xảy ra chút vấn đề hơn nữa trên đường tới có hơi tắc đường nên bọn tôi mới đến muộn.”
Kỷ Hàn bĩu môi một cái, cho rằng Diệp Dung Sâm như vậy thật nhạt nhẽo, đối với bất kỳ sự đùa giỡn nào hắn cũng chưng ra cái vẻ tẻ nhạt giải thích, chính là một tên đầu gỗ chính hiệu.
“Tôi còn tưởng kết hôn rồi cậu sẽ biết một chút lãng mạn, vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy.”
Đối với kiểu người đối với mọi chuyện đều giữ một biểu cảm, hoàn toàn không hiểu cuộc sống hoàn mỹ của Diệp Dung Sâm trước giờ trải qua kiểu gì.
“Nếu đã tới trễ vậy thì tự phạt ba ly đi.”
Ngụy Thất tự nhiên xuất hiện từ góc tối nào đó, trong tay còn đang cầm ly Whisky, khuôn mặt có vẻ kém sắc yên lặng nhìn Diệp Dung Sâm trong ánh mắt ẩn chứa nỗi thống hận cùng không phục.
Hôm nay là sinh nhật Kỷ Hàn, Diệp Dung Sâm cũng không muốn nảy sinh bất kỳ chuyện không vui gì với Ngụy Thất, khi hắn định giơ tay nhận lấy ly rượu, Ngụy Thất lại đẩy ly rượu đến trước mặt Trình Hi Hòa, “Nếu là bởi vì Hi Hòa nên mới tới muộn thì ly rượu này phải phạt cậu ấy mới đúng.”
Ngoại trừ Kỷ Hàn, những người khác đều là bộ dạng chờ xem kịch vui, Diệp Dung Sâm nhíu mày nhẹ nhàng đẩy Hi Hòa về phía sau, “Em ấy không biết uống rượu, để tôi đi.”
“Chẳng lẽ một ly cũng không được?”Anh cũng bao bọc cậu ấy quá rồi đấy.” Giọng nói của Ngụy Thất mang theo vài phần khinh thường với châm chọc, ánh mắt nhìn về Trình Hi Hòa đang đứng sau Diệp Dung Sâm, “Hi Hòa cũng chẳng phải đóa hoa trong nhà kính, đâu cần anh thận trọng bảo hộ đến vậy chứ? Hi Hòa cậu nói xem có đúng hay không?”
Bầu không khí vui vẻ nhất thời trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặt Kỷ Hàn cũng chuyển thành không tự nhiên, hắn không ngờ Ngụy Thất lại không nể nang giữ ý cho hắn. Cho dù hắn với Diệp Dung Sâm xảy ra chuyện gì không vừa lòng thì cũng không nên cố ý làm khó Trình Hi Hòa vào ngày hôm nay.
“Ngụy Thất đã nói Hi Hòa không thể uống rượu cậu cũng đừng làm khó bọn họ nữa.” Kỷ Hàn vẫn cố nặn ra nụ cười, “Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người đều học cùng trường, đến rồi thì chơi sao cho vui vẻ là được rồi đừng làm quá lên như vậy.”
Đang lúc mọi người còn tranh cãi thì Trình Hi Hòa lại tiến lên phía trước nhận lấy ly rượu từ Ngụy Thất, uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt trắng bệch liền trở nên ửng đỏ, miệng cười khẽ, “Luật sư Ngụy nói không sai, ly rượu này nên phạt tôi.”
Tâm tình của Ngụy Thất Trình Hi Hòa cũng thấu hiểu đôi chút, cậu cũng từng là người thầm mến Diệp Dung Sâm, thời điểm đó cậu căn bản không dám hy vọng có thể cùng Diệp Dung Sâm tâm ý tương đồng.
Mãi cho đến bây giờ Trình Hi Hòa vẫn cảm thấy việc kết hôn với Diệp Dung Sâm giống như một giấc mơ, rất sợ có một ngày tỉnh giấc tất cả đều hóa thành hư không.
Ngụy Thất ghen tị với Trình Hi Hòa, Trình Hi Hòa sao có thể không ghen với Ngụy Thất? Cậu ghen với Ngụy Thất vì những năm tháng đã ở bên Diệp Dung Sâm, cậu ghen với Ngụy Thất có thể sóng vai ngồi cùng Diệp Dung Sâm ở vị trí tương xứng, cậu ghen với Ngụy Thất có thể vì yêu mà buông xuôi lòng tự ái bỏ qua tất cả.
Cậu tự ti vì bản thân vô vị, không làm được những việc giống như Ngụy Thất, lúc đối mặt với mọi người có thể tự nhiên nói cười, hắn không làm được như Ngụy Thất bỏ qua tất cả chỉ giữ lại Diệp Dung Sâm, cậu dè dặt giấu kỹ mười mấy năm thầm mến, cho đến bây giờ cũng không hé nửa lời với đối phương.
Diệp Dung Sâm biết Trình Hi Hòa thích mình, nhưng nhất định không biết cậu đã yêu thầm anh suốt mười hai năm chỉ vì cây kẹo ở linh đường.
Trình Hi Hòa ung dung đáp lại khiến Ngụy Thất lại trở nên nhỏ mọn xấu xa Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Hi Hòa, phớt lở Ngụy Thất để đi xuyên qua Ngụy Thất về phía chỗ trống ở trong phòng.
Kỷ Hàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Thất, thở dài, “Ngụy Thất, cậu thông minh như vậy tại sao cứ dính đến chuyện Diệp Dung Sâm lại trở nên loạn vậy chứ?”
Không phải là loạn mà là không cam lòng.
Ngụy Thất không cách nào tiếp nhận việc Diệp Dung Sâm chưa từng thật lòng yêu hắn, hắn không tin người đàn ông kia chưa từng động tâm với mình.”
Đối với Ngụy Thất mà nói là ký ức không thể xóa nhòa nhưng với Diệp Dung Sâm lại là sai lầm không thể hối hận.
Từng ly rượu mạnh xuyên qua cổ học ngấm vào dạ dày Ngụy Thất say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng chỉ lải nhải một cái tên, “Diệp Dung Sâm tôi không cam lòng….không cam lòng!”
Người không cam lòng đâu chỉ riêng mình Ngụy Thất?
Chẳng qua dù có không cam lòng thì có sao? Không phải người cuối cùng bên hắn cũng không phải ngươi.Cho dù nặng tình thêm bao nhiêu Diệp Dung Sâm cũng không yêu hắn nữa.
Tiệc tan, Kỷ Hàn vốn định để cho tên uống say như chết Ngụy Thất ở tạm nhà hắn một đêm, vừa mới đem được người từ dưới đất lên sô pha liền nghe được điện thoại di động réo không ngừng.
Kỷ Hàn vừa kéo Ngụy Thất vừa nói với Diệp Dung Sâm, “Dung Dâm cậu nghe giúp hắn đi, tôi không tiện.”
Diệp Dung Sâm cầm lấy điện thoại của Ngụy Thất rơi trên ghế sô pha, vừa nhận được điện thoại liền nghe thấy giọng nói: “Cậu đang ở đâu?”
“Tần Tiêu.”
Trình Hi Hòa nghe thấy tên của Tần Tiêu từ miệng Diệp Dung Sâm có chút bất ngờ, Tần Tiêu sao lại trùng hợp gọi cho Ngụy Thất vào lúc này?
Giọng Tần Tiêu cứng rắn hỏi lại, “Sao lại là cậu?”
“Tôi với Hi Hòa cùng tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, Ngụy Thất vừa hay cũng ở đây có điều bây giờ hắn say quá rồi không thể nghe điện thoại được.”
“Các cậu đang ở đâu?”
“Quán bar Minh Nhật ở số 57 đường Hòe Bắc.
Nói xong Tần Tiêu cúp điện thoại, Diệp Dung Sâm cười mà như không nói với Kỷ Hàn, “Sẽ có người đến đón Ngụy Thất.”
“Ai vậy? Kỷ Hàn cũng vừa hay không muốn mang một con ma men về nhà.”
Trình Hi Hòa rốt cuộc không nhịn được hỏi “Anh em muốn tới đón luật sư Ngụy sao?”
“Hắn không nói nhưng hỏi địa chỉ.”
“Thật sao?” Mặc dù Tần Tiêu nói qua hắn với Ngụy Thất chỉ là bạn nhưng Trình Hi Hòa vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.”
Diệp Dung Sâm nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Trình Hi Hòa cũng không có ý định gạt về mối quan hệ hiện giờ của Ngụy Thất với Tần Tiêu, “Anh trai em không có nói với em sao? Hắn đang theo đuổi Ngụy Thất.”
“Cái gì? Trình Hi Hòa trố mắt nghẹn họng, “Anh em theo đuổi luật sư Ngụy?”
“Chờ hắn tới, em có thể tự mình hỏi hắn mà.”
Tần Tiêu theo đuổi ngụy thất?
Anh biết rõ là người Ngụy Thất thích là Diệp Dung Sâm tại sao còn muốn tự mình chuốc lấy cực khổ?”