“Chào anh, luật sư Nguyễn, tôi là thực tập sinh mới đến tên Trình Hi Hòa, phụ trách làm trợ lý của anh.”
Nguyễn Thư đang bận viết không thèm ngẩng đầu nói, “Mua cho tôi một cốc capuchino ở quán cà phê dưới tầng, thêm hai viên đường.”
Những người khác trong văn phòng nhìn thấy Trình Hi Hòa vừa đi vào không nghĩ đã lại ra nhanh như thế liền xì xào bàn tán,”Tối nói này, sao lại nhanh như vậy đã bị luật sư Nguyễn dọa chạy rồi?”
“Chẳng phải do tính tình anh ta quá tệ sao, có mấy ai có thể chịu được hắn chứ, động chút lại nổi giận.” Một đồng nghiệp khác tiếp lời, “Lần trước nộp tài liệu, tôi có viết sai một dấu chấm câu thôi vậy mà hắn lại bắt tôi viết lại toàn bộ.”
“Thực tập sinh này xem ra chỉ là một chú cừu non, tôi cược là không quá ba ngày sẽ phải rời đi.”
“Cược bao nhiêu?”
“Một trăm.”
“Xùy… ít như vậy.”
“Hai trăm… không thể nhiều hơn nữa.”
“Được, thành giao.”
Trình Hi Hòa rất nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Nguyễn Thư sau khi mua cà phê lập tức đưa đến văn phòng, nhưng chưa kịp thở, Nguyễn Thư lại tiện tay đưa báo cáo vừa viết xong cho Hi Hòa, “Đem cái này đi in, đừng in hai mặt, in một mặt thôi, in xong thì kẹp thành tệp cho tôi. Nói xong, Nguyễn Thư nhìn thời gian ở góc dưới màn hình, lạnh nhạt thêm một câu, “Nửa tiếng phải làm xong.”
Mở ra tập báo cáo gần 100 trang, photo một mặt thì cũng không tính là phiền phức, Trình Hi Hòa hỏi đồng nghiệp cách sử dụng máy photo của công ty, sau đó bắt đầu sửa sang văn kiện. Nửa tiếng qua đi, Nguyễn Thư thấy Trình Hi Hòa vẫn chưa trở lại đang định nổi giận thì thấy đối phương vội vàng chạy đến, đem toàn bộ tài liệu đã được đóng thành tệp đến trước mặt Nguyễn Thư,”Luật sư Nguyễn đã làm xong theo yêu cầu của anh, anh xem còn chỗ nào chưa thích hợp tôi sẽ chỉnh sửa.
Nguyễn Thư lúc này mới đánh giá dò xét thực tập sinh mới đến này, dáng người không cao, khuôn mặt thanh tú, bên trái cổ có vết cắn màu đỏ sậm, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương, chắc là kết hôn rồi. Trình Hi Hòa nhìn qua quả thật nhỏ hơn với tuổi thật, nếu không phải nhận là thực tập sinh, Nguyễn Sách chắc chỉ cho rằng cậu ta mới học cấp 3.
Trình Hi Hòa làm việc rất cẩn thận, không chỉ đem các phần của báo cáo sắp xếp thành tệp còn dán lên trên mỗi bản báo cáo một giấy note màu sắc khác nhau,kiểm tra rất tiện.
Nguyễn Thư đặt tài liệu sang một bên, thuận miệng hỏi, “Chuyên ngành của cậu là về cái gì?”
Trình Hi Hòa sửng sốt một chút rồi nhỏ giọng trả lời, “Luật kinh tế.”
Nguyễn Thư nghĩ đến án tranh chấp kinh tế đang trong tay mình,buổi chiều vừa hay muốn đi gặp khách hàng, có thể dẫn Trình Hi Hòa đi cùng. “Đây là vụ án tranh chấp kinh tế giữa công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Kỳ Dương với nhân viên tên Trương Minh. Vừa hay chiều nay tôi phải đi gặp tổng giám đốc của công ti bọn họ. Cậu đi cùng với tối, trước hết là để làm quen với cách sắp xếp tài liệu, có gì cần bổ sung hoặc không hiểu thì có thể hỏi tôi.
Mấy ngày sau đó, Thái độ của Nguyễn Thư đối với Trình Hi Hòa khiến mọi người phải kinh ngạc. Vẻ mặt ôn hòa không nói, anh ta thậm chí còn tự mình hướng dẫn Trình Hi Hòa cách viết tài liệu về vụ án. Đây là đặc quyền mà chưa nhân viên nào ở công ty luật Cẩm Thiên này được nhận.
Tối đó, Trình Hi Hòa về nhà, đem theo cả một tập tài liệu lớn, Diệp Dung Sâm nhìn thấy không nhịn được hỏi, “Bây giờ thực tập sinh phải làm nhiều việc như vậy sao?”
‘Không phải đâu, là do em tự chủ động yêu cầu.” Trình Hi Hòa sợ Diệp Dung Sâm hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích,”Em muốn nhân kỳ thực tập này học hỏi thêm nhiều chút, sau khi kết thúc thì cũng không còn nhiều cơ hội tốt như vậy nữa.”
Diệp Dung Sâm sờ đầu Trình Hi Hòa,”Đừng để vất vả quá, tôi đi tắm trước.”
“Um anh đi đi.”
Nguyễn Thư là người hướng dẫn nghiêm khắc, đối với tài liệu về vụ án giao cho Trình Hi Hòa làm hắn đều kiểm tra từng chữ một, một khi phát hiện chỗ nào không chính xác sẽ lập tức gạch chân để Trình Hi Hòa sửa chữa đến khi mình hài lòng mới thôi. Có câu thầy nghiêm sẽ ra trò giỏi, Trình Hi Hòa cảm thấy hai tuần nay đi theo học hỏi Nguyễn Sách còn học hỏi được nhiều hơn so với hai năm học ở đại học, quả nhiên là nhiều khi lý luận khoa học cũng không bằng kinh nghiệm thực chiến.
Diệp Dung Sâm tắm xong thì nằm trên giường đọc sách, một lúc sai thì Trình Hi Hòa cũng vào.
“Làm xong hết rồi à?” Diệp Dung Sâm nhìn thời gian, không ngờ đã 10 rười rồi.
“Ừm, làm nhiều nên cũng thành thục hơn trước.”
“Vậy tắm nhanh đi rồi còn đi ngủ, cứ thức muộn không tốt cho sức khỏe.”
Trình Hi Hòa chậm rãi tắm rửa xong xuôi nằm dài trên giường thì cũng 11 giờ. Diệp Dung Sâm với tay tắt đèn ngủ, sau đó kéo Trình Hi Hòa vào lòng, bàn chân ấm áp cọ cọ vào bắp chân mịn màng của Trình Hi Hòa,”Sao mà vừa tắm xong mà chân đã lạnh thế.”
Mấy ngày nay công việc bận rộn, Trình Hi Hòa cũng không có thời gian thân mật với Trình Hi Hòa, cậu chủ động ôm cổ đối phương, lấy môi mình phủ lên đôi môi quen thuộc của anh. Diệp Dung Sâm hơi ngạc nhiên nhưng cũng lập tức phản ứng kịp, xoay người đè Trình Hi Hòa xuống dưới mình.
Nụ hôn ngột ngạt khiến hô hấp của Trình Hi Hòa bị rối loạn, Diệp Dung Sâm kịp thời buông tha hơi thở của mình, quen thuộc cởi quần, hỏi, “Muốn sao?”
“Ừm, muốn, anh trực tiếp đến.” Những nơi Diệp Dung Sâm đi qua đều để lại ngọn lửa nóng rực, Trình Hi Hòa tách hai chân, “Nhanh đi….”
“Hi Hòa thật ngoan.”
Diệp Dung Sâm thích nhất dáng vẻ thẳng thắn của Trình Hi Hòa ở trên giường, hắn nắm chắc eo, một giây sau liền đưa cự vật nóng bỏng đi vào, tràng đạo mềm mại ẩm ướt bị kích động mà co rút một trận, Trình Hi Hòa cắn môi dưới theo phản xạ, đem tất cả dáng vẻ rên rỉ xấu hổ nuốt xuống mới không quá thất lễ.
Dũng đạo chật hẹp không bao lâu bị hung vật mạnh mẽ xâm nhập, ngón chân Trình Hi Hòa quặp chặt lấy ga giường, mười ngón tay bấu mạnh lên lưng Diệp Dung Sâm.
Quy đầu lưu manh tiến đến khoang sinh sản cũng là lúc Trình Hi Hòa không nhịn được nữa, kêu lên, “chỗ đó, chỗ đó bên trong…. Dung Sâm, Dung Sâm đến đi
Diệp Dung Sâm cảm giác thấy không giống trong dũng đạo khắt khe, động tác sáp nhập cũng biến thành thô bạo, “Hi Hòa, em chặt quá….”
“Không,… chậm chút,… sẽ hỏng mất.” Trình Hi Hòa cảm giác trướng đầy ở trong khoang sinh sản giống như Diệp Dung Sâm muốn đâm thủng mình vậy. “Căng quá,.. không được, em không chịu được Dung Sâm…”
“Bảo bối, cố nhịn thêm chút nữa, cho em ngay đây!”
Diệp Dung Sâm kích động đưa vào thêm một lúc đến khi khoang sinh sản kín đầy căng cứng mới thả lỏng để dung dịch đi vào.
Sau khi cao trào, Diệp Dung Sâm dừng lại một lúc, xác định khoang sinh sản hấp thụ hết tinh dịch của hắn mới lưu luyến rút ra.
Trình Hi Hòa không tự chủ sờ lên bụng mình, “Bao giờ mới có em bé…”
Diệp Dung Sâm bị dáng vẻ rầu rĩ của Trình Hi Hòa chọc cười, hắn ôm chặt cậu nhẹ nhàng an ủi, “Nhanh thôi, sẽ nhanh có bảo bối mà.”
“Em muốn một đứa giống y như anh.”
“Như vậy không được.” Diệp Dung Sâm nghiêm túc trả lời,”Em chỉ có thể là của tôi.”