Chuyện đã xảy ra ngày đó ban đầu còn khiến Như Thúy cô nương hơi thấp thỏm, nhưng mà phu quân nàng lại là một người ngoan liệt, không làm tức chết người sẽ không bỏ qua, nói với Như Thúy cô nương không cần để ý chuyện hắn cùng người nhà đối nghịch. Giống như bị Trấn quốc công mắng vậy, Ôn Lương đúng là đã làm vài chuyện hoang đường, nếu là người bình thường, cho dù không vì tranh giành gia nghiệp, cũng sẽ vì miệng lưỡi thế gian mà tận lực làm một đứa con có hiếu, thế nhưng hắn ngay cả giả làm công tử cũng lười làm, chẳng trách các loại tin đồn về hắn luôn kéo dài bất tận không lúc nào suy giảm.
Bởi vì Ôn Lương cho phép, cho nên Như Thúy cô nương liền không lo lắng nữa, muốn làm gì thì làm nấy.
Đối với việc lần này, Túc vương phi sau khi nghe kể lại, lại vì nàng lo lắng cùng hâm mộ, chỉ vào trán của nàng nói: "Em cũng đừng thiếu suy nghĩ như vậy, những gì nên làm thì hãy làm, nếu không nước bọt của mọi người cũng đủ dìm chết em!"
Như Thúy cô nương bình tĩnh ôm tiểu bánh bao của Túc vương phủ, trả lời: "Thiếu tâm nhãn không phải chính là tiểu thư ngài sao? Ôn đại nhân thế nhưng khen em làm rất khá."
Túc vương phi nghe xong tức giận chỉ tay về phía nàng, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lời của nam nhân nói nếu có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, hắn bỏ mê hồn dược cho em đó, tỉnh lại chút đi."
"Ai, heo mẹ có thể leo cây nha." Như Thúy cô nương trái lại kỳ quái nói: "Tiểu thư ngài đưa ra ví dụ không đúng."
Đối mặt với ánh mắt "Tiểu thư tại sao kiến thức của người lại hạn hẹp như vậy" của Như Thúy cô nương, Túc vương phi hơi có chút chột dạ, thiếu chút nữa cũng cảm giác rằng chính mình thực sự kiến thức rất hạn hẹp, nhưng nàng tự cho là mình có kiến thức hơn so với kẻ ngốc này, liếc mắt nhìn nàng khinh thường nói: "Heo mẹ căn bản không thể leo cây được, em chỉ cho ta xem chỗ nào có heo mẹ leo cây a."
"Tiểu thư, người nói như vậy liền không đúng, heo mẹ thật có thể ở trên cây, chúng ta đem nó đặt trên cành cây, vậy cũng là lên cây!"
"... Ngụy biện!"
"Là lẽ phải!"
"..."
Như Lam ở bên cạnh rót trà cho hai người mặt không thay đổi nhìn các nàng, đột nhiên nói: "Vương phi, Ôn phu nhân, xin hai người đừng dạy hư tiểu quận chúa, vương gia sẽ tức giận."
Nghe xong hai người liền cúi đầu nhìn xuống tiểu bánh bao khôn ngoan đang được người ôm, chỉ thấy nàng mở đôi mắt to đen bóng nhìn các nàng, khuôn mặt nghiêm túc trên thân người nho nhỏ thật sự rất đáng yêu. Nhưng mà đối diện với cặp mắt tròn to ngây thơ kia, hai người liền đồng thời chột dạ, Túc vương phi vội vàng sửa chữa: "Sở Sở, con cái gì cũng không nghe thấy, phải không?"
Tiểu bánh bao nhìn mẹ nàng thân thiết, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cá tính thì cực kì nghiêm túc, vươn cánh tay nhỏ bé trắng nộn nói: "Tin lời nam nhân, trư trư lên cây!" Nghĩ nghĩ lại nói: "Phụ thân nói, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, có thể tin!"
"..."
Túc vương phi trong lòng vô cùng phức tạp ôm tiểu bánh bao lại đây, thở dài nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, rồi thả nàng xuống đất nói: "Được rồi, tiểu hài tử nên hoạt động nhiều, đi chơi đi, nương và Thúy di còn có chuyện cần nói."
Tiểu bánh bao vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không chơi, phải đi học!" Sau đó giống như người lớn nghiêm túc hành lễ chào, rồi mới để nha hoàn mang nàng ra ngoài.
Túc vương phi che mặt, trong lòng khóc ròng, nữ nhi nghiêm túc như vậy, còn có lão cha siêu cấp nghiêm túc như vậy, sau này thực sự sẽ có nam nhân nào đủ can đảm tới cửa cầu hôn sao? Sẽ không thực sự dùng tới quyền thế ép người ta cưới nữ nhi chứ?
Như Thúy cô nương lại không cảm thấy tiểu quận chúa như vậy có cái gì không tốt, cười híp mắt cùng tiểu bánh bao vẫy tay, chúc nàng học tập thật tốt, mặt mày đều tràn ngập ý cười.
Túc vương phi thấy một màn như vậy, trong lòng có chút đáng tiếc năm ấy nàng vì cứu Ôn Lương mà bị thương ở vùng bụng, nếu không đứa nhỏ của nàng và Ôn Lương nhất định sẽ thập phần đáng yêu, nếu giống Ôn Lương, tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu giống nha đầu kia, sẽ là một người ngốc chuyên đi tức chết người ta, vô luận đứa nhỏ giống ai cũng sẽ rất đáng yêu và thú vị, đáng tiếc a...
Như Thúy cô nương cũng không biết Túc vương phi đang thương tiếc cho nàng, lại cùng nàng nói về chuyện hôm trở lại phủ Trấn quốc công. Hôm nay sang Túc vương phủ chơi chủ yếu là bị Túc vương phi đưa thiếp bảo trở về, chủ yếu là vì quan tâm Như Thúy cô nương bị lời đồn đại không hay, lại không nghĩ đến người trong Trấn quốc công phủ sẽ phản ứng lớn như vậy.
Túc vương phi cảm thấy phản ứng của phủ Trấn quốc công rất bình thường, nàng đã gặp qua Trấn quốc công mấy lần, biết lão Trấn quốc công tính tình cổ hủ, tức giận là điều có thể đoán trước. Nhưng chuyện này đều do Như Thúy ngốc mà thành, Túc vương phi cảm thấy bọn họ tức giận cũng vô dụng thôi. Kỳ thực lời đồn đại truyền thành như vậy Túc vương phi lúc trước mới nghe được, cũng là 囧 được không, lại một lần nữa thấy được trình độ tám của người trong kinh thành, nhớ lại ngày đó nàng không phải cũng bị những kẻ nhàn đến trứng đau đó đánh cược khi nào thì mình bị khắc chết sao?
"Đúng rồi, ngày mai là tiết hạ nguyên, hai người phải trở về tế tổ, mới náo loạn chạy ra lại phải đi về, đến lúc đó cẩn thận một chút." Túc vương phi dặn dò, mặc dù biết rõ mình không cần lo lắng cho nha đầu ngốc mà siêu cấp may mắn này làm cái gì, nhưng loại tâm tình gả nữ nhi này luôn làm cho nàng nhịn không được mà bận tâm. Lại nói, vương gia vẫn luôn coi Ôn Lương như nhi tử ruột thịt của mình mà quản giáo hắn, kỳ thực Như Thúy cũng coi như là con dâu của vương gia đi?
Túc vương phi lại lâm vào một mớ những suy nghĩ rối rắm của riêng mình.
"Yên tâm đi tiểu thư, người cho dù không tin Ôn đại nhân cũng phải tin tưởng em chứ ~~" Như Thúy cô nương cho rằng nàng lo lắng là bởi vì lời đồn đại việc lần trước thiếu chút nữa cùng công công bà bà nháo một trận, lập tức bảo đảm: "Em sẽ hiếu thuận công công bà bà, thân thiết với chị em dâu!"
—— Không phải thế, ta là sợ em trong lúc vô ý tức chết bọn họ, đến lúc đó em sẽ trở thành lời đồn đại lớn nhất kinh thành! Túc vương phi ở trong lòng châm chọc.
Trò chuyện với Túc vương phi trò chuyện, Như Thúy cô nương lại chạy đi xem tiểu bánh bao của Túc vương phủ cùng tiểu thiếu niên - ảnh vệ của nàng đang cùng đội trưởng đội thị vệ trong phủ tập võ, kinh ngạc hỏi Túc vương phi: "Tiểu thư, tiểu quận chúa là nữ hài nhi, vì sao lại cho nàng học võ?"
Túc vương phi ánh mắt mơ hồ: "Sở Sở muốn học, vương gia cho phép..."
Như Thúy cô nương lập tức hiểu, không khỏi nổi lên đồng tình với vị Túc vương phi bị chồng cùng con gái nháo cho thần kinh yếu ớt luôn rồi, nguyên bản tiểu thư nhỏ trông giống vương gia đã thập phần làm người ta kính sợ rồi, hiện tại lại đem nàng trở thành nam hài tử mà giáo dưỡng, dự đoán tương lai thực sự cần rất nhiều đồ cưới mới có thể gả đi a.
Đứng xem một chút, Như Thúy cô nương lại nói: "Ai, tiểu thư, tiểu quận chúa đứng tư thế trung bình tấn nhìn rất giống đang ngồi nhà cầu nha.”
Túc vương phi nghẹn mặt, trực tiếp chụp lấy nàng kéo dậy, sau đó xoay mặt hương hai tiểu bánh bao đang đứng trung bình tấn thân thiết kêu: "Được rồi, cực khổ rồi, các con qua đây nghỉ ngơi uống miếng nước đi."
Tiểu bánh bao nghiêm túc trực tiếp nhào tới trong ngực nàng, Túc vương phi yêu thương lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng.
Như Thúy nhìn nhìn tiểu nam hài phía sau đang chậm rì đi tới, vẫy tay kêu hắn qua đây, lấy khăn tay muốn giúp hắn lau mặt, ai biết tiểu nam hài trực tiếp quay đầu sang bên cạnh, giống như sói mẹ bảo vệ sói con cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, cự tuyệt loại hành vi trưởng bối muốn thân thiết cùng hắn. Như Thúy cô nương méo miệng, bình tĩnh thu hồi tay, sau đó nhân lúc tiểu nam hài muốn rời đi, liền chọt một cái ngay giữa mi tâm của hắn, làm hắn suýt ngã.
"Hì hì, không đủ cảnh giác nga ~~" Như Thúy chống lại ánh mắt tràn ngập sát ý của tiểu nam hài, cười hì hì nói.
Nam hài hướng nàng nhe răng, giống như động vật đang uy hiếp kẻ thù của nó, nhưng mà vừa nghe một tiếng kêu to mềm mại "Đến", nam hài liền bỏ lại nàng, đi về phía bé gái đang gọi hắn, chỉ chốc lát sau, hai tiểu bánh bao tay nắm tay ngồi xuống chỗ bậc thang cùng nhau gặm bánh ngọt.
Thật đáng yêu!
Như Thúy trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không hiểu, sờ sờ ngực, có chút rầu rĩ. Lại là cái loại cảm giác kỳ diệu nói không nên lời đó, nhưng mà cảm giác đó rất nhanh liền bị nàng bỏ qua.
Sau khi rời khỏi Túc vương phủ, Như Thúy cô nương cũng không trực tiếp hồi phủ, mà mang theo nha hoàn Thanh Y và hai thị vệ đi đến con đường nàng thường xuyên đến lúc còn chưa lấy chồng, quen thuộc chạy đến nơi bán mứt và điểm tâm mua một số thứ, sau đó chậm rì rì đi trở về phủ.
"Phu nhân mua nhiều như vậy làm cái gì?" Thanh Y tò mò hỏi.
Như Thúy cô nương cười híp mắt trực tiếp đem người nào đó bán đứng: "Đương nhiên là mua cho Ôn đại nhân a, Ôn đại nhân thích vừa xem văn kiện vừa ăn đồ ăn vặt. Cơ mà không hiểu sao chàng ăn nhiều như vậy cũng không béo lên được nhỉ?" Vẻ mặt biểu tình phiền não cực điểm.
"..."
Thanh Y vẻ mặt trống rỗng nhìn nàng, phía sau hai thị vệ cúi đầu thật thấp, lúc này có chút oán giận vì sao tai mình lại tốt vậy, lại nghe được cái gì không nên nghe rồi.
Như Thúy cô nương khi về đến nhà, Ôn Lương vừa vào triều xong cũng đã trở về, hai người vừa vặn gặp mặt ở cửa chính.
Ôn Lương cảm thấy hắn và nha đầu ngốc nhà hắn rất có duyên, khóe môi vẫn duy trì nụ cười vui vẻ, ánh mặt trời lướt qua trên người hắn, mặt mày tuấn tú vô song, trong nháy mắt liền thu hút ánh mắt mọi người. Nhưng mà hôm nay Thanh Y cùng hai thị vệ kia rõ ràng không giống mọi khi bị mê hoặc, mà là dùng một loại ánh mắt phi thường kì diệu len lén nhìn hắn.
Hoàn toàn không phát hiện ra hình tượng của mình đã bị nương tử ngốc nhà hắn hại, Ôn đại nhân đối với loại ánh nhìn tò mò nghiên cứu này cảm thấy kỳ quái, nhưng không có suy nghĩ nhiều, dắt tay Như Thúy cô nương vào phủ, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay đi nơi nào?"
Như Thúy cô nương thành thật trả lời hành trình hôm nay, sau đó cười híp mắt giơ lên cao một bao giấy dầu gói bằng dây thừng: "Ta đi ra phố mua rất nhiều loại mứt và điểm tâm, đều là ta thích, không biết Ôn đại nhân chàng có thích hay không."
Ôn Lương bật cười, ôn tồn nói: "Tùy tiện, ta không có kén chọn." Một bộ dáng đại nam nhân không thích ăn ba thứ quà vặt của nữ nhân.
Nghe nói như thế, Thanh Y lập tức cúi đầu che giấu biểu tình trên mặt của mình, mỹ nam gì gì đó, ở trong mắt nha đầu ngốc, đều tan biến hết rồi.
Như Thúy cô nương vẫn cười híp mắt như trước, lần này lại không có thiếu tâm nhãn nói thêm cái gì nữa.
Gả cho hắn nửa tháng, trong lòng Như Thúy cô nương thói xấu của Ôn Lương lại tăng thêm: Miệng nói tùy ý để nàng chuẩn bị đồ ăn vặt, nhưng ăn vặt so với nàng còn nhiều hơn, nam nhân đều có chút thời gian là loại động vật khẩu thị tâm phi.
***
Vợ chồng mới cưới đều thích dính vào một chỗ với nhau, sau bữa tối hai người liền dắt tay nhau đến hậu viện tản bộ tiêu thực, mặc dù trình độ văn hóa giữa hai người là khác nhau, nhưng mà Như Thúy cô nương thỉnh thoảng lại phát ra vài câu nói kinh người khiến cho Ôn đại nhân thích thú vô cùng, tuyệt không cảm thấy khô khan.
Hàn huyên một chút, Như Thúy cô nương liền nhắc tới tiết hạ nguyên vào ngày mai, lễ này có chút long trọng, cần phải quét dọn phòng ốc sạch sẽ chuẩn bị thức ăn phong phú để cúng bái tổ tiên, cầu phúc lộc bình an. Làm tôn tử của Ôn gia, cho dù có bất hiếu cũng phải trở về từ đường thắp hương cho tổ tông. Mà Ôn Lương tự nhiên cũng muốn trở về Trấn quốc công phủ để thắp hương cho mẹ và nhị ca mất sớm của hắn, bọn họ làm quan vào ngày này cũng được nghỉ.
"Ừ, ngày mai chúng ta sáng sớm liền trở về, chúng ta cũng đừng nhầm canh giờ, cần phải thắp hương cho nương và nhị ca, nàng hãy biểu hiện cho tốt." Nói hắn véo mặt nàng, sờ môi của nàng, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nghe thấy Ôn Lương nói, Như Thúy cô nương tự nhiên gật đầu, rồi lặng lẽ xem xét mặt hắn, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt liền biết tâm tình của hắn lại không tốt.
Như Thúy biết Trấn quốc công phu nhân hiện tại không phải là mẫu thân sinh ra hắn, mẹ ruột hắn và huynh trưởng cùng mẹ vào mười mấy năm trước đã mất rồi, nguyên nhân họ mất sớm thì nàng không rõ ràng lắm, cũng không có ai dám đề cập lại chuyện này. Mà Ôn Lương năm đó bởi vì chuyện này đã cùng Trấn quốc công nháo một trận long trời lở đất khiến dư luận xôn xao, nhưng lúc đó nàng vẫn còn là một tiểu bánh bao ngây thơ hồn nhiên, căn bản không có ấn tượng. Qua nhiều năm như vậy Ôn Lương cũng đã nháo ra đủ loại chuyện đồn đại trong kinh thành, nhưng đối với người không liên quan Như Thúy cô nương luôn luôn không chú ý tới, cho nên hiện tại gả cho hắn xong, nàng đối với tình huống của hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Mặc dù hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng biết bà bà và nhị bá mất sớm là điều tối kị trong lòng Ôn Lương, nàng dù có lúc ngốc nghếch cũng không dám tùy tiện dò hỏi cái gì, rất sợ nhắc tới những chuyện khiến hắn đau xót, chỉ biết là Ôn đại nhân bởi vì chuyện này đã cùng công công nháo loạn khiến cho phụ tử không hợp, thậm chí khiến cho hắn không có hảo cảm với toàn bộ phủ Trấn quốc công.
Được rồi, Như Thúy cô nương cho dù hiếu kỳ muốn chết, nhưng cảm giác được đây là vết thương lòng của Ôn đại nhân, nàng vẫn rất săn sóc chưa từng dò hỏi, hơn nữa lúc chống lại người của phủ Trấn quốc công, nàng cũng sẽ tự giác thiên vị hắn, cảm thấy Ôn đại nhân đáng yêu nhà nàng mà nhìn những người đó không vừa mắt, tuyệt đối là lỗi của bọn họ.
***
Ngày hôm sau giống như mọi ngày khác, trời tờ mờ sáng Như Thúy cô nương liền tỉnh. Mà hôm nay không cần nàng thúc giục, Ôn Lương xưa nay thích ngủ nướng cũng tự động rời giường.
Hai người đơn giản dùng qua đồ ăn sáng, liền lên xe ngựa đi tới phủ Trấn quốc công.
Phủ Trấn quốc công đại môn mở rộng, thị vệ giữ cửa thấy xe ngựa phủ thái sư tiến đến, vội vàng chạy tới dắt ngựa nghênh tiếp bọn họ. Mặc dù Ôn Lương rời nhà đã lâu, ở phủ Trấn quốc công cũng không có chút tồn tại nào, nhưng trên dưới trong phủ đối với vị tam thiếu gia này chưa bao giờ dám chậm trễ, đơn cử là đêm qua lão gia cho người ta qua đây dặn riêng thị vệ gác cổng bọn họ phải sớm mở cửa ra nghênh tiếp tam thiếu gia trở về cho tốt, liền biết ở trong lòng lão gia tam thiếu gia vẫn là vị thiếu gia trọng yếu nhất.
Chỉ tiếc, lão gia là người cổ hủ mạnh miệng lại thích có mặt mũi, mặc dù sớm đã làm rất nhiều chuyện mất mặt nhưng vẫn không chịu thừa nhận, gặp mặt vẫn còn muốn mắng chửi người, thì bảo sao phụ tử không hợp cho được.
Ôn Lương mang theo Như Thúy vào phủ, người hầu trong phủ vì tiết hạ nguyên nên rất bận rộn, mặc dù bận tới mức chân không chạm đất, nhưng thấy bọn họ vẫn sẽ dừng lại thỉnh an.
Chờ bọn họ đi tới tiền đường, liền nhìn thấy Trấn quốc công phu nhân cùng đại tẩu Tần thị đang ở bên cạnh chỉ huy hạ nhân quét dọn sạch sẽ.
Hai nữ nhân ăn mặc phú quý nhìn thấy bọn họ, biểu tình đều có chút vi diệu, mà Tần thị càng nhịn không được hướng Như Thúy cô nương đi phía sau Ôn đại nhân trừng mắt một cái.
Như Thúy cô nương cười híp mắt cùng các nàng chào hỏi, làm cho hai nữ nhân trong lòng lại không biết vì sao có chút phát hỏa.