Ôn Lương cũng lo lắng cho nghĩa nữ, cùng đi ra ngoài với Như Thúy, Ôn Doãn Ôn An muốn bày tỏ sự quan tâm đến muội muội và cháu trai nên đều đi theo, bất giác chỉ còn lại một mình lão Trấn quốc công vẫn ngồi đó hờn dỗi, nhưng vì lo lắng cho con gái, rốt cuộc ngồi không yên mà đứng dậy đi theo.
Lúc này là gần cuối tháng hai, tuy rằng nắng chói chang nhưng nước trong ao vẫn rất lạnh, hai tiểu cô nương một lớn một nhỏ được vớt lên bờ toàn thân ướt sũng, môi lạnh đến tím ngắt, dáng vẻ rất đáng thương. Lúc Trấn quốc công phu nhân đến, thấy con gái ướt sũng run rẩy khóc hết sức thương tâm, trái lại nghĩa tử Ôn Lương không biết từ đâu xuất hiện kia, lộ ra vẻ mặt tức giận, nhìn gầy teo yếu ớt nhưng lại rất có tinh thần.
"Uyển Uyển, sao thế? Những nô tài chết bầm các ngươi hầu hạ tiểu thư như vậy sao? Dám để tiểu thư rơi xuống nước, mỗi người đánh hai mươi gậy, phạt nữa năm lương tháng! Còn không mau mang tiểu thư đi thay quần áo? Báo phòng bếp nấu cho tiểu thư chén canh gừng mau..."
Trấn quốc công phu nhân vừa đến liền hùng hùng hổ hổ mở miệng mắng, mắng đến mọi người đều mơ màng. Trước kia Trấn quốc công phu nhân luôn luôn hành sự nhân hậu khoan dung, cực kỳ nhã nhặn, nhưng lúc này không biết có phải vừa bị Như Thúy cô nương làm mất mặt hay không, trong lòng đang kìm nén bực bội, chuyện con gái rơi xuống nước làm bà bộc phát, giận chó đánh mèo lên hạ nhân.
Sau khi bị Trấn quốc công phu nhân trừng phạt nghiêm khắc, mọi người đều khẩn trương tản ra làm việc.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ ướt sũng, ở đây còn có vài đứa nhỏ, đều là dáng vẻ bị dọa hoảng sợ, Ôn Lương hơi nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt, không nói gì. Ngược lại Như Thúy cô nương khi thấy dáng vẻ Ôn Ngạn Bình như thế, hiếm khi tức giận.
"Ngạn Bình, sao thế này? Có khó chịu không? Sao lại té xuống nước? Nói cho chúng ta biết, chúng ta làm chủ cho con." Như Thúy hỏi liên tiếp, sau đó nhìn nhìn, nói với Ôn Sách: "Ngũ đệ, phiền đệ cho Ngạn Bình mượn một bộ quần áo thay tạm được không?." Tuổi của Ôn Sách xấp xỉ Ngạn Bình, Ngạn Bình không thích mặc nữ trang, hôm nay Như Thúy chỉ có thể làm như vậy.
Ôn Sách nhìn sắc mặt phụ thân, lại nhìn ánh mắt lãnh đạm không lộ vui buồn của tam ca Ôn Lương, thông minh nói: "Tam tẩu, không cần phải mượn..., chỗ đệ có một bộ quần áo chưa mặc qua, đúng lúc có thể cho chất nhi mặc."
Lúc này, Ôn Lương cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy đa tạ ngũ đệ."
Bé trai thấy hắn hé miệng cười cười, trong lòng cảm thấy có thể làm việc tốt cho tam ca, đối với bé về sau cũng có lợi.
Thấy Như Thúy dẫn đứa nhỏ đi giống như tâm can bảo bối, Trấn quốc công phu nhân còn đang tức giận, Tần thị tranh thủ nói: "Nương, trước tiên dẫn muội muội đi thay quần áo đã."
Lại rối ren một phen, sau khi khi hai đứa nhỏ rơi xuống nước đều thay quần áo sạch sẽ bị người lớn ép uống canh gừng xong, mọi người lại ngồi xuống, sắc mặt ai cũng không tốt.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hai đứa nhỏ vì sao té xuống nước?" Vẻ mặt Trấn quốc công tức giận hỏi mấy bà tử và nha hoàn đang quỳ trước mặt.
Thấy Trấn quốc công tức giận, mọi người câm như hến, không có can đảm lên tiếng. Mấy bà tử âm thầm than khổ, ấp úng nói không ra lời, sợ mình mở miệng làm lão gia tức giận, đến lúc đó có thể các bà sẽ bị phạt.
Trấn quốc công phu nhân lại cố tình muốn đòi công đạo cho con gái, gọi tiểu Ôn Sách tới, dịu dàng nói: "Sách ca nhi, lúc đó con cũng có mặt, thấy rõ ràng, nói cho chúng ta biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Ôn Sách chỉ là con vợ kế, tuổi còn nhỏ, còn phải cần mẹ cả chiếu cố nhiều hơn, bà không tin tiểu tử gian xảo này không đứng về phía mình. Nó là đứa thông minh, đương nhiên biết nói cái gì có lợi cho mình.
Ôn Sách thấy phụ thân và tam ca đồng loạt nhìn về phía mình, bất giác hơi khẩn trương, mẹ cả lại nói chuyện đầy ẩn ý, khiến cho bé không biết phải làm sao, hồi lâu mới nói: "Hồi cha nương, có lẽ tứ tỷ tỷ và Ngạn Bình có tranh chấp một chút, hai người không chú ý đường đi, cho nên mới không cẩn thận ngã xuống nước."
"Tranh chấp?" Trấn quốc công hừ lạnh, "Quy củ học đâu hết rồi?" Quả nhiên không phải huyết mạch Ôn gia thì dễ dàng gây chuyện. Lúc này Trấn quốc công nhìn đứa nhỏ gầy teo như thế nào cũng không vừa mắt
Như Thúy lờ đi ánh mắt Trấn quốc công phu nhân: "Cha, Ngạn Bình là đứa trẻ ngoan, không làm trái quy củ." Cho dù đứa nhỏ nhà mình không tốt thì cũng không thích nghe người khác nói không tốt.
Ôn Lương cũng cười: "Đúng vậy, cha, tâm địa Ngạn Bình lương thiện, kính yêu trưởng bối, thân thiện vãn bối, con mới nhận bé làm nghĩa tử." Vẻ mặt hết sức cưng chiều, Trấn quốc công chính trực thấy được lại muốn đập bàn.
Nghe phu thê hai người kẻ xướng người họa, Trấn quốc công phu nhân xém chút nữa tức chết, cảm thấy hai người này đang châm chọc Uyển Uyển của bà không quy củ, không gần gũi vãn bối phải không?
Ôn Uyển cũng tức giận vô cùng, tủi thân nhìn Ôn Lương, khổ sở nói: "Tam ca, là nó nói muốn đánh muội trước, nữa điểm giáo dục cũng không có, muội là trưởng bối, sao nó có thể nói muốn đánh muội chứ? Muội mới cãi nhau với nó, không phải cố ý. Tam ca, muội, muội, muội...vì sao huynh nhận đứa nhỏ thô bỉ xấu xí này làm nghĩa tử? Huynh như vậy sẽ bị người ta cười nhạo, muội không muốn tam ca bị người ta cười nhạo..." Nói xong oa một tiếng khóc lên.
Trấn quốc công phu nhân thấy con gái khóc thương tâm, vội vàng ôm lấy nàng ta an ủi, đồng thời trong lòng cực kỳ thỏa mãn hành động đánh đòn phủ đầu này của con gái, nhìn xem thẳng thắn như thế, rất tốt, trượng phu và kế tử muốn giận cũng không được, dù sao con gái bà cũng dốc lòng vì thanh danh của nó.
Nhưng Ôn Ngạn Bình cũng không phải đứa nhỏ bị đánh mà không đánh trả, tuổi còn nhỏ đã phải vật lộn mưu sinh trong hang ổ bọn cướp, cực kỳ biết nhìn người và gan dạ sáng suốt, không làm được dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng, mặc dù những người kia là người nhà của dưỡng phụ, bé cũng không muốn bị oan uổng, cộng thêm gia gia nãi nãi trên danh nghĩa này bắt bẻ mẹ hời của bé, bé không vui, lập tức nói: "Tứ cô cô, Ngạn Bình đâu có đánh người, chính người tránh ra mới bất cẩn ngã xuống nước, con cũng bị người kéo xuống nữa mà. Hơn nữa tứ cô cô có phải đã quên những lời mình nói lúc đó? Nếu không phải cô cô nói xấu nương con, con sẽ nói muốn đánh cô cô sao? Nương con có gì không tốt? Nàng là người nghĩa phụ nhờ mai mối cưới vào cửa, là tẩu tử của cô cô, chính cô cô cũng không tôn trọng trưởng bối, còn nói con không tôn trọng cô cô..."
Thấy vẻ mặt đứa nhỏ quật cường, Như Thúy ôm bé vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi bé.
Trấn quốc công phu nhân cười lạnh: "Tuổi còn mà mà động một chút là hô hào muốn đánh người, phụ mẫu ngươi dạy ngươi thế nào? Uyển Uyển là cô cô của ngươi, nào có chất nhi đánh cô cô?"
"Con không có đánh mà." Ôn Ngạn Bình trừng mắt.
"Không đánh mà làm nó sợ tới mức ngã xuống nước, nếu như đánh thì ngay cả tính mạng nó cũng không còn sao?" Trấn quốc công phu nhân hung hăng hăm dọa.
"Nương, việc này không thể hoàn toàn trách Ngạn Bình." Ôn Lương mở miệng, giữa lông mày có mấy phần nhẫn nại, thấy tiểu cô nương đang nhìn mình thần sắc hơi lo lắng, Ôn Lương dịu dàng cười cười với bé, ý bảo bé yên tâm. Nếu như làm phụ thân bé đương nhiên phải che chở bé. "Ngược lại ta rất muốn biết rốt cuộc tứ muội muội mắng tam tẩu muội cái gì, khiến Ngạn Bình tức giận như vậy. Tính tình Ngạn Bình ta biết rõ, nếu không phải cực kỳ tức giận thì sẽ không nói muốn đánh người."
Chống lại cặp mắt đào hoa lạnh lùng đó, đột nhiên tim Ôn Uyển đập nhanh, cúi đầu xuống ấp a ấp úng nói không ra lời. Lúc ấy nàng nói thật cao hứng, tuy nhiên trước mặt tam ca thì không dám nói lại một lần nữa, bằng không thì...
Trong lòng Trấn quốc công phu nhân hơi hoảng sợ, biết rõ tính tình con gái thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, tuyệt đối không nói lời gì hay, nhất thời vừa tức vừa vội, thầm hận Ôn Ngạn Bình thêu dệt chuyện, vừa giận con gái ngu xuẩn thẳng tính, rõ ràng mình không phải người vụng về, sao lại sinh ra con gái tính tình thẳng thắn như thế?
"Lương ca nhi, Uyển Uyển một mực kính trọng con, nếu có nói gì, tin tưởng cũng là lo lắng cho con, con..."
"Nương, con hiểu, tứ muội muội có lòng." Ôn Lương cắt ngang bà, "Chỉ là con rất muốn biết lúc ấy tứ muội muội mắng thê tử con thế nào, khiến con gái con tức giận muốn đánh người như vậy." Có thể làm cho tiểu nha đầu buồn bực nói muốn đánh người, phỏng chừng thật không phải lời hay gì, mặc dù Ôn Lương không muốn làm khó muội muội nhưng cũng không muốn để cho hai nha đầu kia chịu uất ức.
"Cái này..." Trấn quốc công phu nhân nóng nảy, con gái bà mở miệng là rất xảo quyệt, nếu nó nói gì không hay bị truyền đi, sau này làm sao làm người được nữa? Nghĩ vậy, nghiêm khắc liếc nhìn mấy bà tử và nha hoàn trong phòng, phải tuyệt đối làm cho bọn họ câm miệng.
Ôn Doãn nhìn không thuận mắt, lúc đầu hắn muốn chờ phụ thân quyết định, thế nhưng thê tử một mực kéo tay áo hắn ý bảo hắn giúp đỡ đích mẫu, trong lòng biết rõ trong tình huống này giúp đỡ đích mẫu là có lợi cho hắn, nên nói: "Tam đệ, coi như xong, để cho tứ muội muội nhận sai là được rồi, đừng ép muội ấy."
Ôn Lương cười như không cười: "Đại ca, về sau tứ muội muội còn phải xuất giá, nếu tính tình này không thay đổi, sau này người chịu tội chính là muội ấy."
Ôn Uyển nghe hắn nói như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rớt xuống, cảm thấy lòng tan nát, tam ca sao lại có thể giúp người ngoài ép nàng? Rõ ràng nàng mới là muội muội ruột của tam ca.
Trấn quốc công phu nhân yêu thương con gái, Tần thị nịnh nọt mẹ chồng, cũng lên tiếng, nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt, mà nghiêm trọng nhất là lệch khỏi vấn đề chính, ngay cả Như Thúy cũng bị lôi vào, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
Trấn quốc công một mực trầm mặc chưa từng thấy con trai thứ ba hành xử hùng hổ dọa người, hơi giật mình cũng rất đau đầu, nhưng mà Uyển Uyển là đích nữ, ông rất thương yêu, không muốn bị bức bách như vậy, thấy mọi người không ai nhường ai, ầm ĩ không để yên, cuối cùng mở miệng: "Được rồi, nếu như hai đứa nhỏ đều không cẩn thận rơi xuống nước thì đừng truy cứu nữa, để chúng nó cùng xin lỗi đối phương, sau này đừng phạm phải chuyện như vậy nữa, đỡ phải bị người ta cười nhạo."
Mọi người thấy thái độ ông cương quyết, tức giận thật, bèn giữ im lặng.
Trấn quốc công nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con trai thứ ba, trong lòng hơi gấp: "Lương ca nhi, con có ý kiến gì?" Tiếp đó nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Ta còn chưa chết đâu, một người hai người ở trước mặt ta ầm ĩ. Phu nhân, sau này phải quản giáo Uyển Uyển cho tốt, bớt làm mất mặt phủ Trấn quốc công. Còn mấy người các con nữa, đang tốt lành lại ầm ĩ cái gì?"
Mặt Trấn quốc công phu nhân thiếu chút nữa mất vẻ đoan trang, căm hận khoét mắt nhìn Như Thúy và Ôn Ngạn Bình, nhưng không dám trừng Ôn Lương. Tần thị vô cùng uất ức, trong lòng quyết tâm, tuyệt đối không để cho Hạ thị đắc ý kiêu ngạo. Như Thúy lại hết sức bình tĩnh, một dạ lấy phu làm trời, nàng không thèm ra mặt để mất duyên đâu nhé.
Ôn Lương nhìn phụ thân, chậm rãi nở nụ cười, hời hợt nói: "Nếu như cha đã nói như vậy, quên đi, chẳng qua là do nô tài trong phủ đều có dã tâm lớn, hầu hạ chủ tử không tốt, nên thay đổi đi."
Trấn quốc công sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì, nhưng hiếm khi con trai đưa ra yêu cầu, Trấn quốc công đương nhiên không từ chối, suy nghĩ một lát, đem chuyện này giao cho con cả xử lý. Chỉ có sắc mặt Trấn quốc công phu nhân ngày càng khó coi, trong lòng biết rõ kế tử này muốn chặn người của bà, cũng may trong phủ sắp xếp nhiều thủ hạ khác, nghĩ đến tiến hành mấy chục năm lại vì một câu nói của hắn mà ngâm nước nóng, tức khắc giận phát điên.
Sau khi Trấn quốc công ra mặt giải quyết một phen, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng bị cấm túc, chuyện này mới được bỏ qua, Ôn Lương nhận được thứ mình muốn, dẫn Như Thúy và con gái hồi phủ.
Bọn họ vừa đi, Lâm ma ma liên tục không tìm được cơ hội tố cáo mới khập khiễng đi qua chỗ Trấn quốc công bẩm báo chuyện mình đến phủ thái sư truyền lời, khóc lóc kể lể người nào đó để cho hai con hồ ly hung dữ dọa bà té, lập tức khiến cho Trấn quốc công giận đến mức liên tục mắng cưới phải con dâu bất hiếu, liền quay đầu dặn dò Trấn quốc công phu nhân lựa chọn các cô nương trong sạch sinh đẻ tốt đưa đến phủ con trai để nó nạp làm thiếp.
Trong lòng Trấn quốc công phu nhân sảng khoái, đương nhiên không từ chối, bà cũng oán giận con dâu thứ ba mấy lần làm bà mất mặt, chỉ tiếc nàng không ở phủ Trấn quốc công, bằng không bà tuyệt đối khiến nàng tới đây học quy củ mỗi ngày.
Lúc này, Tần thị tiến đến nói nhỏ vào tai Trấn quốc công phu nhân: "Nương, nhà mẹ đẻ chúng ta không phải có một cô nương đang chờ gả sao? Nàng ta là con gái do di nương sinh, thân phận không cao nhưng dã tâm lớn, dụ dỗ thúc thúc con đối phó với chính thê, nhà mẹ đẻ bên kia lo lắng không biết an bài hôn sự cho nàng ta thế nào. Người xem chỗ tam đệ..."
Trấn quốc công phu nhân nghe một chút là hiểu, nghĩ nghĩ, cảm thấy rất khả thi, liền hỏi thăm dáng dấp tính tình cô nương kia, đạt được thứ mình muốn, lập tức đập bàn quyết định chọn người này, bà không tin đấu không lại nữ nhân xuất thân nha hoàn kia.