• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uri đứng giữa sàn đấu đổ nát, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Tại sao chứ? Hai tên chết tiệt kia phá hỏng cả khu này rồi giờ nàng phải lăn lộn trong này ư? Công lý ở đâu?!

Với một người có tính khiết phích nặng như Uri, đây thực sự là một trải nghiệm khó chịu. Nàng ngẩng đầu nhìn anh bạn mập mạp đang đứng đối diện mình. Cậu ta có vẻ không quá quan tâm tới địa hình, mắt vẫn chăm chăm nhìn Uri.

Hai người cứ thế đứng mắt đối mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ di chuyển.

"Khụ." Hayate ho khan. "Có thể bắt đầu được rồi."

"Tớ sẽ kết thúc trận này nhanh chóng đấy, Uri – chan." Choji hùng hồn nói, cố gắng quên đi bộ dạng tàn nhẫn của nàng khi đánh bại nhóm Dosu.

"Được." Uri nghe vậy, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Nàng tất nhiên cũng không muốn phí thời gian vô ích, đặc biệt là trong một chỗ như thế này.

"Nhẫn pháp: Bội Hóa Thuật. Nhục Đạn Chiến Xa."

Thân hình béo múp của Choji trong nháy mắt căng phồng lên. Phần tay, chân, đầu đồng loạt thu gọn vào, trực tiếp hóa thành một cục thịt viên cỡ lớn, lăn thẳng về phía Uri.

Nàng nghiêng đầu quan sát xung quanh một chút. Choji... làm thế nào mà cậu ta có thể thản nhiên lăn qua đống đổ nát bừa bãi này nhỉ?

Nghịch ngợm cười một tiếng, Uri từng bước lùi về phía sau, đại thịt viên cũng điên cuồng rượt theo sát. Cảnh tượng này vào mắt nhóm người trên khán đài lại như nàng đang dẫn đường cho Choji vậy.

Và tất nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến...

Rầm!

A ha, dính tường nhé.

Nhìn anh chàng béo mập đang kẹt đầu không sao thoát ra được, Uri không phúc hậu cười một tiếng, quyết đoán nâng tay điểm một đòn vào huyệt ngủ trên người Choji.

Trận đấu kết thúc.

"Ôi trời." Shikamaru nhìn người bạn thân lâu năm đang được khiêng đi. "Để bị thua dễ dàng như vậy..."

"Thôi kệ." Asuma cười trừ. "Nó cũng đã cố gắng lắm rồi, có lẽ thầy sẽ dẫn nó đi ăn thịt nướng."

"Hay lắm Uri – chan!" Phía trên kia, Naruto và Fuu đồng thanh reo lên chúc mừng, bộ dạng vô cùng phấn khích. Yukino nằm trên đầu vai của Fuu cũng đang mở to mắt, chăm chú nhìn xuống sàn đấu.

"Trận thứ mười một." Hayate tuyên bố ván đấu cuối cùng. "Mời hai thí sinh tiến lên phía trước. Yonehara Uri và Yakushi Kabuto."

"Này, bây giờ tớ mới để ý." Naruto quay sang nhìn Fuu. "Người thắng ở trận thứ mười phải đấu tiếp trận sau, như vậy không phải bất công sao?"

"Không đâu." Fuu trả lời. "Việc sắp xếp như vậy đã là rất hợp lý. Bởi vì những người đấu trận cuối sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá lâu, sức khỏe cùng tâm lý đã có chuẩn bị sẵn sàng. Ảnh hưởng của nó cũng tương tự việc tớ đấu trận đầu ngay sau khi vừa ra khỏi khu rừng vậy."

"À." Naruto nghiêng đầu suy nghĩ. "Vậy nói cho cùng thì những người đấu trận giữa là có lợi nhất."

"Đúng vậy." Fuu khẽ gật đầu, lại hỏi. "Cậu thấy giữa Kabuto – san và Uri – chan, ai có khả năng thắng hơn?"

"Chắc chắn là Uri – chan rồi!"

Nhận được câu trả lời không chút do dự, Fuu khẽ mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho Naruto dõi mắt xuống sàn đấu.

"Ngạc nhiên thật." Kabuto đẩy gọng kính, khóe môi thoáng nhếch lên tiếng với Uri. "Không nghĩ tới chúng ta lại tái ngộ trong hoàn cảnh này."

"Đúng vậy." Uri cũng mỉm cười. "Còn nhờ anh chỉ giáo thêm."

"Rất sẵn lòng."

Vừa nói xong câu này, Kabuto trực tiếp lao vào Uri. Trong khoảnh khắc, trên tay hắn xuất hiện thêm một thứ. Đó không phải kunai thông thường, mà là dao mổ.

"Sở thích của anh đặc biệt thật." Uri tung người nhảy ra khỏi phạm vi tầm phóng, nhếch miệng cười mỉa mai.

"Quá khen rồi, tôi còn có nhiều thứ khác hay ho hơn nữa, cô sẽ được biết sớm thôi." Kabuto đã nhận định trận này hắn sẽ đánh nghiêm túc, nên cũng không thèm che giấu loại vũ khí sát thương ưa thích của mình, lao tới chém liên tiếp về phía Uri.

Trên khán đài, Hokage Đệ Tam nhìn thấy trình tự kết ấn đặc biệt của ninja trị liệu, có chút kinh ngạc quay sang nhìn Anko. "Người thanh niên đó... ta đã từng thấy ở các cuộc thi trước phải không?"

"Đúng vậy ạ." Anko mở tập tài liệu của các thí sinh, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh. "Tôi cũng đã từng thấy khuôn mặt này vài lần rồi. Ở vòng đấu chính của kỳ thi trước, hắn đã bỏ cuộc giữa chừng. Và theo thông tin được ghi nhận, đã có sáu trường hợp tương tự xảy ra. Mục đích của hắn là gì chứ?!"

"Hừm." Đệ Tam có chút trầm ngâm. "Thông tin cụ thể về hắn thế nào?"

"Khi còn ở học viện, hắn không có thành tích hay rắc rối nào đặc biệt cả. Thi tốt nghiệp đến lần thứ ba mới đậu. Các nhiệm vụ từng làm chủ yếu là cấp D, nhìn chung kinh nghiệm chiến đấu không có gì nổi bật lắm." Anko nhìn những dòng chữ trên tay, lại đối chiếu với con người đang chiến đấu hăng say phía dưới, nén lại cảm giác nghi hoặc, nói tiếp. "Hokage – sama, còn một chuyện này nữa..."

"Chuyện gì?"

"Ngài có nhớ câu chuyện về cậu bé được đem về từ trận chiến Kikyo?"

"Dĩ nhiên là nhớ." Hokage Đệ Tam trầm giọng. "Một jonin của đội ngũ y thuật đã chăm sóc một đứa bé của kẻ thù đi lạc trong trận chiến. Ra là... cậu bé đó sao?" Vậy thì chuyện hắn biết các thuật dùng trong trị liệu cũng không có gì bất ngờ cả...

Nhưng rất nhanh sau đó, ông phải xem xét lại kết luận của mình, bởi người thanh niên trẻ tuổi thoạt nhìn vô cùng hiền lành chất phác này, lại đang vận dụng những chiêu thức cực kỳ hung hiểm đối phó với đứa bé nhà Yonehara.

"Cô còn định đùa giỡn đến bao giờ?" Kabuto mỉm cười, dao chakra trên hai bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh đậm, phản chiếu khuôn mặt ngập tràn giả dối.

"Câu đó tôi nên hỏi anh mới phải." Uri híp mắt nhìn vầng sáng rực rỡ trên tay Kabuto. Đây chính là những lưỡi dao được cấu thành từ chakra của hắn, có thể chém phần mềm của đối thủ, hay là huyệt đạo và các huyệt quan trọng khác. Đặc điểm của loại dao này là có thể cắt vào trong cơ thể mà không hề gây ra tổn thương bên ngoài. Hoàn hảo cho một chiêu ném đá giấu tay!

Trong lúc nàng đang đánh giá hắn, Kabuto cũng âm thầm ước định sức mạnh và phong cách chiến đấu của Uri.

Với tài quan sát sắc bén cùng kinh nghiệm làm việc quá lâu trong quân y, Kabuto mơ hồ cảm thấy cô bé trước mặt đang che giấu điều gì đó. Dựa vào phương thức di chuyển và tư thế tấn công của cô ta, người ngoài có thể không biết, nhưng hắn thì...

Một suy nghĩ vừa thoáng lóe lên, còn chưa kịp nắm bắt, Kabuto buộc phải nghiêng người lùi tránh thứ đang lao tới.

Đó là hai sợi tơ tử sắc.

Uri trong lòng cả kinh trước phát hiện gần tìm ra điểm mấu chốt của Kabuto, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng thong dong trấn định. Nàng tuyệt đối không thể để bí mật này bị phát hiện được. Tuyệt đối không. Thoáng nâng tay áo lên, sợi tơ mềm mại như có linh tính lao thẳng tới phía trước, trói chặt lấy Kabuto.

Phía trên khán đài, ánh mắt mọi người đều đang chú mục vào bóng dáng hai kẻ dưới sàn đấu. Nhìn thấy thứ vũ khí bất ngờ của Uri, ai nấy không khỏi kinh ngạc.

"Cái đó... là Thiên Tàm Ti mà? Liệu có phải loại bí thuật đó không, hay chỉ là hình dạng tương đồng?"

"Đúng là nó đấy. Cô bé kia cũng mang họ Yonehara, hẳn là không sai được."

"Nếu đây là sự thật thì quả là đáng kinh ngạc. Cô nhóc mới chỉ 12 tuổi thôi, đã luyện được tử sắc Thiên Tàm Ti sao?"

"Cái này còn bất ngờ hơn việc thiên tài Uchiha khai nhãn nữa."

"..."

Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người lôi kéo sự chú ý của bọn Naruto. Cậu nghiêng người nhìn Fuu, lại nhìn Sakura, cuối cùng là hướng về phía Uri dưới sàn đấu.

Bọn họ nói bí thuật gì gì đó, là ám chỉ sợi dây màu tím kia sao?

Kỳ thực, ngoại trừ những thiếu niên trẻ tuổi bọn họ ra, những người còn lại ở đây chỉ cần có chút thâm niên đều sẽ biết đến danh tiếng của gia tộc này.

Tộc Yonehara là một gia tộc lánh đời, ẩn sâu trong thung lũng chết của Hỏa quốc. Sở dĩ thế lực tộc này làm người ta kiêng dè như vậy là vì từng có một đoạn thời gian, sức ảnh hưởng của tộc đối với Hỏa quốc còn lớn hơn cả lãnh chúa. Ngoài bí thuật và huyết kế giới hạn đặc biệt, Yonehara còn chiếm một mảng lớn trong việc điều hành kinh thương cùng các mối quan hệ quốc tế. Có thể nói, trong Hỏa quốc lúc bấy giờ, nếu Senju cùng Uchiha là những người chi phối sức mạnh quân sự của làng ninja, thì Yonehara chính là nguồn cung cấp hùng mạnh về tiền tài và binh khí.

Đương nhiên, đạo lý công cao chấn chủ không phải chuyện đùa. Nhận thức được mối nguy hại có thể xảy ra khi lãnh chúa ngày càng tỏ ra đa nghi, gia chủ đương nhiệm đã trình đơn xin đưa cả tộc về ở ẩn, đồng thời hiến hơn phân nửa gia sản vào quốc khố, phần còn lại đưa tới chia cho các trại trẻ mồ côi chịu ảnh hưởng bởi chiến tranh.

Mọi chuyện có lẽ vẫn vô cùng tốt đẹp, cho đến khi...

Phập.

"Ngạc nhiên thật." Kabuto nhìn sợi tơ tưởng như mềm yếu trước mặt lại không chút suy chuyển trước con dao chakra mà hắn luôn tự hào, khóe miệng treo một nụ cười thích thú, nâng mắt kính nhìn thẳng vào Uri. "Tôi thật sự lấy làm tiếc đấy. Một thiên tài như cô... lại phải sống trong cảnh không cha không mẹ, thân thích ruồng bỏ."

"Câm miệng. Ngươi thì biết cái gì!"

"Tại sao không?" Kabuto trầm giọng, cố gắng nhớ lại một số thông tin mà mình đã từng được nghe. "Chính nguồn tài lực khổng lồ cùng bí thuật nguy hiểm của tộc Yonehara các người mà chiến tranh đã không ngừng được kéo dài, liên lụy đến mạng sống hàng nghìn người vô tội. Các người cho rằng chỉ cần lui về nơi rừng rú nào đó ở ẩn thì sẽ thoát được toàn bộ trách nhiệm sao? Ha ha, chính vì thế mà kết cục của gia tộc các người mới thảm hại như vậy đấy, tự mang đến họa diệt thân."

Nghe được câu khẳng định này, trong đầu Uri như vang lên từng trận sóng vỗ. Cảm giác đau nhức bất ngờ xuất hiện lấn át lý trí làm nàng như muốn nổ tung.

Vì cái gì? Hắn rõ ràng là đang hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng tại sao những mảnh ký ức này lại chân thật đến như vậy?

Uri có phần hốt hoảng lùi về phía sau một bước, cặp mắt tím hiện lên một tia dao động, hàng mi dày nhíu lại thật sâu.

Cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người diễn ra công khai trước mắt toàn khán giả, nhưng chỉ một số ít trong đó nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Hokage Đệ Tam ngồi phía trên hàng ghế chủ vị, thông qua thần sắc Uri lúc này, cảm thấy thật sự lo lắng cho tâm trạng đứa bé, đồng thời cũng thêm phần đề phòng đối với Kabuto.

Người thanh niên này... tại sao lại biết nhiều chuyện như vậy?

Bộp.

Lợi dụng lúc Uri đang sơ hở, Kabuto chớp mắt thuấn thân tới trước mặt nàng, dao mổ trên tay không chút do dự nhắm thẳng vào tim Uri.

Mọi người xung quanh hoàn toàn không ngờ tới biến cố bất thình lình này, đều triệt để ngây người. Hayate hốt hoảng quay đầu, muốn ngăn cản cũng đã muộn.

Từng giọt máu đỏ tràn ra, loang lổ trên nền gạch vỡ của sàn đấu.

"Né tốt đấy." Kabuto nhìn cánh tay nhỏ bé của Uri bị cắt một đường sâu, cặp mắt không giấu nổi kinh ngạc. "Cấu trúc xương rõ ràng là có vấn đề, lại vẫn phản ứng nhanh như vậy. Người như cô... nên chết đi mới phải."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK