Bé con trong lòng anh bắt đầu nhẹ nhàng giãy giụa, ngoài dự liệu, Diệp Tư nghiêng người đôi môi mềm mại lướt qua khóe miệng của Diệp Mạnh Giác, đầu anh oanh một tiếng, nổ tung, rốt cuộc không cách nào tự kiềm chế, liền đuổi theo chút mềm mại vừa nãy, cho dù là lốc xoáy mãnh liệt nhất, giờ phút này, Diệp Mạnh Giác cũng chỉ một lòng muốn chui đầu đi vào, không tiếc chết chìm trong đó.
Không ngoài dự liệu đôi môi mềm mại kia cũng chính là món mỹ vị thơm ngon nhất đối với anh, thơm ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức khiến cho Diệp Mạnh Giác cảm thấy thân mình đã nhẹ bổng như muốn bay lên.
Anh nhẹ nhàng mà mút vào, dè dặt cẩn trọng, sợ vừa dùng lực sẽ làm cô hòa tan đi mất, nhưng lại cảm thấy không đủ, anh cẩn thận một lần lại một lần thăm dò bên trong lẫn bên ngoài đôi môi mềm mại ngọt ngào đó, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy có một hé mở, đầu lưỡi của anh như hạn hán đã lâu gặp được dòng suối ngọt, nhanh chóng lướt theo, quả nhiên là một mảnh ốc đảo. Phiến ốc đảo kia hoàn toàn cứu vớt sự khô cạn của anh, anh ở nơi đó lưu luyến quên về, đạt được cứu vớt khoái cảm tốt đẹp làm anh chỉ hy vọng thời gian dừng lại, vĩnh viễn là thời điểm này, lưu lại thời điểm tốt đẹp này.
Trong lòng có cái gì đó đang trở mình, tiếp theo lại liều mạng giãy giụa, Diệp Mạnh Giác không cam lòng buông phiến ốc đảo kia ra, ánh mắt mê muội nhìn về phía người trong lòng, hai gò má Diệp Tư đỏ ửng, ánh mắt mở thật to, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
Giấp phút ấy anh chỉ cảm thấy ngũ lôi giáng xuống, làm cho cả người anh tuyệt vọng, ánh mắt phút chốc trợn to. Bé cưng! Người anh ôm hôn chính là bé cưng! Anh không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng tràn đầy hối hận, chỉ biết lắp bắp nói: “Bé cưng, chú… Chú… Thấy bé cưng khóc, không biết nên làm cái gì bây giờ…”
Anh nói xong, cảm thấy nói như vậy, ngay cả chính mình cũng cảm thấy bừa bãi, thấy Diệp Tư vẫn mang vẻ mặt bàng hoàng nhìn anh, lòng hạ quyết định, nhắm mắt lại, âm giọng tuyệt vọng run rẩy nói: “Bé cưng, nhưng chú không thể, chú không thể…”
Anh còn muốn nói điều gì, nhưng chung quy nói không nên lời, chỉ lặp lại một câu này. Đột nhiên có cái gì nhẹ nhàng che lại miệng của anh, anh chậm rãi mở to mắt, là bàn tay nhỏ bé tinh tế của Diệp Tư, gương mặt cô vẫn đỏ ửng như trước, nhưng ánh mắt cô sáng lấp lánh, môi của cô đỏ au, non mềm ngọt ngào, ánh nước lung linh trong suốt, càng thêm mê người.
Ma xui quỷ khiến, anh vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược không có xương của cô trong tay, lại từ từ cúi đầu, tìm được phiến môi mọng nước ngọt ngào. Chạm nhẹ vào, anh cảm thấy thân thể nho nhỏ trong lòng run rẩy một trận, ngẩng đầu, bảo bối trong lòng nhẹ nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong cũng nhẹ nhàng run rẩy. Cô không có kháng cự, vẫn đang nhắm mắt lại chờ anh.
Niềm vui sướng to lớn khiến anh mừng như điên che hết mắt anh, bé cưng của anh, bé cưng của anh cũng giống anh, cô bé muốn anh.
Anh cúi đầu, ngậm chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, cuồng nhiệt mút vào, đầu lưỡi anh cạy mở môi của cô dò xét đi vào, hận không thể ở trong miệng cô cuồn cuộn nổi lên kinh thiên sóng to, anh nghe được tiếng rên nhẹ của bảo bối trong lòng, cũng nhịn không được nữa, buông lỏng bàn tay nhỏ bé, bàn tay to nóng rực chạm đến lớp dưới vạt áo, dọc theo đường cong xinh đẹp của cô, một đường đi thẳng lên trên, chậm rãi chạm đến bầu ngực sữa non mềm kia.
Ngón tay anh khó khăn chen vào bên trong nội y thiếu nữ, ngực thiếu nữ mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, giống như nước, ngón tay anh dùng sức xoa nắn, mặt nước trong tay chậm rãi trở nên cứng rắn, bé cưng trong lòng cũng không khỏi tràn ra tiếng rên rỉ kiều mị.
Tiếng rên rỉ này tựa như ngọn lửa lập tức thiêu đốt Diệp Mạnh Giác, khiến cho nơi nào đó của anh sưng đến phát đau. Cánh tay anh vừa thu lại, lập tức ôm Diệp Tư đi về phía phòng ngủ. Anh vừa đi vừa hôn cô, ngoài miệng, trên mặt, trên cổ, gần như là cắn cắn.
Diệp Tư ở trong lòng anh nhỏ giọng hừ hừ, thở hổn hển. Giọng của cô đối với Diệp Mạnh Giác mà nói, chính là loại thuốc kích tình hảo hạng nhất. Anh đã cảm thấy hít thở không thông, đặt Diệp Tư lên trên giường, thô bạo vươn tay xé rách bộ váy áo ren mỏng trong suốt, thân thể trần trụi trắng như tuyết của thiếu nữ lập tức bày ra trước mặt anh.
Diệp Tư vẫn còn bị vây hãm trong nụ hôn của Diệp Mạnh Giác đến ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy trước ngực một trận mát lạnh, mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy hai mắt Diệp Mạnh Giác đỏ ửng, giống như con báo rình rập lúc nào cũng có thể nhào tới xơi tái con mồi.
Diệp Tư cả kinh, Diệp Mạnh Giác như vậy, tràn đầy hơi thở nguy hiểm, hai tay cô không khỏi kinh hoàng che trước ngực. Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, thấy Diệp Tư chấn kinh đem tay che chở trước ngực, cảm thấy mình đã làm cho bé cưng sợ, giọng anh khàn khàn hỏi: “Bé cưng, sợ sao?”
Diệp Tư vô ý thức gật đầu, Diệp Mạnh Giác đang ở phía trên cô, nỗ lực đè nén dục vọng của bản thân, “Bé cưng không cần sợ, ngoan, bé cưng sợ cứ nói ra, chú sẽ không đến.”
Anh thở hổn hển, nói: “Chờ một chút, đừng sợ, đừng sợ, chú nghỉ một chút là tốt rồi.” anh nhắm mắt lại không nhìn tới thiếu nữ dưới thân, muốn đứng dậy, Diệp Tư lại đột nhiên giữ chặt tay anh, giọng nói thật nhỏ truyền đến lỗ tai anh, lập tức oanh tạc tự chủ của anh, cô nói: “Bé cưng muốn chú~….”
‘Bé cưng muốn chú’. Những lời này giống như âm thanh của trời, làm cho Diệp Mạnh Giác lập tức mê muội, rốt cuộc không cách nào tự kềm chế chính mình. Anh phủ người xuống, ngậm chặt môi bé cưng, điên cuồng mà liếm mút, tay cũng không ngừng, xé mở nội y của cô, nắm giữ bầu ngực sữa mềm mại của cô.
Anh không thể đợi được nữa rồi.
Lúc tiến vào, Diệp Mạnh Giác phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn thật sâu. Dưới thân, trong ánh mắt bé cưng được phủ một tầng hơi nước, lại cắn chặt môi dưới không hô lên, Diệp Mạnh Giác cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, dồn dập gọi: “Bé cưng, bé cưng, bé cưng…”
Anh gọi rất nhiều lần, phảng phất giống như từ trong miệng anh phát ra chính là một món trân bảo vô cùng quý hiếm, với anh mà nói, cô chính là món trân bảo quý hiếm, thậm chí so với những thứ phù phiếm kia còn trân quý hơn, người con gái dưới thân anh giống như cô con gái nhỏ do chính anh nuôi lớn, giống như viên minh châu trân quý mà anh nâng niu trong lòng bàn tay. Lại không biết có một ngày, viên minh châu này đột nhiên đối với anh có ý nghĩa không giống như trước nữa, anh thời thời khắc khắc khát vọng được chạm vào cô, ôm cô, hôn cô, thậm chí là càng nhiều hơn thế nữa, giống như đối với người phụ nữ mà anh yêu thương, muốn chiếm đoạt càng nhiều.
Trân bảo do một tay anh nuôi lớn, thuần khiết như tuyết, lại làm cho anh sinh ra ý niệm điên cuồng, anh hoài nghi mình đã trúng tà, hoài nghi mình đã điên rồi, anh bắt đầu đối với cô bé này không thể bình thản như trước nữa, anh bắt đầu thống hận bản thân mình, khinh bỉ bản thân mình, một bên buộc mình không nên tiếp tục chú ý cô, một bên lại không thể khống chế được bản thân, thời thời khắc khắc mà chú ý đến cô. Và cứ thế, cứ thế, sáu năm nay, quả thực sắp giày vò anh đến điên rồi, lại đột nhiên, lấy được cứu vớt. Mà người cứu vớt anh lại chính là bé con dưới thân này.
Anh loạn xạ hôn lên nước mắt của Diệp Tư, thân mình càng không ngừng đâm ra rút vào, “Bé cưng, bé cưng, nếu đau cứ kêu ra.” anh dụ dỗ, hôn, đâm sâu không ngừng nghỉ, tiếng rên rỉ không thể kiềm lại được thoát ra, quanh quẩn ở trong phòng.
Bé cưng của anh bởi vì anh tiến vào mà rên rỉ, ý niệm như vậy làm anh điên cuồng, máu toàn thân giống như bị thiêu đốt mà muốn trào lên. Dưới thân liền càng thêm dùng sức, bé cưng của anh kêu càng lớn tiếng, đáng thương tội nghiệp khóc cầu xin tha thứ: “Chú, chú, đau…”
Diệp Mạnh Giác mù quáng, bé cưng của anh như một bãi nước xuân thủy mềm mại, lại giống như lốc xoáy mút lấy anh, vây chặt lấy anh, ngậm chặt lấy anh, anh không thể dừng lại, anh chỉ muốn nhanh hơn, càng nhiều càng sâu.
Âm thanh kêu khóc của Diệp Tư mềm nhũn ra. Vừa bắt đầu, cô chỉ cảm thấy đau, đau rát, nhưng chú trên người lại điên cuồng như vậy, cô có thể cảm nhận được sự vội vàng của anh, đầu anh đầy mồ hôi, ở phía trên cô càng không ngừng phập phồng, hai mắt đều đỏ ửng, miệng không ngừng cuồng loạn gọi “Bé cưng, bé cưng.”
Cô tuy rằng đau dữ dội, nhưng trong lòng một mảnh mềm mại, cô muốn yêu thương anh, muốn cho anh đừng khó chịu như vậy nữa. Cô liền theo luật động của anh, nghe lời nói, gọi anh, dỗ anh.
Khi Diệp Tư tỉnh lại, thì cô đang nằm trong lòng Diệp Mạnh Giác, anh ôm cô thật chặt, khiến cô hô hấp cũng có chút không thoải mái, cô nhẹ nhàng nhích ra bên ngoài một chút, Diệp Mạnh Giác liền nhích lại đây, hai tay ôm càng chặt hơn. Mặc dù sắp không thở được, trong lòng Diệp Tư lại ngọt như mật, khóe miệng không thể ngừng cong lên. Đây là chú của cô, chú luôn thương yêu cô, về sau còn trở thành người đàn ông của cô tiếp tục yêu thương cô.
Cô toét miệng, lặng lẽ nhìn về phía Diệp Mạnh Giác. Người đàn ông đang ngủ say, khóe miệng cũng hơi cong lên, cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt anh. Vầng trán đầy đặn, mũi thẳng đứng, còn có làn môi khêu gợi. Đầu ngón tay của cô lưu lại trên môi anh, mặt bỗng dưng đỏ ửng lên, nơi này, ngày hôm qua điên cuồng mà hôn cô như vậy, nghĩ đến đây, cô xấu hổ đến mức muốn lập tức vội rút tay trở về.
“A.” Diệp Tư nhỏ giọng kêu lên.
Diệp Mạnh Giác cắn ngón tay cô, mắt đều là ý cười nhìn cô.
“Chú.” Diệp Tư nhỏ giọng kêu lên, khuôn mặt đã hồng đến mức như tôm bị luộc rồi….
Diệp Mạnh Giác nhìn cô, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, anh cảm thấy hạnh phúc trong lòng mình sắp tràn hết ra ngoài. Nhả ngón tay Diệp Tư ra, cọ qua, hôn cô một cái, lại hôn một cái, thế này mới ôm cô vào lòng, tựa vào mái đầu nhỏ của cô, thở dài thật sâu, “Bé cưng, bé cưng, đây là thật sao? Hiện giờ chú đang ôm chính là bé cưng của chú sao? Bé cưng, chú không thể tin được, bé cưng.”
Diệp Tư ở trong lòng anh, nho nhỏ ừ một tiếng. Giống như Diệp Mạnh Giác đang nói, cô cũng không thể tin được. Nghĩ đến nhiều năm như vậy lén yêu say đắm rốt cục chiếm được đáp lại, cô khó tự mình kiềm nén, nhỏ giọng bật khóc.
“Bé cưng? Sao thế?”
Diệp Mạnh Giác nghe thấy cô nhỏ giọng nức nở, vội vàng kéo cô ra nhìn xem, “Sao vậy? Bé cưng?”
Anh nhìn thấy trên mặt Diệp Tư đầy nước mắt, lập tức hoảng loạn lên.
“Bé cưng,” anh bất lực nhìn cô, “Bé cưng, bé cưng hận chú sao?”
Diệp Tư lắc đầu, nức nở nói: “Không phải. Chú, không phải.”
Trái tim đang không ngừng thấp thỏm của Diệp Mạnh Giác thế này mới thả lỏng. Anh đi tới gần, hôn đi nước mắt trên mặt cô, lầm bầm nói: “Bé cưng, cho dù bé cưng có hận chú, chú cũng không có cách nào. Không có cách nào. Bé cưng, chú yêu bé cưng, yêu đến chết mất. Chú không thể không có bé cưng được. Bé cưng, bé cưng để cho chú yêu, có được không? Để cho chú đến yêu bé cưng, có được không, bé cưng?”
Anh hèn mọn cầu xin cô như vậy, cầu cô cho anh đến yêu cô.
Diệp Tư bật ra một tiếng, khóc càng lợi hại hơn. Người đàn ông này, cô lặng lẽ yêu sáu năm, từ lúc biết yêu là như thế nào, liền một lòng yêu anh. Cô yêu rất hèn mọn, yêu rất gian khổ, lén lút, mỗi ngày tuyệt vọng khi anh nhìn không thấy, lặng lẽ yêu anh, chỉ là không nghĩ tới, phong hồi lộ chuyển, thì ra anh cũng yêu cô như vậy, cũng giống như cô, yêu đến hèn mọn.
“Bé cưng, bé cưng ngoan của chú. Đừng khóc, nếu tiếp tục khóc, trái tim chú đều nát hết cả rồi.” Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng vỗ sau lưng Diệp Tư, “Bé cưng, có được không? Để cho chú yêu bé cưng, có được không? Bé cưng không cần lo lắng gì hết, tất cả mọi chuyện cứ giao cho chú, bé cưng chỉ cần để cho chú yêu thương bé cưng, không cần quan tâm đến bất cứ cái gì khác, có được không?”
Diệp Tư ngân ngấn nước mắt, dùng sức gật đầu, “Dạ, chú.”
Quản cái gì cũng vô dụng, hết thảy đều giao cho anh! Diệp Tư nghĩ, trong lòng nổi lên từng vòng gợn sóng ngọt ngào.
Xem thêm...