Từ lúc Diệp Mạnh Giác tiếp nhận công ty tới nay thì chiều nay chính là buổi chiều tuyệt nhất của anh từ trước đến nay. Bởi vì trì hoãn công việc hai ngày đã tích tụ một đống văn kiện cùng báo cáo, vừa đúng lúc lại có một hạng mục đang ở thời khắc mấu chốt, cho nên anh phải luôn ngồi ở bàn làm việc, vùi đầu vùi cổ mà làm, lúc ngẫu nhiên từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên sẽ thấy bé cưng của anh đang ngồi chỗ thảm trên sàn đùa vui một chút, trong lòng anh tự dưng dâng lên một thứ cảm xúc gọi là hạnh phúc.
Diệp Mạnh Giác ngẩng đầu lên từ đống văn kiện lần nữa, quay sang nhìn bé cưng thì không khỏi bật cười. Bé cưng của anh một tay cầm khối bánh ngọt, một tay đang ôm con gấu bông dựa vào ghế sofa mà ngủ. Anh để bút xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi qua ngồi xuống trước mặt cô, bé con của anh chắc chắn đang mơ thấy gì đó cho nên miệng của cô thỉnh thoảng chép chép vài cái. Diệp Mạnh Giác lấy đồ ăn và gấu bông trong tay cô ra, rút một tờ khăn giấy lau sạch tay và khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lau xong mới ôm cô vào phòng nghỉ bên trong, đặt cô nhẹ nhàng lên giường, sau đó kéo chăn đắp kín.
Sau khi Diệp Mạnh Giác đi ra, nhìn thấy trên bàn trà còn lại một phần bánh ngọt mà tiểu Diệp Tư chưa ăn hết không khỏi giương lên khóe miệng, anh là người không thích ăn ngọt nhưng lúc này lại cầm khối bánh ngọt còn thừa bỏ vào trong miệng. Ừm~, cảm giác ăn thật ngon….
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối, thư ký gõ cửa tiến vào, hỏi anh có muốn dùng cơm tối hay không, Diệp Mạnh Giác thấy thế mới phát hiện đã sáu giờ, anh khoát tay với thư ký, nói: “Không cần, lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn, mọi người làm xong việc rồi thì tan tầm đi, không cần chờ tôi.”
Thư ký thế này mới cung kính đi ra ngoài.
Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn trên bàn cũng chỉ còn lại một văn kiện chưa xem, quyết định làm cho xong rồi đưa bé cưng ra ngoài ăn cơm. Anh vừa mở ra một phần báo cáo, liền nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ giật mạnh mở ra, anh vội vã đứng dậy, bé cưng từ trong phòng nghĩ lao tới, trên mặt đầy nước mắt, chân trần đứng ở cửa phòng nghỉ với một đôi mắt mở thật to, mang theo kinh hoảng. Diệp Mạnh Giác chạy nhanh tới, ngồi trước mặt cô, liên tục dụ dỗ: “Bé cưng ngoan, đừng sợ đừng sợ, chú ở đây.”
Diệp Tư sau khi nhìn thấy Diệp Mạnh Giác, thế này mới thoáng thở ra, mím môi, mềm mại yếu ớt kêu một tiếng: “Chú ~”
Diệp Mạnh Giác ôm lấy cô, vào phòng nghỉ, mang giày cho cô, hỏi cô bữa tối muốn ăn cái gì.
Bé cưng xoa mắt, lầu bầu lẩm bẩm nói: “Bé cưng muốn ăn cơm ngon.”
Diệp Mạnh Giác nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Diệp Tư, cười nói: “Ăn ngon là ăn gì nào?”
Diệp Tư lẩm bẩm, “Dù sao ăn ngon là được mà….”
Đang lẩm bẩm, điện thoại của Diệp Mạnh Giác vang lên, Lý Hoa Quyên gọi điện thoại lại đây hỏi Diệp Mạnh Giác cùng Diệp Tư khi nào thì về nhà ăn cơm, Diệp Mạnh Giác nói không cần, anh sẽ cùng bé cưng ra ngoài ăn cơm.
Diệp Mạnh Giác cúp điện thoại, nhớ tới đêm qua ăn cơm, biểu tình của Diệp Tư lúc nhìn thấy Diệp Quân, lại hỏi: “Bé cưng, cháu sợ ông đúng không?”
Tiểu Diệp Tư mấp máy cái miệng, cúi đầu đùa nghịch ngón tay, nửa ngày, mới chần chờ nói: “Ông không thích bé cưng. Ông cũng không thích ba, đuổi ba đi.”
Trong lòng Diệp Mạnh Giác cứng lại, anh biết trước lúc anh hai gặp chuyện không may có cãi nhau với ba, lại không nghĩ rằng chuyện này sẽ mang đến bóng ma trong lòng bé cưng nhà bọn họ.
Anh nhẹ giọng dụ dỗ bé cưng: “Bé cưng ngoan, ông không phải không thích bé cưng, cũng không có không thích ba của bé cưng, chỉ là lúc đó ông hơi nóng giận nên mới cãi nhau với ba của bé cưng. Bé cưng không cần sợ ông như vậy có được không?”
Diệp Tư mím môi không nói lời nào, cô nhớ rõ buổi tối hôm đó, ông dữ như vậy, ba mẹ dẫn theo cô trong đêm mưa to ra khỏi cửa lớn Diệp gia.
Diệp Mạnh Giác nhìn dáng vẻ bé cưng giận mà không dám nói gì, liền một phen bế cô lên, nhìn vào mắt cô nói: “Bé cưng không tin chú sao?” Diệp Tư vội vàng lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, bé cưng tin tưởng chú.”
Diệp Mạnh Giác hôn lên khuôn mặt của bé cưng một cái, khoa trương nói: “Thật ngoan, chú thưởng bé cưng đi ăn kem cốc, có được không?”
Nói xong, anh đi đến trước bàn làm việc, tùy tiện thu dọn đồ đạc một chút, cầm lấy áo khoác liền ôm Diệp Tư xuống lầu.
Diệp Mạnh Giác đưa Diệp Tư đến một bến cảng, anh nhớ bé cưng nhà anh thích nhất ăn đồ ngọt nơi này, không ngờ trước khi đi vào, bé cưng lại do dự một lúc thật lâu. Diệp Mạnh Giác nhìn dáng vẻ do dự của cô, hỏi: “Bé cưng sao thế, không thích nơi này sao? Chú nhớ bé cưng rất thích điểm tâm của nhà hàng này mà.”
Diệp Tư lóe mắt to, do dự nửa ngày, vẫn nhỏ giọng nói: “Chú, bé cưng không muốn tốn tiền.”
Cô đột nhiên nhớ lại lúc ở cô nhi viện, mẹ Lý mỗi ngày dạy bọn họ một số chuyện, không được làm người lớn tốn kém, nếu không sẽ không có người thích, không có người thương.
Diệp Mạnh Giác cũng không biết nhóc con nghĩ như vậy, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt bé cưng hỏi: “Bé cưng sao lại nói như vậy chứ? Bé cưng không thích nơi này sao?”
Anh tuy rằng không biết ý nghĩ trong lòng của bé cưng, nhưng lại có thể khẳng định nhất định là có liên quan đến cuộc sống hơn một năm ở cô nhi viện.
Quả nhiên, Diệp Tư rất nhỏ giọng đáp: “Thích.”
Nói xong cô mím môi, “Nhưng mà, mẹ Lý nói, nếu bé cưng đòi nhiều thứ quá đắt tiền, sẽ không có người thích, cũng sẽ không có người thương. Bé cưng muốn chú thích, bé cưng không muốn chú phải tốn tiền.”
Diệp Mạnh Giác nhìn dáng vẻ cô uất ức, trong lòng đau đớn không thôi. Qua hơn một năm, cuộc sống của bé cưng đã bị ảnh hưởng quá lớn, tâm linh nho nhỏ của cô đã bị bao vây một tầng bóng ma, cô bé nghịch ngợm yêu kiều của trước kia hoàn toàn không thấy nữa.
“Bé cưng,” Diệp Mạnh Giác dịu dàng nói với cô: “Chính chú muốn dẫn bé cưng đi ăn, chính chú muốn cho bé cưng ăn ngon, chú rất thương bé cưng, thích bé cưng, mới muốn cho bé cưng ăn ngon, không sợ tốn tiền bé cưng biết chưa?”
Tiểu Diệp Tư đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, Diệp Mạnh Giác nói tiếp: “Chú còn muốn nói cho bé cưng biết, bé cưng à, chú sẽ thương bé cưng yêu bé cưng, mặc kệ bé cưng làm cái gì, muốn cái gì, khiến chú xài bao nhiêu tiền, chú đều thương bé cưng, thích bé cưng, vĩnh viễn sẽ không không thích bé cưng, có biết không?”
Diệp Tư thế này mới cái hiểu cái không gật đầu.
Diệp Mạnh Giác vuốt mái tóc mềm của cô, nói với cô: “Bé cưng phải nhớ kỹ, về sau, mặc kệ tình huống thế nào, xảy ra chuyện gì, đều có chú, chú sẽ vĩnh viễn thương yêu bé cưng chăm sóc cho bé cưng. Sau này không cần để ý lời mẹ Lý nói, chỉ nghe chú là được, nhớ kỹ chưa?”
Diệp Tư dùng sức gật gật đầu, nói: “Nhớ kỹ.”
Nhìn thấy tiểu bảo bối có chút nghiêm túc, Diệp Mạnh Giác thế này mới cười cười, “Vậy bây giờ chúng ta có vào ăn không?”
Anh cười nhìn về phía tiểu bảo bối.
Diệp Tư lập tức gật đầu nói: “Bé cưng nghe chú nói.”
Diệp Mạnh Giác kéo cánh tay cô, một phen nhấc cô lên, xoay vòng vòng một lúc lâu, rốt cục nghe được bé cưng nở nụ cười, thế này mới đi vào nhà ăn, “Đi, chú dẫn bé cưng đi ăn ngon”
Diệp Mạnh Giác gọi rất nhiều món, Diệp Tư ăn rất nghiêm túc, cái miệng nhỏ nhét đầy thức ăn, hai má tròn tròn, cuối cùng ăn đến bụng muốn phồng to, vẫn còn không quên chép cái miệng nhỏ nhắn, nhìn đồ ăn còn lại.
Diệp Mạnh Giác nắm bàn tay nhỏ bé của Diệp Tư, ra khỏi nhà ăn. Diệp Tư bởi vì ăn rất no rồi, luôn luôn nấc cục, thắt lưng cũng cong xuống không được. Diệp Mạnh Giác nhìn cô cảm giác giống như trên cổ đang treo nửa trái dưa hấu, nhịn không được cười lên. Bé cưng ngượng ngùng ưỡn bụng nhìn anh.
Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con đoán chừng là ngồi không nổi nữa, may mắn nơi này cách nhà không xa, liền nắm tay Diệp Tư chậm rãi đung đưa đi về nhà.
Lúc đi được nửa đường, Diệp Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện tinh thần của cô tốt lắm, vẫn nhịn không được hỏi: “Bé cưng, mệt không?”
Diệp Tư lắc đầu, “Không mệt ạ.”
Con đường này so với đường đất gồ ghề dẫn về cô nhi viện tốt hơn nhiều lắm, cô đi trên đường này thoải mái hơn nơi đó rất nhiều.
Một lớn một nhỏ hai người về đến Diệp gia đã hơn chín giờ. Diệp Tư đi đến chảy mồ hôi, tóc mai bết dính lại trên trán.
Diệp Mạnh Giác pha nước tắm, muốn dẫn Diệp Tư đi tắm rửa, Lý Hoa Quyên ngăn bọn họ lại, cười híp mắt nói: “Bé cưng, hôm nay bà tắm cho cháu có được không?”
Diệp Tư nhìn bà, cũng không nói chuyện, giống như còn đang do dự, Lý Hoa Quyên nói tiếp: “Bà dẫn bé cưng đi tắm không được sao? Chú làm việc cả một ngày rất mệt mỏi, bé cưng cũng không thể làm phiền chú.”
Diệp Tư nghe Lý Hoa Quyên nói như vậy, ánh mắt tối sầm, vội vàng đưa ra bàn tay nhỏ bé, nói: “Bé cưng không làm phiền chú, bé cưng tắm với bà.”
Nói xong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lấy lòng nhìn Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác vươn bàn tay to chụp tới, đem bé cưng từ trên mặt đất ôm vào lòng, vừa đi tới phòng tắm, vừa nói với Lý Hoa Quyên: “Không sao đâu, để con tắm cho bé cưng, con cũng không phiền hà, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Diệp Tư ghé vào trên cánh tay anh, vẫn không nhúc nhích. Chờ Diệp Mạnh Giác vào phòng tắm, đặt cô xuống, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Chú, bé cưng… Làm phiền chú sao?”
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng móc lại khóa cửa, sau đó xoay người hôn một cái trên mặt cô, nói: “Làm gì có, chú còn sợ bé cưng không đến làm phiền chú nữa kia.”
Sau đó anh buông Diệp Tư ra, nói với cô: “Bé cưng, mau! Tắm xong thơm tho sạch sẽ, sau đó chú kể chuyện cổ tích cho bé cưng nghe.”
Diệp Tư thế này mới nở nụ cười, nhảy vào trong lòng Diệp Mạnh Giác.
Sau khi sấy tóc xong, Diệp Tư nghĩ đến lời bà nói chú vừa làm việc một ngày mệt mỏi, liền đi qua giường lớn, rốt cục đi đến đầu giường. Diệp Mạnh Giác đang ngồi ở đầu giường sấy tóc của mình, cũng cảm giác có đôi bàn tay ở trên bả vai anh nhẹ nhàng nhu hòa xoa bóp, anh ấn nút tắt máy, vừa nhìn qua, quả nhiên là Diệp Tư bò qua đây, cô chỉ dè dặt cẩn trọng nắm bóp bả vai anh, thấy anh quay qua, vội vàng cười hỏi: “Chú, thoải mái không?”
Diệp Mạnh Giác cười đặt trán mình lên trán cô, cọ xát hai cái, khen cô nói: “Bé cưng thật ngoan, thật biết lấy lòng chú.”
Diệp Tư nghe thấy Diệp Mạnh Giác khen, một đôi bàn tay nhỏ bé càng vội vàng mà xoa bóp.
Xem thêm...