• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông lặng đi nhìn nụ cười rạng rỡ trước mắt, lòng có chút bất an. Hắn nhìn thấy cô cười rất nhiều, nhưng lúc nào cũng có chút gượng gạo, hay trong nụ cười lại ẩn chứa một nỗi buồn khó nói. Sự cảm nhận khi yêu đều nằm trong phạm vi chính xác, cảm giác lạnh nhạt hay ấm áp đều rất dễ phân biệt. Với Dương Hiểu Tình lại càng dễ, từ khi bắt đầu một mối quan hệ cô chưa từng ấm áp. Xúc cảm dành cho người đàn ông hiện tại cô chỉ có một, con người cô bắt đầu sống lặng lẽ từ rất lâu. Đơn thuần đến khó hiểu.

" Sắp đến giờ làm rồi.. Lâm Chiến em đi trước. " Dương Hiểu Tình ngước lên nhìn đồng hồ, tác phong vội vã rời đi đến cả tiếng đóng cửa cũng vọng ra xa. Cô hoàn toàn khác lạ sau bữa tiệc, có lúc vui vẻ, có lúc lại ngẩn ra với ly rượu trong đêm.

Sự lạnh nhạt ấy dần biến chất rõ ràng hơn, nhưng lại càng khiến người đàn ông mù quáng. Hắn ta tin vào tình yêu dành cho cô, nhìn thấy một nụ cười cũng đủ làm ấm lòng. Mặc cho biết mình không có ưu tiên để làm chủ nhân tạo ra nụ cười đó. Đó là sự ngu ngốc tăng thêm tính độc chiếm, con người khóa kín dần mở ra như một hang động quỷ đã đóng sập bấy lâu.

[... ]

Sự trang trọng, tao nhã của nhà hàng Ý luôn là nơi giới thượng lưu thường xuyên lui đến. Đôi khi cũng là nơi tấu lên những bản hòa âm trầm lắng, đi vào xúc cảm của khách hàng bao tâm tư bi hài nhất. Nơi đây sự đón tiếp có thể được phân theo cấp bậc, vẫn như có nghe thấy tiền, danh vọng hào nhoáng sẽ được đưa đến một tầng cao khác.

Cho đến khi cái bước chân uy quyền ấy vừa bước vào chính giữa, mọi sự tận tâm phục vụ đều hướng về người đàn ông. Bao ánh mắt hướng đến rồi lại giấu đi vì sự băng lãnh đến nghẹt thở, không có chút hơi ấm nào hòa trung với âm thanh trầm bổng của thực tại. Hắn ta khác xa từ ngoại hình, đến thần sắc, mọi thứ chỉ toát lên bản chất tàn dã của con người trong hắn.

Thoáng cái người phụ nữ trung niên vừa nghe thông báo từ nhân viên về vị khách quý đã vội có mặt để chào hỏi. Bà ta nhanh chóng cúi người xuống, chưa kịp mở miệng tiếp đón kẻ cao ngạo kia đã bị bỏ lại phía sau.

" Ông Trần, mời đi hướng này.. " Người phục vụ vẫn giữ nguyên phong thái, khẽ cúi người đưa tay hướng về phía cầu thang dành cho khách hành lớn.

" Không cần.. " Một lời từ chối nhanh đầy dứt khoát.

Trần Mặc Cảnh không để ý nhiều, bước chân vẫn chậm rãi sải thẳng về phía tiếng nhạc vang lên. Âm thanh u ám khác lạ nhưng lại khiến người nghe mê mẩn, chìm dần vào thế giới đơn độc tạo nên một nỗi ám ảnh da diết trong thâm tâm. Màu đen bao chùm cả một không gian, khiến những nốt nhạc cũng tối dần, không còn sự nhẹ nhàng nào nữa..

Sống lưng cao gầy của người con gái không hề run lên giữa tiết trời rét đậm, những ngón tay thon gọn trắng bệch vẫn thầm lặng lướt trên phím đàn. Đam mê ở cái giây phút lạnh lẽo này của cô nàng như bị dập tắt, những khía cạnh còn lại để người ngoài nhìn vào trở nên khó coi. Cô trở nên cô độc, khó tiếp cận, sự quyền quý như ngấm trong dòng máu.. Càng trưởng thành càng không cho phép mình gần gũi với những kẻ tầm thường..

Bản nhạc kết thúc tựa như con dao cắt đứt mọi mạch cảm xúc, nốt nhạc cao vút, dứt khoát.

Nữ nhân rời khỏi ghế đàn, người hơi cúi xuống cúi chào những thực khách. Ánh mắt dành cho cô có chút thán phục, có chút thương tâm, có người đàn ông còn bước đến hạ người hôn lên tay cô. Sự lạnh lẽo như thấm nhuần vào cơ thể hắn, đóa hoa ấy tựa như bị băng tuyết bao phủ, chết dần trong cái lạnh. Ngay giây phút đấy hắn dành tặng cô một đóa hoa, rồi rời đi. Họ từ bỏ con người khác lạ ấy rất nhanh, nhanh đến mức cô cũng vội cười nhẹ cho qua.

Cuối cùng, người đàn ông ấy bước đến vẫn cái phong độ cao ngạo mang thêm gia vị của sự tàn độc khiến nữ nhân lặng đi.

" 5°C " Cái giọng nói lành lạnh, thoáng chút quan tâm ấm áp chỉ nói rất nhanh, gắn gọn.

Trần Mặc Cảnh kéo Dương Hiểu Tình lại gần hơn, anh không nói gì hơn sau lời nhắc nhở ấy. Ánh mắt sắc lạnh nhìn toàn bộ thân thể thon gọn, không còn sự non nớt nào mà đã lặng lẳng không coi trọng bản thân để mặc mình giữa tiết trời lạnh lẽo này.

" Để anh đợi lâu. " Dương Hiểu Tình đưa ánh mắt sang trái nhìn hành động của anh, bàn tay ấy ấm áp như đang sưởi ấm cả cơ thể cô.

Chiếc áo dạ trong tay anh khi nãy nhanh chóng được khoác lên người cô. Từng bên một, anh đưa tay cô vào tay áo một cách chậm rãi. Hành động ấy thực sự rất mắc cười ở thời điểm này, nhưng nụ cười nếu bật ra thì bao trùm lấy nó lại là đau khổ.

" Muốn gặp tôi sao không tự lo cho bản thân? " Trần Mặc Cảnh có chút khó chịu trong câu nói, nhưng động tác vẫn thần thục đóng từng cúc áo cho người con gái.

" Muốn xin chút quan tâm từ anh không được sao? " Cô gượng cười trả lời, cơ thể vẫn nhấn chìm trong sự im lặng. Đứng gần anh như vậy, sức nóng như khiến cô sống lại. Cô vẫn vậy, chẳng bao giờ dứt khoát đôi khi còn muốn chiếm hữu lại thứ mình đã vứt bỏ. Chẳng hiểu nổi con người này còn ích kỉ đến bao giờ trong sự quan tâm nhỏ nhẹ?

Trần Mặc Cảnh khẽ cau đôi mày lại, anh định cười phá lên nhưng nhìn gương mặt trước mặt thực chất gia vị phai dần đi. Lòng lại mủn dần, quay lại con số không. Tính chiếm hữu cứ như sóng trào, con người lại dần nhẫn tâm muốn ôm cô vào, đưa cô đến nơi đó giam giữ.. Bàn tay thô bạo của anh theo bản tính khẽ vuốt ve gương mặt hao gầy trước mắt, lương thiện trong con người tàn dần chỉ còn lại cái thấp thỏm của dã tâm. Giọng anh trầm xuống, có chút muốn lôi kéo nhưng hòa quyện với trầm bổng lại thoảng mùi đe dọa. " Thế về bên tôi đi hay muốn tôi cướp em từ hắn? "

Dương Hiểu Tình nghe xong lòng cười trong bi thương. Tựa như đứng trước một bờ vực sâu thẳm, một là giữ tay hắn hai thả mình xuống thung lũng đơn độc. Cô cười nhẹ, ngọn lửa trước mắt như muốn thiêu đốt mọi tri giác, rồi độc chiếm lấy thâm xác vô hồn. " Với anh chuyện gì cũng đơn giản vậy nhỉ? "

" Phải, cả kể việc lấy mạng kẻ chung chăn với em. " Trần Mặc Cảnh đưa tay ra sau gáy cô, từng vị trí lạnh lẽo gần như được phủ ấm thoảng dư vị dục vọng.

" Tùy ý anh.. " Dương Hiểu Tình lạnh nhạt nhích người ra khỏi người đàn ông, ánh mắt sắc lạnh nhìn không gian xung quanh vài giây. " Nếu muốn giết hắn, từ sau đừng hỏi ý kiến em.. Vô vị lắm. "

Một câu nói biến chất cả một con người, Dương Hiểu Tình không hề có một xúc cảm nào lo lắng cho người đàn ông được nhắc đến. Thân nhiệt, đến xúc giác cô lạnh nhạt, vô tâm như những bông tuyết đang buông mình xuống lòng đường. Vẻ đẹp chỉ khiến người ngoài thích thú ở phút đầu, dần sau tiếp xúc nhiều lại khiến người ta lo sợ.

" Tính cách em là như vậy sao? Biến hóa đến mức khôn lường.. " Trần Mặc Cảnh siết chặt lấy chiếc cằm thon gọn, anh muốn nhìn rõ nét mặt vô tâm của nữ nhân hơn. Nếu không quan tâm hắn thì cô lợi dụng hắn ta được gì? Nếu chọn đối tượng lợi dụng sao không nhằm vào anh? Con người cô dốt cuộc còn bao nhiêu màu chốt để tìm hiểu đây?

Tàn tâm bi sát một kiếp người..

" Tìm bàn ngồi đi, chút nữa có người muốn gặp anh... Em hôm nay thực sự không rảnh. " Dương Hiểu Tình cười nhẹ, người khẽ cúi xuống rồi đứng thẳng dậy quay lưng rời đi. Dáng vẻ đơn độc, mang chút cao ngạo bước qua làn người.. Từng bước đi giẫm đạp lên người đàn ông, thúc dục phải quan tâm người con gái ấy.. Để cô ấy ra đi lại gần như không lần trở lại..

Từ trên cao nhìn xuống làn đường, bóng dáng cô nhỏ bé giữa làn người nhưng Trần Mặc Cảnh vẫn nhìn nhận rất rõ. Cô tự mình lái chiếc xe thể thao đen, chiếc xe được xuất khẩu với số lượng giới hạn. Con người ấy chưa từng để người khác hết bất ngờ, cánh cửa xe vừa được đóng vào một cách mạnh mẽ. Đã nhanh chóng được nhấn ga mạnh, lướt như gió trên con đường ấy..

" Dùng thuốc nổ , thiêu rụi hắn đêm nay.." Trần Mặc Cảnh vắt chân lên, người thả lỏng dựa vào ghế tạo nên phong thái uy nguyền, đáng nể phục. Điếu thuốc trên tay cũng hửng đỏ thiêu rụi từng chút, anh của hiện tại như dã thú rình mồi. Nhưng lại thận trọng mọi thứ hết sức, chẳng có chút gì vội vã.

" Vẫn chậm rãi vậy? " Đầu dây hồi đáp.

" Tối nay chắc chắn cô ấy sẽ không đến đó.. Mùi vị thịt tươi, thuốc nổ một lúc. Đáng thử. " Con người ngâm sâu vào chiếm hữu từng chữ như mang một dư vị của cuộc tình. Càng làm vào càng thèm khát dư vị độc quyền, điếu thuốc được rít một hơi đã dần tàn. Khói thuốc mù mịt che đi gương mặt tàn độc, con người đó chính là chưa nói ra sẽ chẳng rõ hành động cử chỉ.

" Anh bị cô ta bỏ bùa sao? Mẹ kiếp điên thật rồi.. "

" Lục Khương Thâm, chú đã từng qua đêm với người mình yêu chưa? "

" Mẹ kiếp, muốn làm thì một mình đi... " Đầu dây tức giận tắt máy, mấy tiếc " tút... tút " như muốn bóp nát cõi lòng người đàn ông. Vài tháng trước âm thanh này như muốn thảm sát cả một thế giới, nó vô tội nhưng lại khiến người đàn ông trở thành kẻ tàn độc trong một tháng liên tiếp..

Cái tên Trần Mặc Cảnh ngày càng lan rộng hơn, nữ nhân thì mếm mộ sau cái sợ hãi. Nam nhân muốn tiến thì đối đầu không chỉ yên phận một chỗ. Nhưng con người anh lại chẳng quá để ý, đến cả một con mỗi cũng không giữ sẵn cho mình. Đó là kẻ ngoài nói, mồi ngon với anh như một nước cờ, muốn tiến xa phải biết cân nhắc.

Đôi khi anh cũng hay tự cười với cuộc sống, họ nói anh không có trái tim , họ nói trái tim anh làm bằng đá. Và họ chẳng cho phép anh là 1 con người, cái vỏ bọc là phàm nhân thâm sâu là dã thú.. Và họ quên anh cũng biết đau..

Ở giới đen có quy luật, nó cũng giống như luật pháp của xã hội. Vay mượn quá thời hạn một là đền mạng, hai là thế thần. Nhưng với Trần Mặc Cảnh nhìn thuận mắt thì nhân nhượng, không thì lấy mạng không hề có yêu cầu thế thân. Con người anh không đơn thuần như bề ngoài, người nghe 1 hiểu 10.

" Đợi lâu chưa? " Người đàn ông trạc 50 tuổi khẽ kéo ghế ngồi xuống, dáng vẻ có chút mệt mỏi nhưng cũng nhanh lấy lại phong độ.

" Ít nhất cũng đủ để mất kiên nhẫn.. " Trần Mặc Cảnh gạt điếu thuốc, ánh mắt khẽ hướng ra ngoài cửa nhìn xuống làn đường.

" Con bé về rồi sao? " Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, chất giọng đầy yêu thương vốn dĩ muốn nghe từ ông rất khó. Hai người này vốn rất giống nhau .

" Em ấy vừa về, chú muốn gặp cháu vì gì? " Giọng nói ấy thoảng lại chút nuối tiếc khiến kẻ đối diện mỉm cười.

" Xem ra vẫn nhớ dư vị của nó sao? Dương Hiểu Tình gần đây không nhắc đến cậu nhiều, nó cũng im ắng hơn. Sao? Hết thương con bé rồi sao? "

" Dương Nhược Thiếu, chú muốn nói gì? " Trần Mặc Cảnh cười trừ, chán nản châm điếu thuốc khác.

" Nếu hết thương con bé rồi thì rời đi.. Còn nếu còn thương thì đưa nó đi. Nó đến đây cũng vì mấy thông tin hồ sơ của cậu, nhưng gặp cậu hay không với nó chẳng còn quan trọng. Con người nó chẳng ai nói nổi mấy tháng rồi.. Tôi sợ sau này nó sẽ đối đầu với cậu. Con bé nó hận cậu lâu rồi, nhưng khi đó nó ngu ngơ không hiểu. Giờ nó mệt rồi, nó tồi tệ chẳng biết khóc nữa rồi. " Dương Nhược Thiếu trở nên mệt mỏi sau khi nói ra nỗi lòng, vì thương người vợ ở nhà, vì thương người con gái ông cũng già đi nhiều. Con gái ông phải đứa hư, tuy sống tự lập bên ngoài nhưng lúc nào cũng nghĩ cho người ở nhà. Nó mỗi khi nấu được gì ngon lại đem về, nhưng vài tháng nay, trông nó mệt mỏi, chỉ biết ăn qua loa rồi cắm đầu vào công việc. Cái khoảng khắc nó yếu đuối trước mặt gia đình, cũng là khi nó biến chất đến mức không nhận ra.

" Cô ấy trước đây là đến vì mấy lệnh truy nã con. Nhưng những thứ tầm thường đó cô ấy biết không đáng là gì, cái chính cô ấy muốn xem quá khứ của người đàn ông mình từng theo đuổi như nào. Dần cô ấy lặng đi, bước theo một người đàn ông khác. Cô ấy không yêu hắn, cũng vì con khiến cô ấy sợ hãi vì đau thương trước đây. Vài tháng trước, cô ấy có dùng một số lạ nhắn cho con về đường dây an ninh bao quanh một khu vực. Sau đó, cô ấy thầm lặng sống trong tình yêu của một kẻ khác nhưng cô ấy không cười như xưa.. " Trần Mặc Cảnh như tự hành hạ bản thân mình, anh nhớ mình đã tồi tàn như nào. Nhưng cô ấy thì ngàn lần vô tâm hơn, cái băng lãnh của người con gái ấy được thừa hưởng từ người đàn ông trước mặt. Sống trong cuộc sống như nhau, anh lại càng không thể nghĩ về tương lai của người con gái ấy.

" Sớm muộn gì, nó cũng bước vào giới để tiếp quản thay ta. Cậu cũng chuẩn bị tâm lí đi.. " Dương Nhược Thiếu có chút nhắc nhở Trần Mặc Cảnh. Trong ông không còn chút gì lưỡng lự khi để con gái mình đi vào cõi chết, ông biết sớm muộn cô cũng sẽ đi vào. Họ cũng dần muốn phá hoại nhau, ông không thể bảo vệ cô cả đời. Biết là thương nhưng số phận đã sắp đặt cô là con gái cô. Tình cảnh của cô đi lên từ tuyệt vọng, ông từng trải qua. Muốn rời ra khỏi thung lũng đen, chẳng ai thuyết phục được mình rời đi trừ khi ý trí mình quay ngược hướng.

" Chuẩn bị tâm lý để mất mạng trước cô ấy sao? Thực ra con chuẩn bị lâu rồi.. Nhưng không dễ vậy.. " Trần Mặc Cảnh khẽ cười lạnh, rồi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo.

" Cô ấy đáng để chinh phục. Tốt nhất chú đừng tìm con rể vội, người như cô ấy khó tìm người thay thế con... " Câu nói như một lưỡi dao phi trúng đích, vẫn sắc nhọn muốn chiếm hữu bao mang người. Nhưng cuối cùng lòng chỉ thuộc về một người.

Trần Mặc Cảnh bước đi, lòng như lửa thiêu. Tình cảm trong mối quan hệ này với anh đang muốn kêu gọi bản tính tàn độc, chứ không phải thương hoa tiếc ngọc. Người như anh bước vào ngõ cụt nhiều lần, nhưng khi bước đến thung lũng của cô lại bị khóa chặt cổ chân lại. Nơi đó có thể chạy quanh những xúc cảm của người con gái, rồi nảy lòng thương tâm cô. Chứ hoàn toàn không tìm được lối thoát.

Bờ vực của thương tâm dâng lên chỉ khiến con người lạnh giá đi, nếu hai người chẳng thể hòa quện thì hơi ấm sẽ tựa như tro tàn. Yêu của họ khiến con người đau khổ, kẻ đi người ở lại. Thực sự muốn cắt đứt nhưng cái chữ " Thương nhớ " không cho phép.

Tình yêu với họ không có định nghĩa, trong nhiều mối quan hệ tình yêu định nghĩa theo nhiều hướng. Nhưng họ không may mắn như những kẻ tầm thường, giản dị để hưởng thụ một tình yêu hạnh phúc.

Nếu nói yêu nhất quyết không phải khi sinh cho nhau, với họ điều đó lại là nhất thiết để giúp họ không phải chịu cảm giác mất mát. Họ chống cự trong cuộc sống đã khó, trải nhiều sự đời nhưng không tìm kiếm được hạnh phúc trọn vẹn. Họ bảo vệ thứ thiêng liêng mặc mình đau đớn.. Vì 1 chữ " thương "... Vì một cảm giác " nhớ "..

Người đời nói tình yêu của họ là con dao giết từng xúc cảm..

Đôi khi u mê, lâm vào cao trào của khoái cảm. Họ có tính độc chiếm cao, nhưng khi đó tình yêu họ mới được nói lên.

[... ]

Về khuya trời chuyển lạnh đột ngột, tuyết lưa thưa rơi dần thành nhiều. Cây cối xung quanh trơ trụi, bóng người thưa thớt.

Trần Mặc Cảnh đứng ngoài hành lang, gió lùa qua lớp áo len khiến anh cảm nhận sự giá buốt rõ hơn. Rượu dần cạn, nhưng người anh cần chưa đến. Bóng dáng cô ấy giờ đây còn đang lặng lẽ ở nơi nào, mùi rượu trở nên vô vị. Lòng anh như bị nồng độ cồn làm nóng lên, họa thương một người vô tâm hóa ra nhẫn tâm đến vậy.

Mọi khẳng định trong tình yêu đều trọn vẹn trong từ " Đau ".. Chẳng ai trải qua một mối tình đều êm đẹp không có sóng gió, họ đều bắt đầu bước lên từ nơi hoang tàn nhất để bên nhau trọng đời. Vậy tại sao con đường đi đến tình yêu với anh lại đáng thương đến thế?

Kẻ đáng thương mang vóc dáng người phụ nữ trưởng thành, ai cũng nói phụ nữ để yêu thương nhưng họ lại chẳng thực hiện điều đó. Hương vị nhạt nhòa lại muốn đổi kẻ. Họ nói đó là đồ tồi, sao anh không thể tồi đến mức đó? Cuối cùng chỉ chọn mình cô để yêu, để thỏa mãn, để thương.. Kết cục là khiến cô thành kẻ đáng thương đâm mình vào thung lũng đơn độc.

Tuổi cô chỉ đáng gọi là con gái, nhưng tổn thương lấp đầy khiến tâm tư nặng lòng. Suy nghĩ dần như những người phụ nữ từng trải. Khi cô chọn bước lỡ vào tình yêu ngu muội này, cô đã định sẵn kết quả. Rồi khi kết thúc, lòng chẳng thương nổi ai ngoài người đàn ông ấy. Một kẻ gây ra nhiều đau thương đến vậy.. Mà lòng vẫn thương, con gái họ thương như vậy sao?

Cái cảm giác muốn ngào lên trong đơn độc, muốn thử cảm giác hành xác thân thể.. Muốn yêu một người khác.. Mọi thứ cứ dần gây dựng lên một con người khác..

Tiếng gõ cửa chậm rãi, ba cái gõ đều đặn rất đúng nhịp..

Cánh cửa sau khi được người đàn ông mở ra, sự lạnh lẽo muốn cắt đứt từng xúc cảm của anh. Cô chậm rãi lướt qua anh bước vào trong căn hộ, mùi hương hôm nay có chút xa lạ. Một mùi hương nam tính của đàn ông, dư vị còn sót lại trên người cô rất rõ. Khiến đôi mắt hào hứng của người đàn ông sụp xuống, anh đóng cửa quay người lại nhìn cô.

Dương Hiểu Tình ngồi trên ghế, cô im ắng trong chiếc áo phao đồ sộ. Vóc dáng cô khi này nhỏ bé, lạnh lẽo khiến người đàn ông nhìn qua có chút xót xa.

" Có chuyện gì? Anh nói đi.. " Giọng nói cô có chút nhỏ nhẹ, nghe rất êm tai.

" Em đói không? " Trần Mặc Cảnh cầm chiếc dép đi trong nhà bước đến chỗ ghế cô ngồi, nhẹ nhàng hỏi.

" Vào thẳng vấn đề đi, em thực sự rất bận.. " Ánh mắt cô nhìn đôi dép đặt gần chân mình, sự tức giận cũng bị hòa tan.

" Bận đến mức không có thời gian cho tôi sao? " Trần Mặc Cảnh cười lạnh, anh thả mình xuống chiếc ghế sofa đối diện với cô. Ánh mắt anh quan sát từng nét mặt của cô, không thay đổi chút nào cô vẫn yên ắng. Nếu yên tĩnh cũng chỉ có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của cô.

" Cảnh, anh không mệt sao? Đừng khiến em chán ghét anh đến mức... E... "

" Em muốn giết tôi? " Anh nhanh chóng nói tiếp lời cô, giọng nói buồn thẳm đầy tuyệt vọng của anh khiến ánh mắt cô rung động. Khóe mắt ấy thoáng ướt, bàn tay cô nắm chặt lại kìm ném mọi thứ cảm xúc. Hóa ra là anh buồn, anh đau vẫn còn tác động đến người con gái này.. Hay đoán trúng tâm độc khiến cô sợ hãi đôi chút.

" Cảnh, đủ rồi.. " Dương Hiểu Tình cười lạnh rồi đứng dậy, cô đứng lại nhìn đôi dép được đặt ngay ngắn mà lòng có chút quặn lại. Cố gạt bỏ mọi thứ , cô bước qua đôi dép đi thẳng ra cửa.

Vừa xỏ được một chân vào giày cao gót, cô bị cánh tay thô bạo kéo lại. Lực kéo mạnh khiến cô ngả vòng lòng Trần Mặc Cảnh, ánh mắt khi đó bị lửa giận làm mù quáng. Anh giận dữ vì cô hết thương, hay vô tâm? Nực cười, đàn ông các người chả nghĩ đến những điều đã làm..

" Sáng mai lấy mạng tôi còn chưa muộn mà.. Ở lại đây một đêm đi.. " Trầm Mặc Cảnh gục đầu trên vai Dương Hiểu Tình, ánh mắt sau lưng cô với giọng nói như trái ngược nhau muôn lần. Giọng nói anh có chút mệt mỏi níu kéo người con gái, nhưng anh mắt lại đầy dã tâm. Nhìn qua cũng khiến con dã thú trong anh đang thức giấc như nào..

" Nếu em hận, mỗi ngày mang cho tôi một vết thương.. Không cần phải lấy mạng vội.. Tôi biết em không nỡ. " Trần Mặc Cảnh vờ có chút yếu lòng, nhưng tính chiếm đoạt như lửa bén rơm. Ngày càng muốn độc chiếm thứ mình muốn nhưng lại kìm nén mưu mô.

Tựa như một con sói tàn độc đứng trên vách núi hoang, cứ thương nhớ đến tàn sát từng con vật. Chỉ để tìm kiếm thứ mồi ngon nhất..

Phía sau lưng người con gái, anh hài lòng vì níu chân được cô. Dã tâm lên đến nghìn lần, chưa ai biết đến một người đàn ông vì yêu mà làm việc vô tâm sau lưng cô gái. Ngón tay anh bấm từng con số trên điện thoại, đầu dây bắt máy rất im lặng.

" Làm Đi.." Hai từ theo hai chiều hướng , một bên hại người ,một bên nguyện làm nạn nhân.

Dương Hiểu Tình vẫn đứng im , lòng cô nghẹn lại vì mấy lời mềm yếu của một kẻ cao ngạo . Cái câu " Làm Đi " khiến cô đau đớn , lòng cô thương nhưng ở một nơi đó chỉ muốn cầm dao khắc lên cơ thể anh . Cô muốn yên ắng sống nhưng gặp lại anh, vừa thương ,vừa hận .. Lòng cô rối đến mức con người chỉ biết trốn tránh.

Ngọn lửa dục vọng lây lan, thiêu đốt người đàn ông..

Cánh môi cứng nhắc từ cổ đi lên cằm, nhẹ nhàng va chạm với cánh môi lạnh lẽo. Anh mút nó với sức thỏa mãn của một người đàn ông, dư vị vẫn vậy. Nó khiến cả thân nhiệt nóng lên, cồn cào cả thân xác. Bờ môi mỏng cô dần chuyển sưng đỏ sau cái lạnh, anh cố gắng ngao du vào khoang miệng. Cô lại cố gắng cưỡng lại sự cuồng nhiệt của người đàn ông, ánh mắt ánh khiến cô mê muội. Nó đẹp tựa như sao trời nhưng lại đem thêm sự u ám của màn đêm.

Sự cưỡng chế của người đàn ông là không thể phản kháng, anh đưa chiếc lưỡi đinh hương vào khoang miệng thơm mát. Môi lưỡi dây dưa với nhau, họ được là chính họ trong cảm xúc của mình. Dư vị mặn của nước mắt là thứ khiến anh thoáng vui, con người cô đang chìm dần vào ngọn lửa của người đàn ông. Anh biết cô không muốn, nước mắt có thể vì yêu, có thể vì bắt ép. Nhưng vì ích kỉ, anh cho đó là vì yêu..

" Chúng ta ai cũng ích kỷ, đều nhẫn tâm.. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK