“A” Nhược Y mở mắt ra thì thấy Thiếu Hàn đã y phục chỉnh tề ngồi ngay bên cạnh mình
“Nàng sao rồi” Thiếu Hàn nhăn mày nói
Nhược Y đang định ngồi dậy thì phát hiện toàn thân đau nhức
“Chuyện hôm qua” Nhược Y vừa nói khuôn mặt dần đỏ ửng
“Ta sẽ chịu trách nhiệm”
“ Vương gia ý của ta không phải vậy…”Nhược Y chưa kịp nói hết câu thì Thiếu Hàn đã cắt lời
“Gọi ta là Hàn”. Thiếu Hàn vừa nói tay vừa đưa lên vén tóc của nàng
“ách, cái này. Ừm Hàn”, Nhược Y đang định phản bác thì bắt gặp ánh mât của Thiếu Hàn nên đành nghe theo
“ Còn nữa ta là đã hết bị trúng dược, nhưng nếu nàng cứ như thế kia thì ta sẽ không khách khí” Thiếu Hàn vừa nói vừa ngoảnh đi nơi khác, khuôn mặt hồng hồng
Nhược Y thấy vậy cúi xuống nhìn thì hóa ra nửa thân trên không có gì che đây, bất giác kéo chăn nên, thầm nghĩ vương gia lạnh khốc vô tình kia cũng có lúc đỏ mặt. Vừa nghĩ Nhược Y vừa mỉm cười
“Nàng đang nghĩ gì”
“A, không có”
“Có phải nàng muốn…”
“Vương gia ta nói là không có mà”
“Ta nói gọi ta là Hàn mà”
“Ách Hàn như vậy thân mật quá, ta nghĩ gọi người là Thiếu Hàn vậy được không”
“Tùy nàng”
“Vậy Thiếu Hàn có thế đi ra cho ta thay đồ được chứ”
“Tại sao”
“Vì người đứng ở đây làm sao ta có thể thay đồ được”
“Tại sao”
“Vương gia” Nhược Y hét lên
“Được rồi Nhược Y ta không làm phiền nàng, nhưng có điều ta muốn hỏi nàng, nàng trả lời ta liền đi”
“ừm”
“Ta có phải là mẫu người của nàng?”
Nhược Y đỏ mặt ngượng ngùng cúi xuống, khẽ nói nhỏ
“Ừm”
Thiếu Hàn cười khẽ, tiến đến hôn lên má Nhược Y
“Nàng thay y phục, ta đợi nàng đi ăn sáng”. Nói rồi trong lòng thầm vui sướng bước ra khỏi phòng