“Nhược Y ngươi thật là đáng giận nha”
Nhược Y cười hì hì nói:
“Nhược Nhan ta thật sự rất lo cho sức khỏe của ngươi, muôn tốt cho ngươi mà thôi”
Nhược Nhan liếc Nhược Y
“Sự lo lắng này ta thật sự không giám nhận đâu”
Ngồi được một lúc Nhược Y lại trầm tư nói:
“Nhược Nhan mấy ngày nay ta có cảm giác không an toàn. Đêm đi ngủ lại mơ về lúc ở hiện đại”
Nhược Nhan cũng chẳng mấy để tâm:
“Ta nghĩ phụ nữ có thai thường sẽ rất nhạy cảm. Lúc thì tự nhiên ngồi khóc lóc một mình, lúc lại nghĩ đến truyện xưa. Ngày nhớ thì đêm mơ mà thôi”
Nhược Y nghe Nhược Nhan nói như vậy cũng thấy đúng có lẽ là mọi người phụ nữ mang thai đều rất nhạy cảm trước mọi vấn đề
Ở bên ngoài hai nam nhân đang nói truyện rất vui vẻ:
“Tam hoàng huynh ta nghĩ lần này huynh đi không báo trước công chúa Diêu Lăng Quốc rất nhớ huynh nha”
“Ta đi lần này có thể tránh được nàng ta cũng là truyện tốt. Sau khi trở về ta sẽ nói với hoàng thượng không muốn kết giao cũng nàng ta”
“Ta xem hoàng thượng Diêu Lăng Quốc rất yêu thương đứa con gái này ta chỉ sợ đó là chuyện không dễ dàng gì”
Thiếu Hàn lạnh lùng nói:
“Không dễ dàng sao nếu ông ta muốn có chiến tranh nổ ra ta đây rất sẵn sàng”
“Tam hoàng huynh đệ vẫn còn chưa muốn vừa mới về lại phải xa Nhan Nhan của đệ đâu”
Đang nói chuyện thì giữa đường có một nữ nhân bị quân lính đuổi tới
“Bắt lấy ả ta”
Nữ nhân quần áo rách rưới bẩn thỉu thấy Thiếu Hàn và Thiếu Kì ở trước mặt liền chạy đến nắm lấy chân của Thiếu Kì vẫn đang ngồi trên ngựa, khóc lóc cẩu xin
“Đại hiệp xin hãy cứu mạng”
Đám quân lính đuổi đến nơi thấy tình cảnh trước mặt liền hống hách nói:
“Biết điều thì tránh đường nều không đừng trách bổn đại gia đây”
Thiếu Kì ngồi trên ngựa cười lạnh:
“Giữa thanh thiên bạch nhật đuổi bắt một dân nữ các ngươi còn coi vương pháp ra gì nữa không”
Một người trong đám quân lính cười ha hả
“Vương pháp, ở đây ta chính là vương pháp. Người đâu xông lên cho ta”
Một đám quân lính khoảng năm sau người chỉ trong chốc lát đã bị Thiếu Kì đánh nằm lăn xuống đất không đứng dậy được. Nhược Nhan và Nhược Y lúc này mới đi ra khỏi kiệu thấy một vị cô nương đang quỳ ở dưới đất mặt mũi trắng bệch vì hoảng sợ. Nhược Nhan liền đi đến đỡ nữ nhân còn đang run rẩy trước mặt dậy
“Vi cô nương này không cần phải sợ, chúng ta đều là người tốt”
Nữ nhân trước mặt không khỏi run rẩy lắp bắp đáp:
“Đa tạ đã cứu mạng”
“Thiếu Kì nàng ta bị thương, chúng ta có thể giúp nàng ta được không”
“Được rồi giúp người thì giúp cho chót chúng ta đến tửu quán trước mặt”
Vào đến tửu quán Nhược Nhan đỡ nàng ta ngồi xuống, nhưng nàng ta lại không dám ngồi
“Đa ta bốn vị đại hiệp đã cứu mạng”
Nhược Y cười nói:
“Không cần khách khí, không biết tại sao cô nương lại bị quân lính truy đuổi”
Nữ nhân trước mặt nghe Nhược Y nói vậy bắt đầu khóc lóc:
“Ta tên là Tiểu Hoa, mẫu thân ta mất sớm, ta bị cha bán cho tri phủ Hoa Nam Lý Đại Tân. Ông ta đã có mười bảy bà vợ nhưng vẫn muốn cưới thêm ta vào phủ để làm tiểu thiếp, ta không đồng y liền trốn đi. Ai ngờ bị cha ta phát hiện báo cho Lý Đại Tân. Chuyện tiếp theo thì…”
Nhược Nhan nghe Tiểu Hoa nói vậy liền quay sang Thiếu Kì
“Lý Đại Tân thật giống chàng có đến tận mười bảy bà vợ nha”
“Nhan Nhan sao có thể giống ta được, ta bây giờ cũng chỉ có một mình nàng”
Bên ngoài bỗng có tiếng quát lớn truyền đến:
“Đại nhân chính là hắn”