• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần xuất cung tới phủ công chúa này của Lê Thấm đã được chuẩn bị đầy đủ. Bích Chi, Nguyệt Dung và thị vệ Triệu Lãng được đi theo, còn Cuốn Vân canh giữ trong cung.

Sau khi Mộc Tử Ảnh nghe chuyện này thì chỉ cười.

Lê Thấm đứng trước mặt hắn, cằm hếch lên, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, yêu kiều hừ một tiếng, “Đừng cho rằng ta không biết chàng đang nghĩ gì. Ta nói cho chàng biết, nếu không phải mẫu hậu thúc giục ta đến xem qua phủ đệ của mình, ta mới không cần đi chuyến này đâu, chàng không cần nghĩ nhiều.”

Mộc Tử Ảnh càng cười to hơn, không nói lấy một chữ.

Lê Thấm nổi giận, “Đã nói không liên quan đến chàng cơ mà!”

Lê Thấm giấu đầu hở đuôi còn định nói thêm, đột nhiên cước bộ trở nên lảo đảo, một bàn tay to kéo nàng tiến về phía trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngẩng lên chống lại mặt cười dịu dàng phía trước. Không biết từ khi nào, thời điểm người này ở trước mặt nàng sẽ luôn tươi cười, tự nhiên lại hàm chứa biết bao yêu chiều.

“Giải thích cái gì, ta cũng đâu giễu cợt nàng. Về sau lấy nàng rồi, đương nhiên ta sẽ cùng nàng ở trong phủ công chúa, nàng đi trước xem một chút cũng tốt.” Mộc Tử Ảnh khẽ cười nói.

Lê Thấm nhất thời ngượng ngùng, hai tai đỏ rực, “Mộc Tử Ảnh, có phải chàng đã nói gì với phụ hoàng không? Nếu không vì sao người lại đột nhiên coi trọng chàng, để chàng làm phò mã của ta?”

“”Chẳng lẽ Thấm Nhi không biết, thân là quốc sư ta có thể tính trước mọi việc, gần như tiên nhân, muốn làm phò mã của nàng chẳng phải là việc quá nhỏ sao?” Ngữ khí của Mộc Tử Ảnh mang theo tia trêu tức, cũng ẩn ẩn vài phần tự đắc.

Lê Thấm lập tức thối hắn một ngụm, “Chàng đừng cho rằng mọi người đều ngốc nghếch tin lời chàng. Ở cùng chàng mấy tháng ta xem như đã thấy rõ ràng. Chàng chẳng qua chỉ biết niệm kinh thôi, ai coi chàng là tiên nhân thì coi chứ ta thì không!”

“Đồ nhi ngoan, chẳng lẽ bộ dáng ta không giống tiên nhân sao?” Đuôi lông mày Mộc Tử Ảnh khẽ hấp háy.

“Tiên nhân mà lại vô liêm sỉ ôm ta như thế này sao?” Lê Thấm ngẩng đầu lên trời ra vẻ oán thán, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười.

Đầu tiên Mộc Tử Ảnh ngẩn ra, sau đó cười to vài tiếng, rồi ôm Lê Thấm tới góc sân có cây hòe cổ thụ bên kia.

Nhìn thấy nhánh cây cao cao có cái gì rủ xuống, Lê Thấm choáng váng một lúc lâu mới hỏi, “Chàng làm từ khi nào? Tại sao ta lại không biết chứ!” Trong giọng nói khó nén nổi kinh hỉ.

Mộc Tử Ảnh đặt nàng ngồi lên, “Không phải vẫn oán giận ở chỗ ta rất nhàm chán sao, về sau nàng có thể ở đây chơi bàn đu dây.” Dứt lời, hắn đã kịp đứng sau lưng Lê Thấm đẩy một cái, bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa lên.

Lê Thấm nở nụ cười ha ha, tiếng cười giống như chuông reo, vừa thanh thúy dễ nghe lại mang theo chút ngọt ngào.

Mộc Tử Ảnh nhìn tiểu nha đầu cười tươi như hoa, đáy mắt càng thêm phần mềm mại. Đã bao lâu rồi, trong lòng hắn mới có cảm giác này. Vừa bình ổn lại thoả mãn, bao nhiêu việc phiền lòng đều ném sang một bên, không cần quan tâm. Chỉ có điều, hận ở trong lòng hắn đã mọc rễ quá sâu, nếu không không nhổ hết nó ra, hắn không thể nào không màng tới bất kỳ cái gì mà mang nàng đi…cùng nàng hạnh phúc.

“Tử Ảnh, dây thừng này cứng quá, nếu nắm lâu tay ta sẽ rất đau…” Giọng nói oán giận vang lên bên tai.

“Lần sau ta sẽ quấn thêm vải vào đó.” Mộc Tử Ảnh đáp.

“Còn có chỗ ngồi này nữa, rất cứng, sẽ đau.”

“Lần sau ta sẽ thêm một chiếc đệm mỏng vào.”

“Bàn đu dây này còn hơi thấp.” Giọng nói trở nên yếu ớt.

“Được, lần sau ta sẽ kéo cao lên.”

Lê Thấm bỗng chợt im lặng, bĩu môi, hốc mắt đỏ bừng, hỏi nhỏ: “Ta điêu ngoa tùy hứng như vậy, làm sao chàng có thể chịu được?”

“Không có cách nào, ta vẫn thích tính tình của nàng, hơn nữa ta còn bị nàng cường rồi a.” Mộc Tử Ảnh cười ra tiếng.

Lê Thấm ngừng đu dây, xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, khóc òa lên, vừa khóc vừa uy hiếp: “Nếu sau này chàng phụ ta, ta nhất định sẽ lột da chàng!”

Mộc Tử Ảnh vuốt lên mái tóc mềm mại mượt mà của nàng, “Tùy nàng, của ta đều là của nàng, da ở trên người ta đương nhiên cũng là của nàng.”

Lê Thấm nín khóc mà cười. Người này càng ngày càng không đứng đắn, vì sao trước kia nàng lại có thể cảm thấy người này cực kỳ thánh khiết lạnh lùng cơ chứ.

___^^___^^___

Phủ công chúa đã hoàn thành, đình đài lầu các trong phủ đệ cùng với núi giả lâm viên đều được thiết kế tinh diệu. Phóng mắt khắp kinh đô, khí khái đẹp đẽ này hoàn toàn có thể ngang tầm với Đoan vương phủ vốn có phong cảnh đẹp nhất kinh đô.

Từ trước tới giờ Đoan vương phi vốn không thích Tiết Hoàng hậu cùng với đứa con gái ngang ngược của bà ta. Trong lúc vô tình đi qua phủ công chúa, nhìn đến phủ đệ đẹp đẽ trước mặt, trong lòng càng thêm đố kỵ.

Nếu Hi nhi của bà có thêm cái danh công chúa ở phía trước, bây giờ tất cả đều là của Hi nhi. Nói đến chuyện năm đó, trong lòng bà vẫn không thể nào tiêu tan, nhưng nếu thay bằng người khác, liệu bà có thể tiêu tan hay không?

Tuy mấy năm gần đây Đoan vương gia tuyệt tình với mẹ con bà nhưng may mắn còn có con trai trưởng cực kỳ xuất sắc Lê Chu Phương, Đoan vương gia đối với nó hết mực yêu quý. Chỉ cần trông cậy vào nó đến già là được, nay bà cũng không cầu cái gì xa xôi, chỉ cần tiền đồ của đứa nhỏ Chu Phương này rộng mở, Hi Nhi cũng có thể phong phong quang quang gả vào Hàn phủ là được rồi. (phong quang = vẻ vang, danh giá)

Tiểu tử Hàn Mộc Hủ kia từ thủa nhỏ là bà nhìn nó lớn lên. Hi Nhi gả cho nó là vô cùng chuẩn xác. Không ngoài dự đoán của bà, bằng vào tài hoa của Hàn Mộc Hủ, sau này đường làm quan còn rộng mở hơn nhiều. Có một đứa con rể như vậy, chính mặt bà cũng được thơm lây.

Tin tức công chúa Lê Thấm tới phủ công chúa không bao lâu liền rơi vào tai Lê Vũ Hi. Bởi vì chuyện xảy ra ở Tường Vân tự lần trước, nàng và đại ca Lê Chu Phương đều bị Đoan vương gia giận dữ trách mắng. Nếu Lê Thấm thực sự xảy ra chuyện, mà bọn họ lại chính là kẻ chủ trương đưa Lê Thấm đi thì có trốn cũng không thoát tội.

Trong lòng Lê Vũ Hi cảm thấy vạn phần ủy khuất. Lê Thấm có chuyện thì liên quan gì tới nàng. Nếu không phải lúc ấy tự nàng tránh đi được e đã lâm vào chỗ chết rồi. Mà càng giận hơn là, biểu ca của nàng, thế mà lại đuổi theo tiểu tiện nhân kia, bảo vệ cho nàng ta.

“Mẫu thân, nghe nói Thấm Nhi tới phủ công chúa, con muốn đến đó thăm đường muội một chút, thuận tiện xin lỗi với Thấm Nhi.” Ánh mắt Lê Vũ Hi nhu thuận, cúi đầu nói.

Đoan vương phi luôn hết mực yêu thương con gái mình, thân là nương của nàng sao bà lại không biết rõ tính tình của con gái mình. Tính tình Hi nhi rất giống bà, quá mức mạnh mẽ. Xin lỗi là giả, muốn đi xem phủ công chúa thế nào mới là thật. Không nghĩ tới Hi Nhi cũng giống bà vẫn luôn nhớ kỹ ước muốn không thực tế đó, Đoan vương phi quyết đoán cự tuyệt. Nhưng bà lại không hề biết, ngôn hành cử chỉ của bà đã sớm khắc sâu ảnh hưởng tới Lê Vũ Hi, khiến những năm gần đây nàng vẫn giữ mãi phần không cam lòng này, cho rằng tất cả của Lê Thấm đều nên là của nàng!

“Mẫu thân, nữ nhi thật sự chỉ muốn đi xin lỗi. Mấy hôm trước con còn bị phụ nhân cấm chừng, nay vất vả lắm mới được ra ngoài, thầm muốn chỉ ra ngoài một chút. Nữ nhi làm chuyện gì cũng có chừng mực, mẫu thân còn không biết sao?” Lê Vũ Hi nhõng nhẽo một lúc lâu, Đoan vương phi đành bất đắc dĩ đáp ứng nhưng lại để cho Lê Chu Phương cùng đi theo. Trong lòng Lê Vũ Hi bất mãn, nhưng trên mặt không dám thể hiện cái gì.

Lê Thấm một đường đến thẳng phủ công chúa, trong lòng ẩn ẩn chờ mong. Sau này nàng với Mộc Tử Ảnh sẽ cùng ở đó, điều này làm nàng trở nên vui vẻ và hi vọng. Đến ngoài cửa lớn phủ công chúa, xe ngựa dừng lại. Lê Thấm không ngờ khi nàng vén màn xe ngựa lên lại gặp người khác, khuôn mặt cười đành phải trưng lên. Đường ca Lê Chu Phương còn được, chứ nhìn thấy gương mặt của Lê Vũ Hi, nàng sẽ thấy khó chịu.

“Công chúa.” Lê Chu Phương tiến lên trước vài bước rồi nói. Trong lòng hắn cũng có chút áy náy, tuy Hàn Mộc Hủ cứu được công chúa nhưng tóm lại vẫn là bọn hắn đưa công chúa đến Tường Vân tự, nếu truy cứu cũng khó tránh khỏi chịu tội. “Ta với Vũ Hi nghe nói người xuất cung đến phủ công chúa nên cố ý ở đầy chờ người, muốn xin lỗi vì chuyện lần trước.”

“Đường ca quá khách sáo rồi.” Lê Thấm cười đáp, “Chuyện này cũng đâu phải lỗi sai của huynh.” Dứt lời lại liếc mắt nhìn về phía Lê Vũ Hi đứng phía sau nói: “Chỉ có thể trách đường tỷ võ mồm sinh hoa, nói đến mức ta cũng muốn đến xem một lần. Dù sao, cũng không có chuyện gì. Đường ca cũng không cần tự trách, chuyện này không hề quan hệ gì tới đường ca cả.”

Lê Vũ Hi nghe xong lời này, sắc mặt thập phần khó coi. Đây không phải là đem tất cả tội danh đổ hết lên người nàng sao!

Lê Chu Phương thở dài, hai nha đầu này không thích nhau đương nhiên hắn cũng nhìn ra, chỉ mong Thấm Nhi đừng chấp nhặt với Vũ Hi.

“Đường ca mau cùng ta đi dạo xung quanh xem. Mẫu hậu nói phủ công chúa được tu sửa rất đẹp!” Lê Thấm phá vỡ màn chào hỏi đầy xấu hổ vừa rồi, cười vui vẻ kéo Lê Chu Phương đi xem khắp nơi, hoàn toàn coi Lê Vũ Hi đằng sau hắn như không tồn tại.

Lê Chu Phương bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ đành đi theo Lê Thấm, đến khi tới sát cánh cửa lớn màu son, hắn quay đầu lại nhìn muội muội mình, ý bảo mau đuổi kịp.

Lê Vũ Hi cắn răng tiến lên, từ xa xa nhìn giống như hai người đi cùng với nha hoàn. Bích Chi và Nguyệt Dung bước theo sau mấy người nhưng cũng chỉ chậm hơn Lê Vũ Hi non nửa bước chân.

Sau khi thấy cảnh vật trong phủ, Lê Vũ Hi lại tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn lưỡi. Chỗ này còn vượt qua cả Đoan vương phủ của phụ vương nàng! Phụ vương chính là huynh đệ ruột thịt với hoàng thượng, Lê Thấm chẳng qua chỉ là một tiểu công chúa đầu thai vào chỗ tốt, ngày sau con cũng không mang họ Lê, vậy mà lại có đãi ngộ đến bực này.

Lê Thấm xưa này yêu thích đi lại, cước bộ rất nhanh, Lê Vũ Hi không thể nào so với, nàng luôn chầm chậm bước đi, cực đoan trang cực quy củ. Lê Thấm vui vẻ dạo hết cả phủ công chúa, Lê Vũ Hi phía sau thì bàn chân đã đau đến nổi bọc nước, lại không thể để người khác nhìn ra lễ nghi của nàng không ổn nên đành cắn răng theo sát phía sau hai người nói cười vui vẻ đằng trước, dần dần rớt xuống chậm một quãng đường rất lớn.

Đợi đến khi ra khỏi phủ, Lê Vũ Hi thở phào một hơi nhưng đến khi ra khỏi cửa lớn phủ công chúa, nàng lại thấy được một màn khiến nàng tức đến hộc máu.

Mắt Lê Vũ Hi đỏ hồng, nhanh chân chạy lên trước, thét chói tai tách đôi nam nữ đang ôm sát nhau kia ra.

“Lê Thấm, ngươi là đồ tiện nhân! Ngươi đoạt hết mọi thứ của ta còn không nói, nay ngay cả vị hôn phu của ta ngươi cũng muốn cướp, ngươi không thấy xấu hổ sao!” Thanh âm Lê Vũ Hi bén nhọn, tay

vươn lên định tát Lê Thấm.

Hàn Mộc Hủ phục hồi lại tinh thần, vội vàng buông Lê Thấm ra, ngăn trở cánh tay Lê Vũ Hi, sau đó đẩy nàng ta ra. Hai chân Lê Vũ Hi đã sớm mềm nhũn, tuy chỉ bị đẩy nhẹ một cái nhưng cả người không tránh khỏi lảo đảo. Sau đó chúng hạ nhân mới phản ứng lại, Bích Chi và Nguyệt Dung bước lên trước bảo vệ chủ tử, trừng mắt nhìn nữ tử khóc lóc om sòm kia.

“Hi Nhi, không được náo loạn nữa, xem bộ dáng muội còn ra thể thống gì!” Lê Chu Phương giận dữ quát một câu, sau đó đỡ lấy muội muội mình, nhìn Lê Thấm xin lỗi.

Mới vừa rồi Lê Thấm vừa ra khỏi cửa do bước quá nhanh nên va thẳng vào người Hàn Mộc Hủ. Hàn Mộc Hủ theo bản năng đỡ lấy nàng, đúng lúc đó Lê Vũ Hi nhìn thấy, lúc ấy trong đầu không suy nghĩ gì, cũng không để ý lễ nghi đoan trang gì nữa, đã sớm nhận định là Lê Thấm đang quyến rũ dụ dỗ người của nàng ta.

Lê Chu Phương nửa túm nửa kéo Lê Vũ Hi rời đi. Nàng ta vẫn quay đầu lại, khóc lớn quát: “Đừng tưởng rằng lúc ở Tường Vân tự, biểu ca cứu ngươi là thích ngươi!”

Lê Thấm nghi hoặc nhìn về phía Hàn Mộc Hủ, thấy sắc mặt hắn tràn ngập xấu hổ, cúi đầu nặng nề nói, “Là ý của La thiếu tướng quân. Quốc sư giết người vốn là việc bất đắc dĩ nhưng nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của ngài ấy nên sự việc hôm đó đã bị La thiếu tướng quân nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, người bên ngoài chỉ biết là ta giết thích khách, cứu người…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK