Lê Thấm cầm bát khảm mặc ngọc, nhìn chè hạt sen hoa quế nóng hôi hổi bên trong, đôi mắt lóng lánh mềm mại.
Ba bữa trong ngày của Tuyệt Trần cung từ trước tới giờ đều do cung nữ chuyên môn phụ trách đem đến. Tự nhiên gần đây lại nghe nói quốc sư đại nhân phái người đến phủ nội vụ lấy nguyên liệu nấu ăn, trong lòng mọi người buồn bực đến cực điểm. Nhưng chuyện trong Tuyệt Trần cung đều không được lộ ra ngoài cho nên chúng cung nữ thái giám cũng không có lá gan đi tìm hiểu chuyện của quốc sư đại nhân, tất cả nghi hoặc đều cố nuốt vào trong bụng.
“Mau ăn đi, đừng nhìn chằm chằm cái bát ngẩn người như vậy.” Mộc Tử Ảnh xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
“Ừm…” Lê Thấm hấp hấp cánh mũi, vùi đầu ăn. Một bát chè hạt sen nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Mộc Tử Ảnh tiếp lấy bát không, chỉ chốc lát sau đã đem thêm một bát đầy tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nếu nàng thích ăn, về sau ngày nào ta cũng sẽ làm cho nàng ăn.”
Lê Thấm nghe nói đến đây suýt chút nữa bị sặc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Tử Ảnh, trước kia ta còn không biết, thì ra chàng cũng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon.”
Ánh mắt Mộc Tử Ảnh khẽ tối lại, cười nhẹ đáp: “Hàng năm đi ngao du bên ngoài, nếu muốn được no bụng, một số thứ cơ bản vẫn phải biết làm.”
“Vậy Triệu Ly kia dùng để làm gì?” Lê Thấm nói thầm một câu.
“Ha ha, bình thường vẫn đều là hắn đi mua hoặc tự làm, ta nhìn nhiều cũng tự nhiên biết.”
Lê Thấm ngốc nghếch há miệng thở dốc, hai mắt sáng lên, “Nói như vậy, chè hạt sen hoa quế hôm nay là lần đầu tiên chàng xuống bếp làm sao?”
Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp ừ, khóe miệng lại cong lên, “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!” Lê Thấm đáp ngay, cả lòng đều ấm áp dễ chịu.
Sau khi trở lại hành cung, Lê Thấm nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, lần đầu tiên có một loại xúc động mãnh liệt, nàng muốn cùng Mộc Tử Ảnh đầu bạc răng long, cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, rời xa khỏi nơi mạnh nước ngầm bắt đầu khỏi động. Nhưng…bây giờ vẫn chưa được.
___^^___^^___
“Công chúa, thứ nô tỳ lắm miệng, vì sao hàng năm công chúa đều phải tới nơi này vài lần vậy?” Bích Chi theo sau Lê Thấm khó hiểu hỏi.
Nàng theo công chúa tới rừng cây phía sau Long Vân điện, ánh mắt công chúa luôn nhìn khắp xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Trong lòng nàng không khỏi lo lắng, nếu để người khác biết công chúa đi qua cung của Nhu phi nương nương nhưng lại không vào thỉnh an, chỉ sợ lưỡi của bọn hạ nhân lại không nhịn được ngứa ngáy.
Qua một hồi lâu, Lê Thấm nhìn thấy một nơi nào đó trong rừng, nàng thong thả đi tới từng bước một.
“Bích Chi, ngươi có thấy không? Cỏ ở chỗ này mọc rất tươi tốt.” Mặt Lê Thấm không chút thay đổi nhìn đám cỏ mọc rậm rạp đằng trước.
Bích Chi nhìn theo ánh mắt của nàng, cẩn thận so sánh một chút, gật đầu nói: “Quả thật là tốt hơn nhiều so với xung quanh.” Nhưng nàng không rõ, vì sao công chúa đột nhiên hỏi vấn đề kì quặc như vậy.
Hai mắt Lê Thấm u trầm nhìn chằm chằm chỗ kia hồi lâu, không biết nhớ tới chuyện gì, sắc mặt càng ngày càng trắng, khiến Bích Chi hoảng sợ, liên tục hỏi không ngừng: “Công chúa, người cảm thấy không khỏe sao?”
Lê Thấm quay mạnh đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười lạnh, “Bích Chi, cỏ nơi này đương nhiên là phải tốt rồi, bởi vì dưới đám cỏ này chôn xác chết của một cung nữ.”
Bích Chi sửng sốt, bước chân theo bản năng lùi lại, nhìn về đám cỏ xanh mướt đằng xa, nhíu mày.
Những chuyện dơ bẩn như thế này trong hậu cung chưa bao giờ thiếu, chết một cung nữ thái giám cũng là chuyện bình thường nhưng nàng có thể tinh tường cảm giác được, khi công chúa nói ra lời này, thực chất người đang run. Có lẽ năm đó tiểu công chúa ở nơi này đã chính mắt chứng kiến hết thảy. Đào đất, chôn người, lấp xuống.
“Công chúa, đêm đã khuya rồi, chúng ta trở về đi.” Bích Chi đau lòng cho công chúa. Nàng nhớ rõ từ năm năm trước công chúa bắt đầu đi đến nơi này. Khi đó nàng còn không biết rốt cuộc công chúa nhìn thấy cái gì, người chỉ đứng ở bên ngoài cánh rừng, nhìn vào một nơi trong rừng mà ngẩn người, sau đó trở về hành cung thì bắt đầu nôn mửa. Mà hiện giờ, nàng đã mơ hồ đoán được nguyên do. Khi đó công chúa mới gần mười tuổi, nhỏ như vậy đã tận mắt nhìn thấy mặt đen tối trong cung, trong lòng làm sao có thể chấp nhận nổi.
Lê Thấm quay đầu nhìn Long Vân điện cách đó không xa, tia sắc lạnh trong mắt như ẩn như hiện.
Nhìn một lát sau, nàng mới vòng qua Long Vân điện trở lại hành cung của mình.
Năm đó, nàng không chỉ nhìn thấy Bích Diệp bị hai tiểu thái giám mai táng mà còn nghe được không ít chuyện. Lời phụ hoàng nói với Nhu phi, cả đời nàng đều không quên được. Lúc mười tuổi ấy vẫn còn chút ngây thơ nhưng nàng vẫn hiểu được những lời đó, chính điều đó đã đâm vào lòng nàng vô cùng đau đớn.
Trong lòng Lê Thấm cười lạnh, trái tim lạnh lẽo không còn chút độ ấm. Phụ hoàng, người đối với Nhu phi thật đúng là tình sâu nghĩa nặng. Lúc trước nhìn thấy mẫu hậu đã nhất kiến chung tình, tất cả đều do người một tay bày ra, mục đích chính là tìm một hoàng hậu có tính tình hiền hậu nhu nhược, sẽ không làm khó dễ người trong lòng người, còn thuận tiện có thể che gió che mưa giúp nàng ta?!
Người rất tàn nhẫn, người đối xử với mẫu hậu rất tàn nhẫn! Không những như vậy, người còn muốn lập con trai của Nhu phi Lê Đằng lên làm thái tử, điểm ấy là điều không thể tha thứ nhất! Muốn để đại ca và Bình Võ vương Lê Dận cùng tranh đấu, các ngươi lại ngư ông đắc lợi sao, mơ tưởng!
“Bích Chi, ngươi có biết ở đó chôn cất người nào không?” Bước chân của Lê Thấm vẫn không ngừng đi về phía trước, càng đi càng nhanh, giống như muốn dứt khỏi nôn nóng cùng oán hận trong lòng.
Bích Chi theo sát đằng sau nàng, nghe nàng hỏi những lời này,trái tim liền lộp bộp hốt hoảng.
Không đợi Bích Chi trả lời, giọng nói khàn khàn của Lê Thấm đã nặng nề vang lên: “Là người năm năm trước mất tích…Bích Diệp, tỷ tỷ của ngươi.”
Hai mắt Bích Chi mở to, mãi sau mới chớp xuống, “Bích…Bích Diệp?” Bước chân nàng đột nhiên lảo đảo, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Lê Thấm, ngây ngốc một lát, sau đó cả người chậm rãi đổ sụp xuống mặt đất, ôm mặt khóc.
Năm năm trước nàng đã đoán được Bích Diệp không còn nữa nhưng nay đến tận nơi nghe tận tai rằng tỷ tỷ của mình đã chết, trong lòng như bị người khác lấy dao cắt xé. Thì ra công chúa đã sớm biết chuyện Bích Diệp chết, còn tận mắt chứng kiến chuyện Bích Diệp bị người ta giết hại. Mấy năm nay công chúa để chuyện đó nghẹn trong lòng, một người chịu đựng thống khổ như vậy, lòng của người so với nàng tuyệt đối còn đau hơn gấp trăm lần.
Đúng rồi, chính là từ năm năm trước, tính tình công chúa bắt đầu trở nên bất thường, kiêu ngạo không ai bì nổi. Có lẽ người đang bảo vệ chính mình, bảo vệ nàng và Nguyệt Dung không bị ai hãm hại. Bích Chi nâng tay lên xoa xoa mặt, đôi mắt đỏ hoe đuổi theo Lê Thấm, ánh mắt lạnh như băng.
Năm đó, Lê Thấm lệnh ma ma phòng bếp dạy nàng làm điểm tâm phụ hoàng thích nhất, sau đó vui vẻ gọi Bích Diệp đưa đến cung của phụ hoàng.
“Công chúa, Ngô công công báo lại, tối nay hoàng thượng nhấc được thẻ bài của Nhu phi nương nương, nô tỳ không thể đưa điểm tâm tới.” Khi đó Bích Diệp mới mười bốn tuổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm lúc ấy đương mười tuổi, trong lòng cũng tràn đầy ảo não, nhỏ giọng đề nghị:
“Không bằng ngày mai nô tỳ làm điểm tâm mới rồi trực tiếp đưa thẳng đến ngự thư phòng?”
“Không cần, ta không cần, hôm nay nhất định phụ hoàng phải ăn điểm tâm tự tay ta làm.” Lê Thấm bướng bỉnh đáp. Nàng bận làm đến trưa, tuy điểm tâm làm không đẹp lắm nhưng nàng rất muốn nhìn thấy phụ hoàng ăn xong sẽ cười to, nói một tiếng, “Thấm Nhi của trẫm thật là giỏi, quả nhiên là con gái bảo bối của trẫm.”
“Bích Diệp, phụ hoàng ngày thường yêu thương ta nhất, ngươi cứ bưng điểm tâm đến tìm phụ hoàng ta, nói là ta tự tay làm cho người!” Lê Thấm cười tủm tỉm nói, thấy vẻ mặt khó xử của Bích Diệp, nàng vỗ ngực cam đoan: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trộm đi theo sau ngươi, nếu phụ hoàng không vui, ta sẽ lập tức xuất hiện giải cứu ngươi!”
Bích Diệp dở khóc dở cười, cuối cùng bị nàng nài nỉ mãi đành phải đồng ý. Với cả lúc này hoàng thượng với Nhu phi nương nương vẫn chưa đi ngủ, nàng mạo hiểm khả năng bị Nhu phi nương nương ghét bỏ đi một lần vậy. Lần trước va chạm với Chu quý phi, nếu không phải công chúa che
chở nàng, phỏng chừng đã sớm bị Chu quý phi sai người đánh chết.
“Chỉ một lần này, lần sau không được viện lí do này nữa.” Bích Diệp khó khi nào trêu ghẹo một câu. Lê Thấm ôm nàng hào hứng kêu to vài tiếng.
Một lần đó, Kính Nhân đế và Nhu phi đang nói một ít chuyện riêng tư. Cung nữ thái giám ngoài cửa đều đã bị cho lui, chỉ để lại hai thái giám canh ngoài cửa lớn. Bích Diệp nói ra thân phận của Lê
Thấm, hơn nữa còn nghiêm khắc dọa nạt, hai tiểu thái giám liếc nhìn nhau liền để nàng vào điện. Mà lúc này, Lê Thấm ở cách Long Vân điện không xa chờ, một lòng thầm nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của phụ hoàng khi ăn xong điểm tâm.
Nhưng nàng không biết, chờ đợi mình sau đó, chính là Bích Diệp trong lúc vô tình nghe thấy hai người trong điện nói chuyện mà bị Kính Nhân đế hạ lệnh đánh chết ngay lập tức. Sau khi phát hiện có chuyện không thích hợp xảy ra, đang tính chuẩn bị chạy tới, Lê Thấm bỗng nhìn thấy vài bóng người, là hai tiểu thái giám đang kéo Bích Diệp đến cánh rừng phía sau.
Giờ khắc đó, Lê Thấm choáng váng, yết hầu giống như nuốt vào một tảng đá, một chữ cũng không nói nên lời. Nàng muốn xông lên, để phụ hoàng xử phạt hai tiểu thái giám kéo Bích Diệp nhưng sau khi nghe thấy tiếng oán giận của hai tiểu thái giám, Lê Thấm vội vàng bịt kín miệng, mở to mắt, nước mắt từng giọt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống. Bích Diệp đã chết? Đã chết rồi!
Nàng đã quên mình làm sao để kéo lê thân mình nặng trịch rời khỏi đó, nhìn Bích Diệp bị hai tiểu thái giám ném vào trong rừng, hai người đó rủa thầm vài tiếng, sau đó rời khỏi cánh rừng tìm cuốc đào một cái hố.
Lê Thấm mặt đầy nước mắt chạy tới, ôm thi thể Bích Diệp khóc òa, nàng không thể khóc to, không được khiến người khác chú ý. Vuốt bàn tay dần lạnh lẽo của Bích Diệp, Lê Thấm cắn chặt môi dưới, chạy tới Long Vân điện, nàng muốn hỏi phụ hoàng, vì sao Bích Diệp đưa điểm tâm tới cho ông lại bị xử tử! Nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào, đúng lúc đó nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên trong, lòng nàng trầm xuống, lạnh lẽo vô cùng.
“Hoàng thượng, vì sao phải giết chết người vô tội? Cùng lắm thì cho nàng ta ra khỏi cung là được.” Nhu phi vừa khóc vừa nói.
“Nàng ta đã nghe được những thứ không nên nghe, phải chết!” Thanh âm Kính Nhân đế lạnh lẽo dị thường, có vẻ hơi run rẩy, “Nàng ta là cung nữ bên người Thấm Nhi, trẫm không thể để hoàng hậu biết được việc này, tuyệt đối không thể! Chẳng lẽ phải để hoàng hậu biết việc trẫm luôn luôn lừa nàng ấy, còn muốn để nàng ấy biết sau này trẫm muốn đỡ Đằng Nhi lên làm thái tử?!”
Nhu phi ngậm miệng không nói, chỉ yên lặng khóc.
Lê Thấm che kín hai miệng lại, không thể nào hít thở được. Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thì thấy đĩa điểm tâm vung vãi rơi trên mặt đất ngoài cửa điện, còn có ít mảnh vỡ lẫn vào đó. Sau đó, nàng trốn ở bên ngoài cánh rừng nhìn hai tiểu thái giám đó nhân lúc đêm khuya, đào đất, ném
Bích Diệp vào, lấp lung tung một ít, sau đó chết lặng rời đi.
Lê Thấm đắm chìm trong ký ức, tơ máu dần dần che kín hai mắt.