• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng rộng lớn

Giữa phòng được đặt một chiếc bàn tròn lớn với đầy kín người ngồi xung quanh

Người ngồi ở phía trên cùng, dĩ nhiên là chỗ ngồi còn trống duy nhất, đó chính là ghế của lão đại hắc bang, tuyệt nhiên không ai dám động chạm tới.

Cạch một tiếng!

Cánh cửa được đẩy ra.

Toàn bộ ánh mắt của những người bên trong đồng loạt hướng về phía cửa vừa được hé mở.

Một chiếc giày da bóng loáng lộ ra, tiếp theo đó là tiếng bước chân vững chãi vang vọng cả căn phòng.

Cộp cộp cộp...

Từng bước chân sải dài, Mạc Thuần Uy bước tới chiếc ghế còn trống duy nhất, khuôn mặt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như trong mắt anh không để ý tới một ai.

Từ lúc bước vào cho tới lúc Mạc Thuần Uy ngồi xuống ghế đều không hề xảy ra một tiếng động nhỏ nào.

Mạc Thuần Uy ngồi xuống, ánh mắt lạnh băng quét qua một lượt những người đang ngồi trong phòng. Ánh mắt của anh vừa nhìn trúng ai, toàn thân người đó đều cứng đờ, mồ hôi đều không tự chủ được mà rịn ra trên trán.

Điều đó cũng không có gì là lạ, khi mà cuộc họp gấp của hắc đạo ở Mỹ được tổ chức trong thời gian này. Hẳn là vì một nguyên nhân nào đó đã khiến cho Mạc lão đại đưa ra quyết định này.

Hiện tại, sau khi đã quét mắt đủ mọi người trong phòng. Mạc Thuần Uy mới thong thả ngồi dựa lưng vào ghế, một tay chống đầu, một tay đặt lên bàn, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen.

Từng tiếng gõ nhỏ nhẹ phát ra theo nhịp điệu, vừa từ tốn lại vừa du dương, rất dễ đưa tâm trí con người vào một khoảng không của sự lơ đễnh.

Nhưng những con người đang ngồi tại nơi đây, làm sao có thể non nớt đến mức như vậy. Bọn họ đều đã là cáo, bọn họ chỉ là đang chăm chú nhìn xem, biểu hiện của Mạc Thuần Uy hiện tại là gì và nội dung của cuộc họp lần này mà thôi.

Số người hiện tại trong phòng là sáu mươi hai người. Điều đó tương đương với việc, có ít nhất sáu mươi hai bang phái lớn nhỏ đang tập trung tại đây. Mỗi người ở đây đều là một người lãnh đạo đứng đầu trong bang phái của họ, mang theo ít nhất không dưới một trăm người theo tới New York này. Tuy không ai đưa người của mình vào trong Sở Thanh Hội, nhưng điều đó không có nghĩa là bên ngoài, tức là xung quanh Sở Thanh Hội không có người của họ.

Trong lúc trên đường đi tới đây, anh đã quan sát rất kỹ, hai bên ở tứ phía, đâu đâu cũng có những top người đang tụ tập với nhau hoặc là chỉ đơn giản đang đứng mua đồ hay uống cafe trong một quán nhỏ gần Sở Thanh Hội.

Sơ lược thì con số có thể lên tới cả vạn người.

Vô Dĩnh Kỳ nhìn Mạc Thuần Uy đang ngồi trên ghế. Ở đây, chỉ có Mạc Thuần Uy là được đưa theo thuộc hạ của mình vào bên trong. Nhưng để không ai chú ý thì chỉ có anh và Ưu Vệ đi vào, còn Hiểu Thiên được Mạc Thuần Uy kêu đi tới phòng mật vụ ở tầng năm để thăm dò.

Trong số sáu mươi tám người ở đây, chưa xác định được con số cụ thể của những kẻ muốn làm loạn giới hắc đạo Mỹ. Và cũng chưa thể biết được là ai đã giật giây. Bởi với lực lượng của chính bọn họ, sẽ không dám có quyết định mạo hiểm như vậy, chắc chắn là phải có ai đó có thế lực rất lớn chống đỡ và làm kẻ xúi giục.

Những kẻ có mặt ở đây, chắc chắn không phải là kẻ ngu ngơ đến mức sẽ bị dụ dỗ dễ dàng như vậy. Có vẻ như kẻ giấu mặt kia đã đưa ra điều kiện không tồi và còn hơn thế nữa.

Hiện tại, điều có thể làm bây giờ là đánh vào tâm lý của bọn họ, và hơn hết...

...Nhờ cậy hết vào Diane Hiểu Thiên.

Hiểu Thiên, trông cậy hết vào cô lần này.

Vô Dĩnh Kỳ nhìn sang Ưu Vệ, hai người nhìn nhau, dường như trao đổi ý kiến qua ánh mắt, cùng nhau gật nhẹ đầu một cái.

*****

Trên hành lang rộng lớn bằng gạch sứ cao cấp được lau chùi bóng loáng đến mức có thể soi gương xuống đó

Trên hành lang, người người tấp nập đi tới lui, trong đó có một cô gái xinh đẹp với mái tóc thả dài cũng bộ váy đỏ đến hớp hồn người nhìn vào

NHững bước đi uyển chuyển tựa hồ như nữ thần, mang theo mùi hương cơ thể nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, kéo theo ánh mắt của vô số người.

Những tiếng trầm trồ, những lời bàn tán đều hướng về cô gái đó. Người đó không ai khác chính là Hiểu Thiên.

Cô tự tin bước đi với đôi giày cao gót màu đỏ bằng da sang trọng, nụ cười trên môi kè theo lúm đồng tiền mê hoặc.

"Xin lỗi, tôi có thể vào bên trong được không ạ?"

Người bảo vệ nhìn người phụ nữ trước mặt một cái, sau đó khẽ nhíu mày nhưng trong ánh mắt không thể che giấu đi sự hưng phấn trước một người đẹp: "Cô.. Cô muốn vào trong làm gì? Bên trong..."

"Vậy... tôi có thể vào nhà vệ sinh cùng anh được không? Hả?" Hiểu Thiên bày ra ánh mắt như nước, cả người mềm mại đứng trước mặt tên kia, bàn tay mảnh mai đặt lên ngực hắn, cắn nhẹ cánh môi xinh đẹp mà nói.

Tên bảo vệ kia tim đập thình thịch, thiếu điều chưa chảy nước miếng. NHưng vẫn là không kiềm được sự sung sướng mà cong môi lên, cười với bộ dạng ma quái: "Được, được. Chúng ta cùng vào."

Vừa bước vào nhà vệ sinh nữ.

Bộp một tiếng.

Cánh tay đưa ra giữa không trong còn chưa chạm tới người Hiểu Thiên đã bị một cước đá ngang bụng, hắn còn chưa kịp nhận ra là bản thân vừa bị đánh, trên miệng vẫn còn lưu lại một nụ cười mà ngã xuống.

Hiểu Thiên cởi hết quần áo trên người hắn, sau đó bịt mắt hắn lại bằng caravat, rồi nhanh chóng thay quần áo của tên kia vào.

Sau khi thay xong, tên nằm dưới sàn vẫn chưa tỉnh lại, Hiểu Thiên tháo caravat đang bịt mắt hắn ra, đeo vào cổ mình, sau đó mở cửa đi ra. Trước khi đi ra, còn quay lại, dùng chân đá lên mặt hắn một cái rồi phun ra hai chữ: "Kinh tởm." Nói xong liền đi ra khỏi toilet.

Vì cô đã chọn thân hình của một người tương tự với chiều cao của mình là khoảng vào một mét bảy mươi lăm, mà tên kia cũng tầm một mét bảy tám đến một mét bảy mươi chín nên cũng khá vừa với thân hình của cô.

Cô bước đi, trong bộ đồng phục bảo vệ này có hai cây súng ngắn tầm xa, nhưng lại không có ống giảm thanh. Nếu có chuyện gì, mà cô lại buộc phải dùng súng, hẳn sẽ đánh động đến nhiều người.

Chỉ là trên người cô cũng chỉ có một vài dụng cụ có thể dùng. Nhưng có một thứ cô luôn mang theo, cũng coi như là an toàn. Cũng là không cần thiết phải dùng tới súng.

Nhưng dù sao cũng nên cẩn thận.

ing!!!!

Tiếng chuông thang máy báo hiệu đã tới tầng năm của tòa nhà Sở Hội Thanh. Hiểu Thiên bước ra, đi tới căn phòng cuối dãy bên trái.

Trong lúc cô tới đây đều không có lấy một ai ngăn căn hay ít nhất cũng không gặp một ai. Kinh nghiệm của bản thân báo cho cô biết, có điểm bất ổn.

Nhưng là...


"Nếu như cô hoàn thành được nhiệm vụ này, tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của cô."

Đúng vậy. Chỉ cần đi vào, sao chép lại dữ liệu mật rồi đưa cho Mạc Thuần Uy. Chỉ cần chưa tới một phút, chẳng lẽ cô lại không có khả năng đó?

Nực cười.

Một chút nữa thôi. Cô có thể biết được mình là ai, có thể có được cuộc sống của một người phụ nữ bình dị như bao người khác rồi.

****

Ở trong một căn phòng khác

Một thân hình đang ở ngồi trên ghế

Hai chân được bao bọc bởi chiếc quần âu được thiết kế tinh xảo đang tùy ý bắt chéo nhau. Ánh mắt sắc sảo và vẻ mặt lười biếng, nhìn chằm chằm vào hai màn hình trước mặt.

Màn hình bên trái với hình ảnh là một căn phòng với không khí uy nghiêm và kẻ ngồi đầu bàn toát ra khí chất tôn quý âm hiểm. Màn hình bên phải là hình ảnh một người mặc quần áo bảo vệ đang đứng trước căn phòng cuối dãy, người đó đang đưa tay ra để chuẩn bị mở cửa.

Trên tay hắn cầm một ly thủy tinh trong suốt đang chứa một ít chất lỏng màu đỏ thoảng ra mùi cồn nồng đậm.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên ma quái.

A... Đến rồi.

Đã đến lúc hắn xuất đầu lộ diện rồi.

***19:21 14/5/2017***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK