Sắc trời dần muộn, bể bơi nước cũng càng ngày càng lạnh.
Đạo diễn gọi mọi người tới, này nếu như cảm lạnh ngày mai làm lỡ công tác thì e là toi rồi.
Một đám người chơi cũng đủ rồi, ngồi thành hàng trên bờ trò chuyện vói nhau, ăn thịt nướng nhấm nháp cùng với rượu ngon, vô cùng tự do tự tại.
"Cô cô, cô làm sao còn, còn không trở về, thay, thay quần áo?" Giản Y nhìn từng giọt nước rơi tí tách từ người Kỷ Uấn Chi, nhíu chặt mày.
"Đợi lát nữa." Kỷ Uấn Chi chính là muốn trở về, thế nhưng cô vừa chuẩn bị rời đi lại vô tình liếc thấy Bách Ninh luôn nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Y bên này, liền không thể không cảnh giác.
Dù sao Bách Ninh này xem ra cũng không giống loại người đứng đắn! Vừa nãy cảnh tượng bà ấy vuốt ve mặt của vợ mình còn đang hiện ra trước mắt đây này! Mình thậm chí còn chưa thể quang minh chính đại vuốt ve như thế!
Ai chờ chút, bà ấy cũng hơn bốn mươi tuổi rồi a, còn không lập gia đình, chẳng lẽ bà ấy yêu thích những cô gái như Tiểu Y? Còn muốn trâu già gặm cỏ non?
Chậc chậc, có người còn không biết xấu hổ hơn cả mình, sao có thể chịu đựng được nữa đây!?
"Cô nhìn, nhìn cái gì, vậy?" Giản Y theo ánh mắt của cô đưa mắt nhìn thì thấy Bách a di, Bách a di còn hướng về chính mình vẫy vẫy tay, Giản Y cũng cười đáp lại một cái, kết quả một giây sau liền bị người nào đó nắm lấy mặt, mạnh mẽ xoay sang một bên.
"Sao..."
"Chị không thích em nhìn bà ấy cười!" Kỷ Uấn Chi nhìn Giản Y, thật lòng nói.
"Nhưng bà ấy, bà ấy là..." Giản Y há miệng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành bất lực thở dài.
Kỷ Uấn Chi hơi nghiêng người che ở trước mặt Bách Ninh, quay lưng lại với bà ấy, cúi đầu nhìn Giản Y, "Em xem, bà ấy đã già như vậy rồi cũng chưa có lập gia đình, còn đối với tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi như em liếc mắt đưa tình, vừa nhìn liền biết không phải là người đứng đắn, em chớ để cho bà ấy mê hoặc." Nhỏ giọng nhắc nhở.
"Hả." Giản Y lắc lắc đầu, Bách a di à người đã bị Kỷ nào đó xem là sắc lang biến thái!
Thực sự khâm phục trí não của Kỷ Uấn Chi.
Giản Y vừa định giải thích một chút, đột nhiên phát hiện bàn tay của Kỷ Uấn Chi đang giữ mặt nàng hiện tại đang rất lạnh, giơ tay sờ sờ rồi lại sờ đến cánh tay của cô, "Cô lạnh, có lạnh hay không? Trước tiên trước tiên, đi về trước thay, thay quần áo." Kéo Kỷ Uấn Chi về khách sạn.
Bách Ninh nhìn hai người rời đi, mí mắt hơi rung rung, Kỷ Uấn Chi này thực sự là có chút thú vị, xem ra tiểu khả ái của chúng ta rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được a.
Chỉ là Kỷ Uấn Chi này xem ra là cố ý, nếu như cô ấy trẻ hơn mười tuổi phỏng chừng chính mình cũng cưng cô ta như cưng Tiểu Y rồi ~
...
Lại nói Kỷ Uấn Chi bên này đang bị Giản Y gắt gao cầm tay kéo trở về, trong lòng khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu, đây chính là Tiểu Y lần đầu tiên chủ động nắm tay cô nha!
Thực sự là một ngày đáng nhớ!
Trở về phòng, Giản Y trực tiếp đẩy Kỷ Uấn Chi vào phòng tắm, "Cô trước tiên tắm, tắm rửa, bằng nước nóng đi."
Em không giúp chị tắm sao ~~~
Lời này Kỷ Uấn Chi chỉ ở trong lòng suy nghĩ, đương nhiên là không dám nói ra, gật gù, "Ừm."
"Tôi giúp, giúp cô tìm...!Tìm quần áo." Giản Y nói xong liền ra ngoài, đóng kỹ cửa lại, đi đến đầu giường cầm lấy áo ngủ của Kỷ Uấn Chi, vừa muốn quay lại phòng tắm thì từ tấm kính mờ liền nhìn thấy bên trong Kỷ Uấn Chi dáng vẻ như đang cởi quần áo.
Giản Y bước chân liền dừng lại không dám nhúc nhích, chầm chậm nhìn vào bóng dáng phản chiếu trên tấm kính.
Không lâu lắm Kỷ Uấn Chi tựa hồ cũng đã cởi sạch, tuy rằng nhìn không được rõ nhưng ngờ ngợ thì có thể nhìn ra đại thể đường cong.
Vóc người quá đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, tuy rằng chưa có thấy qua thân thể của cô ấy, nhưng tay cô ấy cũng là trắng nõn mềm mại, nghĩ đến làn da trên cơ thể thì chắc là còn tuyệt hơn thế nữa.
Ủa không đúng! Mình đã nhìn qua thân thể của cô ấy rồi mà!
Giản Y cau mày lâm vào trầm tư, nhớ tới ngày buổi tối ngày đầu tiên ở lại nhà của Kỷ Uấn Chi, từng thấy Kỷ Uấn Chi nửa thân trần truồng, chậc, ngày đó nhìn thấy chỉ lo thẹn thùng, hiện tại hồi tưởng lại xem ra da dẻ thật sự rất tốt, trơn bóng trắng nõn, nhìn thấy là biết rất mềm mại...
Giản Y không hiểu tại sao lại nghĩ đến những hình ảnh kỳ kỳ quái quái kia, thời điểm định hình lại tinh thần khuôn mặt xinh đẹp đã thoáng đỏ bừng, lại liếc nhìn phòng tắm một chút, lần này cũng coi như là nhìn thấy cô ấy thực sự khỏa thân đi...!
A a a a a! Cũng thật là làm cho người ta mắc cỡ nha!!!
Giản Y hoang mang tại chỗ, đột ngột quay lưng lại che mắt không dám nhìn nữa, không được không được, lại tiếp tục nhìn sẽ bị nổi mụt lẹo mất!!
Lại nói đến Kỷ Uấn Chi, thời điểm tắm rửa chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, phỏng chừng là buổi chiều quá mệt mỏi nên chỉ đơn giản tắm qua loa một cái, xoa xoa thân thể xong liền tắt vòi nước.
"Tiểu Y, có thể giúp chị lấy áo ngủ được không?" Kỷ Uấn Chi hỏi xong, sau đấy lại bồi thêm một câu, "Không cần trả lời chị tự ra lấy cũng được."
Giản Y phục cô lắm rồi, thấy cô thật sự muốn mở cửa, trực tiếp đem cửa chặn lại không cho cô mở, "Chờ đã, chờ, đồ lưu manh."
Kỷ Uấn Chi hé miệng cười trộm, trong một giây liền biến thành tiểu phúc hắc.
Không lâu sau, cánh cửa được mở ra một khoảng rất nhỏ, Giản Y chỉ với một cái tay luồn vào đã có thể đưa được áo ngủ cho Kỷ Uấn Chi, đồng thời cô nhóc này cả hành trình đều quay lưng lại, kiên quyết không quay đầu lại.
Kỷ Uấn Chi cảm thấy buồn cười, cầm lấy áo ngủ.
"Ai, em đưa chị nội y làm gì, chị khi ngủ sẽ không mặc a."
"Không không được, nhất, nhất định phải mặc."
"Buổi tối ngủ nếu mặc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển nha."
Giản Y nghẹn lời, "Cô, cô đã, đã gần, đầu ba rồi, còn phát, phát cái gì mà phát."
"Ai, em nói lời này chị không thích nghe, gần đầu ba thì làm sao? Bách Ninh cũng là đầu bốn đầu năm rồi, còn mặc bikini đây này!"
"Không mặc, đừng nghĩ đến chuyện, lên giường." Giản Y hạ xuống tối hậu thư.
"...! Được được được, nghe lời em." Bất đắc dĩ mặc nội y vào, lại phủ thêm bên ngoài một cái áo ngủ, mở cửa ra phát hiện Giản Y vẫn còn đang đứng quay lưng.
"Chị mặc vào rồi~ "
"Ừm." Giản Y vừa định quay đầu lại thì đột nhiên dừng lại, "Không, không được, cô phải chứng, chứng minh điều đó." Lỡ như Kỷ Uấn Chi này chơi trò lưu manh thì sao? Không có mặc mà cố ý lừa gạt mình nói cô đã mặc.
Lần này lỡ như lại nhìn thấy thứ không nên thấy thì phải làm sao đây!
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, "Em quay đầu lại liếc mắt nhìn chẳng phải sẽ biết?" Này còn muốn chứng minh như thế nào?
"Tôi không, cô lỡ như, lỡ như lừa gạt, gạt tôi thì sao."
Kỷ Uấn Chi một mặt bối rối, không mặc thì đối với mình có ích lợi gì sao? Chờ em nhìn sao?
Ai chờ chút, nhóc cà lăm này cũng không đơn thuần à nha!
Kỷ Uấn Chi lại như thường lệ nở nụ cười xấu xa, tiến lên một bước từ phía sau ôm lấy Giản Y, Giản Y liền sững sờ tại chỗ, đang muốn nỗ lực giãy dụa, cánh tay Kỷ Uấn Chi đang ôm lấy bụng nàng bỗng siết chặt hơn "Như vậy, có thể chứng minh không?"
Giản Y nhếch miệng, Kỷ Uấn Chi thân thể vô cùng ấm áp, ôm lấy chính mình thì thật sự rất thoải mái, hơn nữa tựa ở trong lòng cô vậy mà lại có một loại cảm giác an tâm và ấm áp không giải thích được.
"Ừm, buông, nới lỏng ra đi, tôi cũng muốn đi, đi tắm."
Kỷ Uấn Chi nghe vậy liền nghe lời buông tay ra, "Đi thôi." Ôn nhu nói.
Giản Y cầm quần áo tiến vào phòng tắm, vừa muốn cởi đồ thì đột nhiên ngẩn ra, nhớ ra vừa nãy chính mình có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu trên tấm kính bên ngoài, trong nháy mắt cả người liền thấy không ổn, bộ đồ bơi mà nàng đã âm thầm kéo xuống lại được kéo trở lên.
Kỷ Uấn Chi có thể hay không nhìn lén?
Này không cần phải nghĩ, cô ấy nhất định sẽ! Vậy phải làm sao bây giờ, cũng không thể không tắm, nước hồ bơi lại không sạch sẽ, không tắm khẳng định là không được!
Chờ chút, cô ấy để cho mình đi bơi có phải chỉ để chờ đến cảnh này không!?
A không đúng, chuyện đi bơi hình như là do chính mình tự đề xuất...
Giản Y bật chế độ rối rắm, khóa kéo đã được kéo lên kéo xuống trong mười phút liên tục rồi.
Cái kính thủy tinh này cũng thật là, nhìn từ trong ra ngoài thì không thể nhìn thấy gì, nhưng từ bên ngoài nhìn vào bên trong thì cái gì cũng đều có thể nhìn thấy, thiết kế này cũng quá phản khoa học đi!
Giản Y lại xoắn xuýt một hồi, hai con ngươi cứ chuyển động liên tục.
Không được, nhất định phải dọa cho cô ấy sợ mới được, mình sẽ nói, "Nếu cô dám nhìn lén tôi thì tôi sẽ không thèm để ý đến cô nữa!"
Không, nếu không để ý tới cô ấy có lẽ vẫn chưa đủ đáng sợ.
Đúng rồi, "Cô nếu dám nhìn lén tôi, tôi liền đi tìm Bách a di!"
Giản Y cân nhắc một hồi, cảm thấy cách này xem ra cũng được, vội vã mở cửa ra đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng mà còn tưởng rằng sẽ thấy Kỷ Uấn Chi ngồi ở trên giường nhìn về phía nhà tắm bên này, lại không nghĩ rằng Kỷ Uấn Chi đã tiến vào trong chăn nằm xuống, đồng thời là quay lưng lại với hướng của chính mình.
Giản Y thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy có chút không đúng, cô ấy thật sự sẽ hiền như vậy sao??
Trở lại phòng tắm, Giản Y cứ vậy mà quyết tâm liều mạng, nếu không tắm rửa sạch sẽ thì sẽ quá khó chịu, quên đi, muốn nhìn thì nhìn, mặc kệ cô! Ngược lại chính mình vừa nãy cũng đã nhìn thấy cô ấy khỏa thân rồi còn gì, cũng không tính là quá thiệt thòi đi...
Nghĩ đến như thế Giản Y cuối cùng cũng chịu mở vòi nước, thấp thỏm bất an bắt đầu tắm rửa.
...
Một lúc sau đã tắm rửa xong xuôi, Giản Y vội vàng lau người, mặc đồ ngủ vào rồi lấy hết dũng khí mở cửa ra, Kỷ Uấn Chi nhất định đang ở trên giường cười híp mắt nhìn mình đây!
Nghĩ đến đây, nàng liền nghiêm mặt, lộ ra dáng vẻ tức giận.
Nhưng mà vừa nghiêng đầu nhìn, Giản Y có hơi bất ngờ, Kỷ Uấn Chi không có giống như dự đoán ngồi ở trên giường cười hì hì nhìn nàng, mà là vẫn duy trì tư thế trước kia, nằm nghiêng người quay lưng lại với nàng, cả người chôn vùi trong chăn.
Giản Y trên mặt mang theo nghi hoặc liền rón rén đi tới, ló đầu liếc mắt thì liền thấy Kỷ Uấn Chi đã nhắm mắt lại, hô hấp vô cùng đều đặn tựa hồ như đã ngủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia xem ra ngủ cũng sâu lắm đây.
Kỳ quái, cô ấy ngày hôm nay làm sao lại ngoãn ngoãn như vậy?
Chỉ là vừa nghĩ tới cô ấy chắc đã lao lực suốt cả một buổi trưa, chắc cũng mệt rồi, haiz, cô ấy nếu như mỗi ngày đều có thể yên ổn như thế là tốt rồi.
Giản Y nghĩ nghĩ đến đó sau đấy lại đưa mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỷ Uấn Chi, dáng vẻ lúc ngủ thấy thế nào đều là mang theo hình tượng ngự tỷ ôn nhu hòa nhã, nhưng tính cách thì lại khác một trời một vực như vậy, thật sự khiến người ta không thể đoán trước được.
Giản Y ngồi ở mép giường yên lặng lau tóc, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Kỷ Uấn Chi một chút, cô khi ngủ khuôn mặt luôn cứ ửng hồng, dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ này thật khiến người ta muốn được thân cận.
Để bình tĩnh mà xem xét thì Kỷ Uấn Chi ngoại hình quả thật không tệ, cũng khó trách trong công ty những nhân viên kia lúc nào cũng điên cuồng thổi phồng cô.
"Trong tay chị chính là đang ôm cả thế giới, em nói xem tay chị có phải là đang bận rồi không~"
Thanh âm của Kỷ Uấn Chi cứ vang vọng ở bên tai, Giản Y có hơi khẽ run nhẹ hồi tưởng lại ánh mắt vô cùng chân thành của cô lúc buổi chiều, còn có câu nói này đã vô tình khiến tim nàng lay động.
Nàng cứ thế mà bất giác khẽ cười một cái, cúi thấp đầu hơi có chút e thẹn, Kỷ Uấn Chi cũng thật là, cái gì cũng nói được, không biết xấu hổ!
Giản Y tự mình ngồi ở mép giường một lúc, cảm giác tóc đã gần khô liền lên giường đi ngủ.
Mới vừa chui vào chăn lại ngẩn người ra, thật giống có chỗ nào không đúng lắm?
Đường ranh giới đâu??? Hai người các nàng dường như đã đem đường ranh giới đắp lên người rồi...
Giản Y dở khóc dở cười, nhưng thấy Kỷ Uấn Chi đã ngủ say cũng không thể đem chăn xốc lên đặt ở chính giữa được...
Trong đầu Giản Y cứ thế mà bắt đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện rồi bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi, xem ra là thật sự chơi mệt rồi.
...
Ban đêm, Giản Y là do quá nóng mà bị thức tỉnh, cảm giác bản thân chính là đang dựa vào một cái lò lửa, cái lò lửa kia còn đang ôm chặt nàng không buông.
Giản Y mở mắt ra, vén chăn ra một chút để tận hưởng chút không khí mát lạnh, đang muốn thoát khỏi cái ôm của Kỷ Uấn Chi thì mới bừng tỉnh phát hiện thân thể người nào đó đang nóng kinh khủng.
Giản Y sợ đến hết hồn, nhanh chóng bật đèn ở đầu giường lên, nhìn lướt qua thì thấy Kỷ Uấn Chi đang nhíu chặt chân mày, sắc mặt có chút trắng bệch, còn đang say giấc nồng.
"Uấn, Uấn Chi?"
"Này cô, cô không phải là phát sốt rồi đó à!!" Giản Y hoảng rồi, sờ sờ lấy trán của Kỷ Uấn Chi, rất nóng a!
Cô ấy vậy mà lại bị sốt? Khẳng định là buổi tối vẫn chưa kịp cởi bỏ quần áo bị ướt đã bị gió lạnh thổi qua khiến cô bị cảm lạnh rồi.
Giản Y vội vàng lấy điện thoại ra, muốn tìm Đinh Linh nhưng lại không có phương thức liên lạc, cứ thế mà xem tới xem lui danh bạ liền trực tiếp gọi thẳng cho Bách a di.
Cũng may điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng phía đối diện đã đáp lại.
"Hả? Tiểu Y a, làm sao?"
"Bách Bách Bách a a di, người người người người người có có có, thuốc hạ sốt, hay không?"
"Hả? Thuốc hạ sốt? Không vội vã, từ từ nói, làm sao? Con bị sốt?"
"Không không phải con, là Kỷ Kỷ..."
"Kỷ Uấn Chi sao?"
"Đúng đúng...!Đúng! Người người người..." Giản Y càng sốt ruột càng nói không ra lời, hận không thể cắn đi cái đầu lưỡi ngốc nghếch của chính mình.
"Di có thuốc hạ sốt, con đừng có gấp, a di liền tới đây." Bách Ninh bận bịu lên tiếng an ủi.
"Tốt tốt!" Giản Y cúp điện thoại, lại nhìn một chút Kỷ Uấn Chi, đem chăn đắp lại thật kỹ cho cô, còn rất lo lắng vuốt vuốt chiếc trán đã chảy đầy mồ hồi của cô, sau đó trực tiếp đi thẳng đến cửa để chờ, mới vừa nghe được có tiếng bước chân liền mở cửa ra, "Bách, bách a a di, cô ấy cô ấy..."
"Đừng có gấp, để di xem một chút." Bách Ninh đi vào phòng, đi tới bên giường liếc mắt nhìn sắc mặt Kỷ Uấn Chi, lại sờ sờ trán của cô thăm dò nhiệt độ một lúc.
"Có phải là buổi tối cảm lạnh?"
"Dạ!" Giản Y vội vàng gật đầu.
"Không có chuyện gì, đừng lo lắng, cho cô ấy uống chút thuốc, dán miếng dán hạ sốt, chỉ cần hạ sốt là không sao." Chuyện như vậy Bách Ninh đã thấy rất nhiều, cũng tương đối bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Tiểu Y bộ dáng gấp gáp như thể đang cháy nhà, xong rồi, tên tiểu tử này chính thức rơi vào tay giặc rồi a ~
"Có nước nóng không?"
"Ồ, để con đi đun một ít!" Giản Y vội vã cầm lấy ấm nước trong phòng sau đấy đổ hai chai nước khoáng vào.
Bách Ninh cầm lấy một miếng dán hạ sốt, dán lên trán của Kỷ Uấn Chi, sau đấy ở trong phòng tìm kiếm một vòng liền nhìn thấy rượu trắng do Đinh Linh mua vẫn còn thừa, vừa vặn dùng tới được.
Vội vàng bưng một chiếc cốc giấy lên, đổ một ít rượu trắng vào, dùng ngón tay nhúng vào một ít, một giây sau động tác đột nhiên liền dừng lại.
"Tiểu Y, lại đây."
"A."
"Cái này cho con, giúp cô ấy dùng rượu xoa một chút vào lòng bàn tay." Đem chiếc cốc giấy đưa cho Giản Y.
"Há, vâng." Giản Y gật đầu nhanh chóng nhận lấy, nhúng vào một chút rượu trắng, một tay nắm lấy tay Kỷ Uấn Chi, tay còn lại xoa nhẹ rượu vào lòng bàn tay của cô.
Kỷ Uấn Chi bàn tay thật sự rất ưa nhìn, ngón tay thon dài, sạch sẽ lại nhẵn nhụi, nhưng mà trước mắt Giản Y không hề có tâm tư để thưởng thức, chỉ một lòng một dạ giúp cô xoa rượu để hạ nhiệt độ.
Bách Ninh ngồi ở một bên lẳng lặng quan sát, ánh mắt lo lắng của Giản Y vừa vặn rơi vào trong mắt bà, vì vậy mà lại cảm thấy có chút vui mừng.
Nhìn thấy khuê nữ của mình cuối cùng cũng lớn rồi, đã trưởng thành và có người mình thích, trái tim thuộc về nhau, Bách Ninh cũng là vui sướng từ tận đáy lòng.
"Con đúng là so với tỷ tỷ cuồng công việc kia của con còn tốt hơn, không biết con bé đến bao giờ mới ổn định được đây." Bách Ninh cảm khái một tiếng, một mặt mẹ già giống như đang lo lắng.
Giản Y nghe xong liền rơi vào mịt mù, hoàn toàn không hiểu, đang yên đang lành nhắc đến tỷ tỷ làm gì? Tỷ ấy lại làm sao?
Nhưng mà tâm tư chỉ là trong nháy mắt có hơi chệch đi, liền lại trở về trên người Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi hơi cau mày, đầu hơi nghiêng nghiêng, cả thân thể cứ thế mà tự giác dựa vào người Giản Y, Giản Y cũng không có né tránh tùy ý để cô dựa vào chính mình.
"Dưới nách cũng xoa một chút." Bách Ninh lại nói.
"Ồ." Giản Y vội vã ngoan ngoãn nghe theo, đỡ lấy cánh tay Kỷ Uấn Chi, hướng đến vùng dưới cánh tay của cô xoa lên một ít rượu.
Mới vừa lau chùi xong xuôi, nước cũng đã đun xong rồi, Giản Y liền đem cốc giấy đưa cho Bách Ninh, chính mình lại chạy đi giúp Kỷ Uấn Chi pha thuốc, vô cùng săn sóc.
Bách Ninh thấy thế cũng không có nhúng tay quá nhiều, những việc này tất cả đều giao do Tiểu Y chính mình tự làm, dù sao cũng là đang chăm sóc cho người yêu mà, chính mình vẫn là không nên xen vào.
Giản Y cầm lấy một chén thuốc đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó ngồi đến bên cạnh giường gọi Kỷ Uấn Chi dậy, nhưng mà Kỷ Uấn Chi hoàn toàn không có phản ứng, vẫn còn ngủ rất sâu, thậm chí còn khiến Giản Y nghĩ rằng cô đây chính là đang hôn mê.
"Nếu không tỉnh thì con cứ trực tiếp đút đi." Bách Ninh cũng nhíu mày lại, làm sao lại nghiêm trọng như thế a.
Cùng với Tiểu Y nâng Kỷ Uấn Chi ngồi dậy, để cho cô tựa vào bả vai của Giản Y.
Giản Y lại thổi thổi chén thuốc, sau đó không yên lòng nhấp thử một miếng để xem nhiệt độ, "Uấn Chi, uống thuốc, không, không nóng." Dụ dỗ Kỷ Uấn Chi mở miệng.
Kỷ Uấn Chi vẫn còn mơ mơ màng màng, Bách Ninh thấy thế trực tiếp mở miệng của cô ra, "Trực tiếp đút đi, chậm một chút."
Giản Y cẩn thận từng li từng tí đút từng muỗng thuốc.
Nhìn Kỷ Uấn Chi thuận lợi uống xong thuốc, Giản Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ một giấc thì ngày mai liền ổn thôi."
"Dạ!"
"Con cũng nghỉ sớm một chút đi, đã muộn như vậy rồi."
"Con, con ngồi, canh cô ấy.".
Danh Sách Chương: