Nhìn Giản Y dáng vẻ cố ý nghiêm mặt, oán khí tức giận cộng thêm ghen tuông của Kỷ nào đó đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ tan thành mây khói, lập tức đổi thành một bộ mặt cười tươi, "Chị là nói, em chính là bảo bối trong lòng chị a ~ "
Giản Y bĩu môi, "Dừng lại mau, đừng ở đây, làm tôi mất mặt xấu hổ."
"Ai, bà xã lên tiếng rồi, về nhà thôi!"
Kỷ Uấn Chi nói xong liền nắm lấy tay Giản Y, hai người một đường cùng hướng đi về nhà, Kỷ nào đó còn cố ý liếc Thẩm Lan một cái, thấy không, là bà xã của tôi! Thân mến!
Thẩm Lan hậu tri hậu giác một trận ớn lạnh, cái mặt nịnh nọt vừa nãy kia chính là Kỷ Uấn Chi sao???
Thẩm Lan còn đang buồn bực, bỗng nghe thấy bụp một tiếng, quay đầu nhìn lại, chính là Sở Tây một cước đạp vào chiếc xe.
"Cô làm gì vậy."
"Cô nói xem Uấn Chi có phải là điên rồi không? Còn có cô nữa, cô nhóc nói lắp kia thì có cái gì tốt? Hai người các cô làm sao phải chọn cô nhóc đấy cho bằng được?"
Thẩm Lan bĩu môi, "Tôi so với cô còn buồn bực hơn đấy, hai người đó sẽ không thật sự cùng một chỗ đi..."
Mới vừa nói xong, Sở Tây lại đá thêm một cước.
"Ai ai ai, cô đá vậy được rồi nha, này là xe của tôi!"
...
Lại nói Kỷ nào đó, cầm lấy tay bà xã lắc lư cùng đi về nhà, trong lòng khỏi nói hạnh phúc đến cỡ nào.
Vừa nãy sự xuất hiện của Tiểu Y tựa hồ như là một viên thuốc an thần cho cô, khiến cô an tâm hơn, làm cho cô nói chuyện càng tự tin hơn nữa!
Hơn nữa cô biết, đối phó Thẩm Lan loại người dai như đỉa này thì càng nhiều lời càng không có kết quả, phải như mấy hành động nhỏ mờ ám vừa nãy của Tiểu Y mới có sức thuyết phục.
"Tiểu Y?"
"Hả?"
"Em trước tiên buông tai chị ra đi." Kỷ Uấn Chi nói.
"Ha?" Cái gì?
"Buông tai trước." Kỷ Uấn Chi chủ động đưa đầu đến gần.
Giản Y một mặt không rõ, "Tại, tại sao?"
"Ừm...! Cũng không có tại sao, vừa nãy lúc em nắm lấy tai chị, chị còn cho rằng là đang nằm mơ, thế nhưng không ngờ lại đau đến vậy, vậy thì cũng giải thích rõ ràng này chắc chắn không phải là mơ, cảm giác rất chân thực rất ấm áp."
"...!Cô, cô sẽ không, cô sẽ không phải, phải là, khổ dâm* đó chứ?"
(*) Khổ dâm: Máu M, trái nghĩa sẽ là bạo dâm (S)
"Mới không có đây! Buông ra đi mà ~ "
Giản Y tỏ vẻ bất lực.
"Mau đi mà ~ "
Giản Y bị cô làm cho khó chịu, vừa muốn giơ tay, liền thay đổi vị trị, nhắm đến da thịt mềm mại quanh eo của cô nhéo một cái.
"Ôi ôi ôi..." Kỷ Uấn Chi gào lên một tiếng đau đớn, vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười, cảm giác này thực sự là...!Thoải mái quá đi!
...
Về đến nhà, Kỷ Uấn Chi trực tiếp xụi lơ trên sofa, cảm khái quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái nhất.
Giản Y thấy thế, ngồi xổm ở bên sofa sờ sờ trán của cô sau đấy lại sờ sờ chính mình, "Thôi rồi hình như lại, phát sốt, phát sốt nữa rồi."
"Hả? Không có chuyện gì đâu, do bị dằn vặt lúc nãy đấy, không có được nghỉ ngơi tốt, chị ngủ một chút là được." Kỷ Uấn Chi sợ nàng lo lắng, vội nói.
"Vậy thì, trở về, trở về phòng đi, đi ngủ đi."
"Không đi đâu hết, vợ ôm chị đi ~ "
"..." Nhìn thấy cô giang hai tay như là chuẩn bị để cho mình ôm, Giản Y trực tiếp đứng dậy, đi đến phòng ngủ cầm lấy một cái chăn bông đến, đắp ở trên người Kỷ nào đó.
Kỷ Uấn Chi cười cười, cũng không còn sức để cùng nàng đấu võ mồm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Giản Y đi tới túi xách lấy ra thuốc hạ sốt, đặt ở trên khay trà, sau đó lại đun một ấm nước nhỏ.
Làm xong những thứ này, Giản Y nhìn một chút Kỷ Uấn Chi, vẫn đúng là ngủ rồi, liền không tiếp tục ở lại phiền cô nữa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng lặng lẽ rời đi.
Giản Y đi dạo quanh khu phố hết cả nửa ngày trời, sau đấy tìm tới siêu thị và mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Nàng cũng đói bụng lắm rồi, cùng Kỷ Uấn Chi ở cùng một chỗ, lúc nào cũng không được ăn cơm đúng giờ, đối với kẻ tham ăn như nàng đây thì quả là không thể chịu nổi!
Hơn nữa, trước tiên bất luận Kỷ Uấn Chi có bệnh hay không, coi như cô không có bệnh, Giản Y cũng không có ý định để cô xuống bếp, tài nấu nướng của cô thật đúng là một lời khó nói hết.
Giản Y là một người sành ăn chính hiệu, đối với mỹ thực cũng có nghiên cứu nhất định, nàng có thể nấu ăn một chút chút, tay nghề chí ít so với Kỷ Uấn Chi xem ra vẫn khá hơn, nhưng chính là nàng lại hay lười biếng, không muốn xuống bếp mà thôi.
Mua cho bản thân vài con tôm mà nàng muốn ăn, lại mua thêm trứng gà, rau, gạo cùng với các loại gia vị thực phẩm, nhà bếp nàng đã sớm quan sát toàn bộ, chỉ có dầu, muối, tương, giấm, những cái khác cái gì cũng không có.
Vẫn còn đang trong siêu thị đi dạo một hồi, mua thêm một ít đồ ăn vặt đông lạnh, Giản Y lúc này mới hài lòng dẹp đường hồi phủ.
Về đến nhà, Kỷ Uấn Chi vẫn còn đang ngủ, Giản Y cũng không có để ý đến cô.
Thẳng đến nhà bếp, đem tất cả các nguyên liệu nấu ăn cất vào trong tủ lạnh, rửa tay một cái liền xắn tay áo lên, chuẩn bị làm một vố lớn.
Không bộc lộ tài năng, không ai biết Giản nào đó cũng rất tài mạo song toàn?
Ai chờ chút, lời này thật giống có chút quen tai...
...
Kỷ Uấn Chi là bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh, cô một lần nữa còn cho rằng chính mình đói bụng đến mức nằm mơ, nhưng mùi thơm của thức ăn này quả là rất chân thật.
Mở mắt ra, vốn đầu ốc vẫn còn hơi lơ mơ liền thấy một bàn cơm đã được chuẩn bị hết xong xuôi, trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Còn đang mơ mơ màng màng thì nhìn thấy Giản Y từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một dĩa tôm om dầu màu sắc vô cùng rực rỡ.
"Tiểu Y, em nấu cơm??" Kỷ nào đó tỏ vẻ khiếp sợ!
"Ai, tỉnh rồi." Giản Y nhìn cô một cái sau đấy đem đồ ăn đặt lên bàn, liếc mắt nhìn, có đến 5 món khác nhau, có cá có tôm có rau.
Thịt và rau phối hợp phi thường hoàn mỹ, vỗ tay một cái, vì chính mình tự ban thưởng một cái.
Kỷ Uấn Chi ngồi không yên, trực tiếp xuống giường đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn cả bàn đầy đồ ăn, không chút nào khuếch đại nuốt nước miếng.
Cô sau khi sinh bệnh không hề muốn ăn thứ gì, nhưng nhìn thấy cả bàn ăn do Giản Y làm liền thèm đến nhỏ dãi, đặc biệt nhớ ăn!
"Em, làm, làm sao." Nhìn Kỷ Uấn Chi vô cùng tự giác ngồi ở vào bàn ăn chờ ăn cơm, Giản Y liếc cô một chút.
"Ăn cơm a! Nếm thử tay nghề của bà xã!"
"Suy, suy nghĩ hơi nhiều rồi." Giản Y nói xong liền trở lại phòng bếp, bưng hai cái bát đi ra, một bát cơm trắng thả ở trước mặt mình, một bát khác, gạo ngâm nước trắng, đưa tới trước mặt Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi chớp chớp mắt, "Đây là..."
"Cháo."
"..." Thực sự là...Hiếm lạ ha, dùng cơm ngâm với nước vo gạo, thì chính là cháo ha...
Em đang lừa ai đây hả (╯‵□′)╯!!!
"Cô bệnh, bệnh, không thể ăn, ăn dầu mỡ." Giản Y nói xong còn cố ý kéo dĩa tôm hướng về phía bên mình, đem cả dĩa rau xanh kia hướng về trước mặt Kỷ Uấn Chi đẩy một cái.
"Vợ ơi ~ "
"Kiểm, kiểm soát không được, miệng của chính mình?" Giản Y ngẩng đầu trừng cô một cái.
"Kiểm soát được kiểm kiểm soát được..." Bị Tiểu Y nhìn, Kỷ nào đó đột nhiên lúng túng một hồi.
"Em không phải không thích ăn tôm, chê phiền phức sao, vậy chị giúp em bóc tôm được không?" Kỷ Uấn Chi nói xong liền đưa tay đi bóc tôm.
"Không, không cần." Giản Y vỗ vào tay cô một cái, gắp lấy một con tôm, bỏ đi đầu cùng đuôi, trực tiếp nhét vào trong miệng, vỏ tôm giòn giòn dai dai, nàng cứ thế mà nhai nhai say sưa ngon lành.
Kỷ Uấn Chi thèm vô cùng, liếm môi một cái, "Vỏ tôm không thể ăn a, dây tôm cũng không có sạch, không sạch sẽ!"
"Cô không, không phải nói, vỏ tôm, có, có dinh dưỡng sao." Giản Y nhìn cô cười, thấy cô thèm đến chảy nước miếng, liền rất đắc ý, còn cố ý chẹp chẹp miệng, "Ngon quá!"
"Tiểu phúc hắc..." Kỷ Uấn Chi bĩu môi, tha thiết mong chờ nhìn nàng một hồi, thấy nàng thật không có ý tứ muốn cho mình ăn một miếng, tâm đều lạnh thấu.
Yên lặng cầm lấy đũa, khuất khuấy bát cháo của chính mình, nhân sinh thế mà quá gian nan a.
Đang vùi đầu muốn động đũa, bỗng dưng bên cạnh đẩy tới một cái nồi đất nhỏ, đôi tay mảnh khảnh tinh tế nhấc nắp nồi lên, hơi nóng liền cứ thế mà bốc lên, liếc mắt thì thấy trong nồi chính là một ít cháo, hương thơm tỏa ra vô cùng ngon miệng, mặt trên còn rải một ít tôm viên, rắc ít hành lá xắt nhỏ để trang trí.
Kỷ Uấn Chi hoàn toàn sửng sốt.
Giản Y thấy bộ dạng ngây thơ ngơ ngác của cô, đắc ý nhíu nhíu mày, múc một bát cháo nhỏ đưa đến trước mặt cô.
Không thể không nói, cháo Giản Y nấu chính là không tệ, khi nàng dùng muôi múc cháo ra, cháo dính vào dưới đáy muôi, dọc theo độ cong của cái muôi chậm rãi trượt xuống, nhưng lại không hề bị đổ ra ngoài, nhìn thôi cũng đã làm người ta thèm đến nhỏ dãi.
"Nóng, để một lúc, rồi hẵng ăn." Giản Y nói một câu sau đấy xoay người quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục thưởng thức mỹ thực.
Nhưng không ngờ eo nàng lại đột nhiên bị ôm lấy.
Kỷ Uấn Chi đem cô vợ bé bỏng chặn ngang ôm lấy, kéo nàng lại, đặt nàng ngồi ở trên đùi cô.
"Em con vật nhỏ này, làm sao lại tốt như vậy?" Dùng môi sượt sượt vào vành tai của Giản Y.
Giản Y rục cổ lại, giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Kỷ Uấn Chi.
"Đừng nhúc nhích, để chị ôm một hồi."
Kỷ Uấn Chi nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian dịu dàng hiếm có này.
Cô phát hiện cô vợ bé bỏng của mình quả thực chính là một viện bảo tàng vẫn còn đang chờ khai quật, lúc nào cũng có thể vô tình làm ra rất nhiều thứ khiến cho cô bất ngờ không thôi, từ lần trước tại tiệc khiêu vũ của SL, nàng liền thường xuyên cho mình những điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, mê hoặc vô cùng.
"Em đến cùng là còn có bao nhiêu thứ chị chưa biết tới? Hả?"
Giản Y nghe vậy cười thầm, vậy thì xem ra cũng còn hơi nhiều.
"Tôi muốn ăn, ăn cơm cơm."
"Lại ôm một hồi đi mà."
"Không, không được! Tôm nguội, nguội liền không, ăn không ngon!"
"Là tôm quan trọng hay là chị quan trọng!?" Kỷ Uấn Chi hỏi xong liền biết chính mình có hơi lạnh nhạt, này còn phải hỏi sao? Mình làm sao có thể quan trọng hơn việc ăn? Ngoan ngoãn buông tay ra, vẫn tương đối tự giác.
Giản Y được toại nguyện trở lại chỗ ngồi, cầm lấy một con tôm rồi bóc vỏ, liếc nhìn Kỷ Uấn Chi một chút, tên kia vậy mà lại nhìn chằm chằm bát cháo đến đờ ra, đũa cũng không thèm động.
"Sao, làm sao?"
"Không nỡ ăn."
"...!A?"
"Bà xã chị lần đầu tiên nấu cơm cho chị, còn làm tốt như vậy, làm sao có thể ăn được đây, quá lãng phí, chị có phải nên đem cúng luôn không?" Nhìn Giản Y, nghiêm túc nói.
Xong, lại phát bệnh.
"Mau ăn, đừng nói nhảm nữa, động kinh." Giản Y nói, đem con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ đặt trên muỗng của Kỷ Uấn Chi, "Chỉ chỉ, chỉ cho ăn, một con."
"Tốt ~" này ~ bà xã tự mình xuống bếp, còn tự tay bóc tôm cho mình ăn, lại là một ngày đáng nhớ!
...!
Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Giản Y thu dọn phòng bếp một chút, Kỷ Uấn Chi toàn bộ quá trình cùng ở sau lưng nàng, giúp nàng dọn dẹp.
Kỷ nào đó luôn luôn là mười ngón không dính nước, vậy mà hôm nay lại cùng Giản Y rửa chén.
Chỉ từ công việc nhà đơn giản và bình thường này, dĩ nhiên đã thực sự cảm nhận được cảm giác của "nhà".
Giản Y đây không phải là lần đầu tiên nàng làm việc nhà, nhưng đối với nàng, các thể loại lần đầu tiên đều đã dâng hiến hết cho Kỷ Uấn Chi.
Lần đầu tiên được người khác nắm tay, lần đầu tiên bị người khác hôn môi, lần đầu tiên cùng người khác cùng chung chăn gối, lần đầu tiên chăm sóc người bệnh, lần đầu tiên nấu cơm, lần đầu tiên làm việc nhà cùng người khác, còn có lần đầu tiên đi bơi mà bị một con thuyền cao su bơi theo sau đuôi...
Giản Y nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Kỷ Uấn Chi một chút, phát hiện Kỷ Uấn Chi lại đang nhìn mình chằm chằm.
"Cô nhìn, nhìn tôi, làm, làm gì."
Kỷ Uấn Chi cười cười, "Không phải là chị nhìn em, mà là trong mắt của chị chỉ có em..."
"...!Ơ." Giản Y tay run lên, lại là một thân nổi da gà, "Đi đi, đi sang một bên, đừng, đừng ở chỗ này, làm tôi, buồn nôn.".
Danh Sách Chương: